Nghe Hưu Nhi nói thế, lưng Phong Quang lạnh toát, lông tơ dựng đứng. Nếu ngày đó không phải Hựu Nhi đột nhiên xuất hiện thì cô sẽ bị kéo vào trong nước làm kẻ chết thay rồi!
Tư Già thì bình tĩnh hơn nhiều, hắn vẫn hỏi với giọng bình thản:
“Tại sao đệ lại muốn giúp bọn ta?”
So ra, nếu bọn họ chết thì Hựu Nhi mới có thể được giải thoát mới đúng chứ.
“Không phải ta giúp các ngươi, ta chỉ đang giúp Phong Quang tỷ tỷ!”
Hựu Nhi ngẩng đầu nhìn Phong Quang, nghiêm túc nói:
“Phong Quang tỷ tỷ, nếu ta có thể lớn lên thì năm nay ta đã mười lăm tuổi rồi, ta có thể cưới tỷ.”
Phong Quang:
“... Cưới ta?”
“Đúng thế, ta đối với Phong Quang tỷ tỷ là nhất kiến chung tình.”
Hựu Nhi nghiêm trang nói:
“Phong Quang tỷ tỷ, kiếp sau ta cưới tỷ có được không?”
Xong rồi, đứa bé trai đáng yêu dùng vẻ mặt ngây thơ như thế nói rằng sau này ta sẽ cưới tỷ, cô hoàn toàn không chống cự được nữa.
Cố gắng áp xuống giọng điệu quái dị, Phong Quang vui vẻ đáp:
“Được, chờ đến kiếp sau...”
“Thị trấn này trước đó đã có ai tìm được kẻ chết thay để đi đầu thai chưa?”
Tư Già lạnh nhạt hỏi, cũng ngắt ngang lời đồng ý sắp nói ra của thiếu nữ kia.
Không thể đầu thai thì sao nói được tới kiếp sau đây chứ?
Hựu Nhi trừng mắt với Tư Già, nhưng nó người nhỏ sức nhỏ nên nam tử lớn tuổi hơn và cao lớn hơn kia hoàn toàn không để nó vào trong mắt.
“Khụ, ơ này, chúng ta vẫn nên quay về chính sự đi kìa.”
Cảm thấy không khí dần trở nên kỳ quái, Phong Quang không thể không lên tiếng phá vỡ sự im lặng.
Hựu Nhi mím môi, không buông tha nói tiếp:
“Phong Quang tỷ tỷ, nhân lúc mẹ của đệ và những người khác còn chưa phát hiện ra, để đệ dẫn hai người rời khỏi đây, đệ biết đường ra ngoài.”
Phong Quang nhìn Tư Già vẻ mặt vẫn không thay đổi gì rồi quay lại nói với Hựu Nhi:
“Hựu Nhi, phiền đệ dẫn đường cho bọn ta.”
Bây giờ là ban ngày, mà đa phần dân trong trấn hoạt động vào ban đêm, tuy giả thiết là quỷ ở đây không sợ ánh mặt trời nhưng thế gian vốn phân chia ngày và đêm, chắc chắn cũng chia những thứ khác thành hai loại, con người hoạt động vào ban ngày, còn với ma quỷ thì đêm tối mới là thời gian của họ.
Thế nên, Hựu Nhi đi lại giữa ban ngày thì cũng chẳng khác nào người đi giữa ban đêm, mà chưởng quầy có tính sổ sách muộn thế nào đi chăng nữa thì ông ta cũng phải nghỉ ngơi, nhân lúc chưởng quầy về phòng nghỉ ngơi, ba người bọn họ liền rời khỏi quán trọ.
Phong Quang và Tư Già đi theo Hựu Nhi trên đường phố, từ lúc nào đã tới một rừng cây, chờ đến khi bọn họ lấy lại được ý thức thì đã đứng ở trên con đường mòn xuyên rừng cây rồi.
Hựu Nhi nói: “Thực ra, đường trong trấn không hề biến mất, chỉ là nó sẽ không xuất hiện trong tầm nhìn của con người, chỉ cần cứ đi thẳng về phía trước là hai người sẽ rời khỏi đây được rồi. Phong Quang tỷ tỷ, chặng đường tiếp theo đệ không thể tiễn được nữa, nếu đệ ra khỏi thị trấn thì trưởng trấn sẽ biết ngay.
Trưởng trấn chính là người đánh xe mang Phong Quang và Tư Già tới đây đêm hôm trước.
Phong Quang chân thành nói lời cảm ơn:
“Cảm ơn đệ, Hựu Nhi.”
“Phong Quang tỷ tỷ, sau khi tỷ rời khỏi đây thì đừng quên Hựu Nhi là được.”
“Đệ yên tâm đi, tỷ nhất định sẽ không quên đệ đâu.”
Tư Già lạnh lùng nhắc:
“Sắc trời không còn sớm nữa.”
Không còn sớm nghĩa là sẽ có ma quỷ ra ngoài hoạt động.
Phong Quang hiểu ý hắn, cô vẫy tay với Hựu Nhi:
“Hựu Nhi, tỷ đi đây, tỷ tin không lâu nữa trong tương lai, mọi người sẽ tìm được biện pháp giải thoát cho mình.”
“Vâng.”
Mặc dù lưu luyến nhưng Hựu Nhi vẫn cố gắng cười nói:
“Phong Quang tỷ tỷ, Hựu Nhi sẽ vĩnh viễn nhớ tỷ.’’
Tư Già nhắc lại lần nữa:
“Phải đi rồi.”
Phong Quang quay đầu nhìn Hựu Nhi lần cuối rồi đi theo Tư Già về phía cuối con đường nhỏ. Càng đi xa thì cây cối càng thưa dần, sau khi bước qua một đoạn đường tràn sương mù, gió cuốn theo cát lập tức ập vào mặt.
Phong Quang quay đầu lại, con đường rừng đã không còn nữa, cô nhìn cát vàng trước mắt, ngây người hồi lâu rồi mới kéo tay Tư Già, hỏi:
“Nơi này... là nơi nào thế?”
Hắn hờ hững đáp:
“Sa mạc.”
Cũng là sa mạc ẩn giấu sát khí.
********
Cát vàng mênh mông vô tận, biển cát ở phía xa dưới ánh mặt trời dường như còn đang bốc lên sóng nhiệt, gió trên sa mạc rất lớn, liên tục có cát bay làm mờ tầm nhìn.
Trong lòng Phong Quang không khỏi mờ mịt, cô vẫn còn đang cảm thấy khó hiểu, không hiểu tại sao rời khỏi thị trấn ma quỷ kia thì lại tiến vào một sa mạc hoang vắng đến mức không nhìn thấy một ngọn cỏ nào. Cô ngẩng đầu nhìn nam tử bên cạnh, vừa nhìn đã ngây người ra, bởi vì người vừa rồi còn đứng cạnh cô đã chẳng thấy bóng dáng
đâu nữa.
Cô mờ mịt nhìn xung quanh, ngoài cát vàng thì vẫn chỉ là cát vàng, trong lòng bắt đầu lo sợ:
“Tư Già! Huynh ở đâu?”
Cô gào rất lớn nhưng âm thanh nhanh chóng bị gió cát bao phủ lấy, ngoài tiếng gió ra thì chẳng còn tiếng gì đáp lại cô.
Phong Quang đi xung quanh một vòng nhưng vẫn không tìm thấy nam tử kia. Cô đã bị ánh nắng mặt trời làm cho hoa mắt chóng mặt, thân thể này lại được nuông chiều từ nhỏ, phải đi trong hoàn cảnh khắc nghiệt này một thời gian dài nên đã bắt đầu đau nhức muốn chết rồi, nhưng miệng cô vẫn không ngừng gọi tên Tư Già. Đến tận khi sức cùng lực kiệt rồi, cô mới ngồi phịch xuống, trong hoàn cảnh không một bóng người này, cô thấy thực sợ hãi.
Thân mình bé nhỏ giữa cát vàng mênh mông trở nên yếu ớt tới đáng sợ, nhưng rất nhanh, cô đã mạnh mẽ lau đi cát dính trên mặt rồi lại đứng lên một lần nữa.
Tư Già sẽ không thể nào vô duyên vô cớ biến mất như thế được, cô đoán, có lẽ cô còn chưa ra khỏi thị trấn ma quỷ kia, mà một màn trước mắt này cũng chỉ là ảo ảnh mà thôi, có lẽ... có lẽ bọn họ cố ý tách cô và Tư Già ra rồi mới đánh bại từng người một.
Nói không chừng, mục đích của bọn họ là chờ cô tuyệt vọng rồi, sau đó sẽ dễ dàng đoạt xác, cướp lấy thân thể này của cô.
Phong Quang nghĩ ra đủ mọi khả năng khủng bố nhất mà mình từng nghe kể trong quá khứ, càng nghĩ càng thấy rất có thể là đáp án này. Nhưng những người đó... không phải, những con quỷ đó đã lầm rồi, cô không phải là người dễ dàng từ bỏ, ít nhất cô sẽ không dễ dàng bỏ rơi Tư Già như thế.
Tư Già...
Cô còn chưa làm cho hắn yêu mình cơ mà!
Phong Quang đột nhiên có động lực, cô lang thang trong biển cát vàng mà chẳng có mục tiêu nào. Cho dù cô cảm giác được chân mình đã chảy máu đầm đìa nhưng vẫn cứ bước đi, đi được vài bước lại gọi tên Tư Già một lần. Dường như cô đã quên mất mệt mỏi, thân thể được ý chí kiên cường chống đỡ.
Sau khi miệng khô lưỡi khô rồi, rốt cuộc cô cũng không nhịn được mà dừng lại nghỉ ngơi thêm lần nữa. Trong đầu như có âm thanh nhắc nhở cô rằng, cô đã đi đủ xa rồi, đủ mệt mỏi rồi, hay là cứ nhắm mắt lại nghỉ ngơi một lúc đi... Cô cũng thật sự đã không nhịn được mà nhắm mắt lại, nhưng chỉ một giây sau, cô lại tự vỗ vào mặt mình, không thể để bản thân thật sự hôn mê.
“Tư Già, ta sẽ tìm được huynh”
Để khích lệ bản thân mình, cô cứ lẩm bẩm mãi một câu đó. Trong hoàn cảnh hiểm ác này, trước đây thì cô sẽ sợ mình không sống nổi, nhưng đến bây giờ, cô mới nhận ra khi con người ta có mục tiêu rồi thì có thể biến những chuyện không thể thành có thể.
Váy áo bằng lụa quý giá trên người cô đã bị cát vàng làm lấm lem hết cả, ngay cả khuôn mặt xinh đẹp ngày thường cũng vì gió cát táp vào mà trở nên mặt xám mày tro, hoàn toàn không giống một vị công chúa cao cao tại thượng, cô bây giờ chẳng khác nào một cô con gái của dân chúng bình thường.
Bởi vì tin tưởng vững chắc chuyện này là do ma quỷ làm ra để cô phải suy sụp trong ảo ảnh, thế nên mặc dù cực kỳ mệt mỏi nhưng cô cũng không dám nảy sinh ý nghĩ tiêu cực gì. Lúc này, tâm niệm phải tìm được Tư Già trở thành động lực duy nhất giúp cô có thể tiếp tục bước về phía trước.