Mau Xuyên Công Lược Nữ Xứng Có Độc

Quyển 18 - Chương 24: Công lược thợ săn ma cà rồng

Trong mắt Minh Am tràn ngập sự sung sướиɠ, một tay hắn nâng mông cô, để cô treo ở trên người mình rồi đi dịch sang bên cạnh mấy bước, đυ.ng phải giường, hắn liền cùng cô ngã xuống chiếc giường lớn êm ái.

Trên sàn nhà lạnh băng, một cái nội y màu hồng nhạt được ném xuống.

Minh Am chẳng bao giờ cảm thấy chán việc gần gũi cô, nhưng lần nào hắn cũng làm tất cả mọi bước trên thân thể cô, chỉ trừ mỗi bước cuối cùng.

Đúng thế, hắn thích cô, không chỉ thích cô mà còn cực kỳ thích cả cơ thể cô. Minh Am không phải một người tốt lành gì, nhưng phong độ đàn ông tiềm ẩn trong xương cốt hắn mấy chục năm qua nhắc nhở hắn rằng, Phong Quang còn chưa thành niên, ít nhất phải chờ đến sau khi cô tròn mười tám tuổi, hắn mới có thể hoàn toàn “xơi tái” cô được.

Đây là nguyên tắc của thế giới loài người.

Mà pháp tắc trong thế giới của ma cà rồng thì qua mười sáu tuổi coi như đã thành niên, thế nên nếu không thể dùng phương pháp của con người để yêu thương cô thì hắn có thể dùng cách của ma cà rồng cũng được.

Răng nanh nhập sâu vào da cô, hormone tìиɧ ɖu͙© nhanh chóng lan tràn khắp cơ thể Phong Quang, kɧoáı ©ảʍ sung sướиɠ muốn chết kia lại một lần nữa xuất hiện trong cơ thể cô.

Lần này, nơi hắn cắn là ngực của cô, nay bên cạnh đóa tường vi màu đen, quần áo của Phong Quang đã được cởi bỏ một nửa, cô ôm chặt lấy đầu hắn đang chôn trong nực mình, ánh mắt nhìn trần nhà trở nên mê ly.

Nghe nói... càng là ma cà rồng có huyết thống thuần khiết thì vào những lúc hút máu sẽ càng mang cho đối phương cảm giác vui sướиɠ tột đỉnh.

Minh Am chỉ là một nửa ma cà rồng vốn là con người bị đồng hóa, nhưng không hiểu sao cô lại cảm thấy cảm giác mà hắn đem đến cho mình còn lợi hại hơn cả ma cà rồng thuần khiết nữa.

Cái này không phải ý là cô đã từng thể nghiệm qua kí©ɧ ŧɧí©ɧ thế này với ma cà rồng khác, đó chỉ là trực giác đột nhiên xuất hiện mà thôi.

Hắn nói không có sự cho phép của hắn thì vợ chồng ông bà Hạ không thể vào trường học, quả thực là vợ chồng Hạ Triều và Vương Tử đã phải đứng ngoài cổng trường tận nửa tiếng đồng hồ.

Sắc mặt Hạ Triều đen như đáy nồi, còn Vương Từ tay cầm dù, tay cầm quạt phe phẩy, thấy chồng mình đứng phơi nắng bắt đầu cảm thấy không thoải mái nhưng bà vẫn thờ ơ coi như không thấy.

Có câu nói gì ấy nhỉ?

Đôi vợ chồng này đem đến cho người ta cảm giác giống như một người đàn ông ngoan cố, cứng đầu, cổ lỗ sĩ và một quý phu nhân lúc nào cũng trang điểm vô cùng xinh đẹp, cao quý.

Nhưng hai người như thế lại ở bên nhau tới tận hơn hai trăm năm. Bên ngoài đồn đại, bọn họ kết hôn rồi sẽ ly hôn ngay, nhưng đến giờ vẫn chẳng thấy họ ly hôn.

Rốt cuộc, cổng trường cũng mở ra.

“Ôi trời, sao hai người lại đứng ở ngoài này lâu thế, sao không tiến vào?”

Minh Am vẫn mặc áo mơ mi, áo khoác bác sĩ, quàng một cái khăn màu xám, hôm nay thậm chí còn chẳng thèm buộc mái tóc dài màu đen vào, cả người thoạt nhìn vừa lôi thôi lếch thếch lại vừa sa sút.

Hạ Triều nhìn Minh Am khoan thai tới muộn, nghe hắn hỏi một câu cố tình như thế thì sắc mặt xanh mét:

“Tôi nhớ rõ trước khi tới đây đã gọi điện thoại cho cậu rồi cơ mà.”

“Ơ thế à?”

Minh Am gãi đầu, “Già rồi hay lú lẫn, hình như tôi quên mất tiêu rồi.”

Vương Từ liếc nhìn Hạ Triều, sau đó lại cười với Minh Am, “Để một nữ sĩ phải chờ lâu như thế, hình như đây không phải tác phong của anh mà.”

Năm đó ở Osiris, Hạ Triều và Minh Am cùng cấp, còn Vương Từ thì học sau một khóa, chẳng qua lúc đó Minh Am là hội trưởng hội học sinh khu B, cũng là người tuần tra ban đêm. Khi đó, Minh Am còn khá gà mờ, nhưng hắn chưa bao giờ tới muộn trong các cuộc hẹn với nữ sinh tỏ tình với mình.

Vương Từ còn nhớ rõ, khi đó, ngày mà đám nữ sinh nhân loại tỏ tình với Minh Am cũng là ngày mà họ bị thất tình, Minh Am vĩnh viễn đáp trả lời tỏ tình của đám nữ sinh đó bằng một câu trả lời duy nhất:

“Xin lỗi, tôi chưa nghĩ đến việc sẽ thích một nữ sinh nào đó.”

********

Lời đồn Minh Am thích đàn ông nhanh chóng bị lan truyền ra ngoài, nhưng đến giờ vẫn chẳng thấy hắn ở bên bất kỳ gã đàn ông nào khác.

Minh Am dường như thở dài than thở:

“Tôi cũng lớn tuổi rồi, đang nghĩ tới vấn đề kết hôn nên mới tới chậm, các vị có tin không?”

Hạ Triều và Vương Từ đều không nói gì, rõ ràng là không tin.

Loại người như Minh Am, nếu muốn kết hôn sinh con với một người đàn ông bình thường khác thì hắn đã làm vậy trong mấy trăm năm qua rồi, còn chờ tới lúc này mới nhiệt huyết dâng trào nói muốn kết hôn làm gì chứ?

Hạ Triều hừ giọng:

“Cậu vốn là thợ săn ma cà rồng, giờ lại có một nửa thân là huyết tộc, cậu nói cậu muốn tìm người kết hôn là muốn tìm một con người hay một huyết tộc đây?”

“Cái này ấy à...”

Minh Am suy nghĩ nghiêm túc một hồi, sau đó đưa ra đáp án, “Tôi lựa chọn mỹ nữ.”

“Được rồi, chúng tôi cũng chẳng quan tâm anh muốn tìm mỹ nữ thế nào.”

Vương Từ không kiên nhẫn được nữa, “Tôi muốn đi tìm con gái của tôi, ký túc xá khu A vẫn y như năm đó chứ?”

Minh Am gật đầu:

“Đương nhiên vẫn thế rồi, có điều hai vị còn nhớ rõ hướng đi đấy chứ? Có cần tôi dẫn đường không?”

“Chúng tôi không bị bệnh đãng trí.”

Hạ Triều liếc nhìn Minh Am rồi đi trước dẫn đường.

Trước khi đi, Vương Từ nói với Minh Am:

“Yên tâm đi, chúng tôi biết phụ huynh là không nên tới Osiris, sau khi gặp Phong Quang rồi, tôi và Hạ Triều sẽ đi ngay.”

Minh Am cười không nói gì.

Bên kia, Phong Quang đã về tới ký túc xá của mình, sẵn sàng trận địa đón quân địch. Cô đã thay một cái váy liền áo cao cổ, che khuất dấu vết trên cổ, lại nhét hết quần áo vào ngăn tủ, bàn chải đánh răng, kem đánh răng cũng bày hết lên bồn rửa mặt, sau đó lại khiến giường trở nên bừa bãi như thể mình vẫn luôn ở đây mấy ngày qua.

Rất nhanh, tiếng gõ cửa vang lên.

Cô hít sâu một hơi, sau khi chắc chắn không còn gì sơ hở nữa mới mở cửa phòng, bày ra một gương mặt tươi cười rạng rỡ:

“Bố, mẹ, chào buổi chiều ạ!”

Hạ Triều thấy con gái vẫn mạnh khỏe thì thở phào trong lòng, ôm ấy con gái mình:

“Con không bị làm sao là tốt rồi.”

Tuy nói bình thường ông ít nói ít cười, cũng khá nghiêm khắc với Phong Quang, nhưng nếu thật sự có chuyện gì xảy ra, ông vẫn yêu thương con mình nhất.

“Con thì có thể làm sao được chứ? Đương nhiên là khỏe mạnh rồi ạ.”

Phong Quang tươi cười xán lạn, tránh sang một bước, “Bố mẹ mau vào đi ạ!”

Vì biết Phong Quang thức ngày ngủ đêm nên vợ chồng nhà họ Hạ mới tới thăm con gái vào ban ngày.

Vương Từ đột nhiên nói:

“Hạ Triều, ông đi ra ngoài trước đi.”

Hạ Triều trợn mắt:

“Bà nói gì cơ?”

“Tôi bảo, ông tạm thời ra ngoài đứng đợi đi.”

Trên mặt Vương Từ không có bất kỳ ý cười nào.

Phong Quang cũng nhận ra có điểm không ổn, “Mẹ, sao thế ạ?”

Hạ Triều nói:

“Bà bảo tôi ra ngoài... thì tôi phải ra ngoài à?”

Nhưng thấy thần sắc lạnh như băng của bà vợ mình, ông lại trầm mặc một chút, “Được rồi, tôi tạm thời ra ngoài đã.”

Ông không chỉ ra ngoài mà còn đóng cửa lại.

Sau đó, không khí trong phòng đột nhiên an tĩnh lại.

Ánh mắt Phong Quang mơ hồ không dám chắc, cảm thấy áp lực nặng như núi đè. Cô còn đang nghĩ phải nói gì để đánh vỡ không khí trầm mặc này thì lại được nghe mẹ mình nói một câu:

“Cởϊ áσ ra.”

“... Gì cơ ạ?”

Giọng Vương Từ chân thật rất đáng tin cậy:

“Phong Quang, con cởϊ qυầи áo ra.”

“Khoan đã.”

Phong Quang lùi lại một bước, “Cho dù mẹ có là mẹ đẻ của con nhưng đột nhiên đưa ra yêu cầu này, con cũng không chấp nhận được đâu.”

“Biết mẹ là mẹ con là được rồi, mẹ bảo con cởϊ qυầи áo ra, con ngượng ngùng xoắn xít làm gì chứ?”