Mấy ngày sau, Hạ Triều đến hỏi cảm giác của Phong Quang đối với Phù Nghiêu thế nào. Lúc đó, Phong Quang đang ngồi ở trên ghế sô pha ăn bánh ngọt xem ti vi, nó vừa dán mắt vào tivi vừa nói:
“Con không thích anh ta.”
“Bởi vì cậu ta quá lạnh lùng à?”
“Không phải đâu. Anh ta ghét con, cho nên con cũng ghét anh ta.”
Cuối cùng nó cũng nghiêng đầu nhìn ba mình:
“Mẹ nói, không thể thích người không thích mình, nếu không đó chính là tìm ngược.”
Hạ Triều cười một tiếng, không nói gì đi ra ngoài.
Nhưng Phong Quang lại thấp thỏm, nó nhìn về phía Quý Miên bên cạnh:
“Có phải là ba giận em rồi không?”
“Tại sao ba phải giận Phong Quang?”
Quý Miên buồn cười nhìn nó.
“Bởi vì em không nghe lời ba tiếp đãi tốt Phù Nghiêu.”
“Dù là vậy ba cũng sẽ không giận Phong Quang, bởi vì Phù Nghiêu là người ngoài, còn Phong Quang là con gái của ba, không phải sao?”
“Ừm...”
Nó cảm thấy lời hắn vô cùng có lý, liền gật đầu:
“Anh nói đúng, em mới là con gái của ba, ba sẽ không bởi vì tên nhóc thối đó mà giận em đâu.”
Tên nhóc thổi, cách gọi này là nó học mẹ mình.
“Anh, anh sắp phải đi à?”
Nó đặt bánh ngọt yêu thích xuống, thấy hắn đang dùng điện thoại mua vé xe, rất không nỡ hỏi.
Quý Miên ngước mắt:
“Đúng thế, anh phải về trường học rồi.”
“Không thể ở thêm mấy ngày sao?”
Hắn dịu giọng giải thích:
“Trường học có rất nhiều chuyện phải xử lý.”
May mà bây giờ Quý Du đang ngủ ở trong phòng, nếu không chỉ sợ nó lại ầm ĩ lên mất.
Phong Quang mím môi, bất mãn nói:
“Em cảm thấy hôm qua anh mới về, hôm nay đã phải đi rồi...”
“Phong Quang cũng sắp đi học rồi.”
Quý Miên vỗ vỗ đỉnh đầu nó:
“Làm xong bài tập rồi chứ?”
Vẻ mặt nó... lập tức rất xoắn xuýt.
“Phong Quang lại định mượn bài tập nghỉ đông của Tiểu Du à?”
Nó rụt đầu lại ngồi yên, xụ mặt không nhìn hắn.
Đây là biểu hiện chột dạ của nó.
Khóe miệng Quý Miên có một nụ cười như có như không:
“Anh không thể giống như Phong Quang được, học tập cho giỏi, mới có thể tìm được công việc tốt, như vậy mới có thể nuôi mình.”
“Anh là chê tiền tiêu vặt của em quá ít à?”
Không, chỉ là thứ hắn cần, vô cùng nhiều, nó không cho nổi.
Quý Miên kiên nhẫn nói:
“Anh cũng không thể suốt ngày đều dựa vào tiền của Phong Quang được, như vậy người khác sẽ bàn tán.”
“Tại sao?”
Nó không hiểu:
“Người khác không có em gái nuôi, cho nên ghen tị với anh à?”
“Có lẽ... là như vậy.”
Cho dù là ở đâu, một người đàn ông được một người phụ nữ nuôi sẽ luôn bị người khác bàn tán.
Nó lại ngồi dịch lại gần hắn, nắm lấy ngón tay phải của hắn, cười hì hì nói:
“Vậy em sẽ âm thầm nuôi anh, không để cho người khác phát hiện ra.”
Nghe lời này, giống như là nó muốn bao nuôi hắn...
Tâm tình Quý Miên hiếm thấy có chút vi diệu.
“Anh, em nuôi anh không được sao? Ngay cả mẹ cũng nói, tương lai em trưởng thành rồi, gặp được nam sinh mình thích cũng có thể nhốt hắn lại nuôi.”
Mẹ em nói linh tinh gì với đứa bé còn nhỏ như em thế... Quý Miên không nói những lời trong lòng này ra, hắn thở dài, dường như rất vinh hạnh nói:
“Vậy anh thật sự phải cám ơn sự yêu mến của Phong Quang đối với anh rồi.”
“Không cần, người em thích nhất chính là anh. Những ngày qua anh không có ở đây, em đều tuân thủ giao hẹn chăm sóc Tiểu Du rất tốt.”
“Vậy em thì sao?”
“Cái gì?”
Em có chăm sóc tốt cho mình không?
Suýt nữa, hắn đã buột miệng nói ra lời này rồi, Quý Miên mỉm cười với cô nhóc đáng yêu:
“Không có gì.”
********
Thời gian luôn lặng lẽ trôi đi, lúc Phong Quang từ một cô bé lớn lên thành một thiếu nữ xinh đẹp, cô cũng đã thành một học sinh cấp hai. Với một người không có lòng cầu tiến học hành như cô, cuộc sống lớp bảy cũng không có gì khác cuộc sống tiểu học(1) cả. Nhưng Quý Du thì khác, nó là điển hình của một học sinh học siêu giỏi, cho nên lúc Phong Quang đang ngủ hoặc đọc tiểu thuyết thì Quý Du vẫn đang nỗ lực học, học và học.
Phong Quang cảm thấy Quý Du yêu thích học tập quá mức rồi, liền không nhịn được hỏi:
“Tiểu Du, em thả lỏng một chút không được à?”
“Không được, em phải cố gắng học tập, sau đó thi đỗ vào cùng trường đại học với anh trai.”
Quý Du như tự thôi miên chính mình rằng bản thân rất thích học.
Loại trạng thái học siêu giỏi này của Quý Du đến lớp tám càng nghiêm trọng hơn. Phong Quang thường xuyên tỏ thái độ không thể nào hiểu được mà khen ngợi Quý Du.
Nhưng từ trước đến nay cô chưa từng nghĩ phải giống như Quý Du, ba cô thường xuyên liền nói với cô:
“Nhớ năm đó, thành tích của mẹ con cũng thường xuyên đội sổ, bây giờ thì sao, không phải đám người kia ai ai cũng phải gọi mẹ con là nữ vương thương trường gì đó à!”
Phong Quang cảm thấy ba mình giống như là đang châm biếm lại giống như không phải đang châm biếm mẹ mình, cô không hiểu, cũng lười xen vào. Dù sao ba mẹ cô vĩnh viễn đều thích châm chọc, xem thường đối phương khi người còn lại vắng mặt, cô đã quen rồi.
Vào mùa hè năm lớp chín, một chuyện khác thường đã xảy ra, đáng tiếc là, trên đời này không có ai có năng lực biết trước cả.
Để hoàn thành nghiên cứu tốt hơn, năm thứ tư đại học Quý Miên ra nước ngoài một chuyến, đã đi là đi gần nửa năm chưa từng về nhà, cho dù là Tết.
Cho nên sau khi biết tối nay hắn sẽ từ sân bay trở lại, Quý Du vô cùng vui vẻ chạy đến phòng Phong Quang, hưng phấn nói:
“Chúng ta đến sân bay đón anh đi!”
Phong Quang nhìn sắc trời tối đen bên ngoài:
“Nhưng mà... bây giờ trời tối rồi, sẽ có tài xế đi đón anh.”
“Chúng ta có thể đến sân bay đợi anh, cho anh một sự ngạc nhiên không được sao? Chị đừng sợ, có em đi cùng chị mà."
Phong Quang suy nghĩ một chút, vẫn là không chịu nổi sự xúi giục của Quý Du, cùng nó giấu cô bảo mẫu lặng lẽ chạy ra ngoài.
Hạ gia cách trung tâm thành phố hơi xa, cho nên vào giờ này cũng sẽ không có xe gì đi qua cả, bọn họ phải đi một đoạn, mới có thể đến bến xe buýt.
Mà biến cố, cũng chính là xảy ra ở trên đoạn đường này.
Sân bay thành phố A luôn náo nhiệt.
Quý Miên hai mươi hai tuổi đã mang theo nét trưởng thành của thời gian, vẻ mặt hắn luôn rất hoàn mỹ, bây giờ lại thêm một phần quyến rũ làm cho người ta tim đập nhanh hơn so với mấy năm trước, đôi mắt như màn đêm, vĩnh viễn đều mang ý cười ung dung tao nhã.
Đã nhiều năm như vậy, hắn đeo mặt nạ dối trá càng thuần thục hơn rồi.
Nhưng nghe xong một cuộc điện thoại, vẻ mặt dịu dàng không có kẽ hở trên mặt hắn, trong nháy mắt đã vụn vỡ.
“Anh! Chị, không thấy chị đâu nữa rồi... Em không biết nên làm thế nào cả...”
Quý Miên siết chặt điện thoại di động, trên mu bàn tay nổi đầy gân xanh, nhưng giọng hắn vẫn vô cùng dịu dàng và kiên nhẫn:
“Tiểu Du, từ từ nói, đừng cuống, nói cho anh biết, bây giờ em đang ở đâu?”
Đúng vậy, đừng cuống, hắn tự nói với mình như vậy.
Trong ngõ hẻm chỉ có một ngọn đèn đường, Quý Du rúc ở góc tường, nhìn thấy bóng người quen thuộc bước từ trên xe xuống, nó vội vàng chạy tới, lao vào trong lòng hắn:
“Anh!”
Quý Miên bình tĩnh hỏi:
“Phong Quang biến mất ở chỗ nào?”
“Em....”
Quý Du mới chỉ mười bốn tuổi không ngừng khóc thút thít, rất lâu không nói ra được một câu hoàn chỉnh. Nó vốn dĩ đã khóc là sẽ không thể ngừng lại được, bây giờ bởi vì sợ hãi, lại càng không dừng được.
Hắn nói:
“Đừng khóc nữa.”
Không ăn thua.
Quý Miên cầm lấy cằm nó, ép buộc nó ngẩng đầu lên:
“Anh nói đừng khóc nữa.”
Vẻ mặt hắn lạnh lùng, hoàn toàn không có sự dịu dàng trước đây.
Quý Du bị dọa, nó chưa từng thấy anh trai như vậy.
Có điều chỉ một lát, hắn lại khôi phục thành dáng vẻ dịu dàng vốn có, giống như sự mất khống chế vừa rồi chỉ là một ảo giác:
“Tiểu Du, nói cho anh biết, Phong Quang biến mất ở chỗ nào?”
“Chính là... chính là ở chỗ này, có hai người đàn ông muốn bắt bọn em, nhưng mà...nhưng mà khi em ngã xuống chị liền giấu em ở trong đống rác. Sau đó... sau đó em không yên tâm, đi ra tìm chị, chỉ nhặt được cái này ở trong ngõ hẻm...”
Quý Du run rẩy giơ tay lên, trong tay nó là một cái kẹo mυ'ŧ vỏ màu hồng.
Vị dâu tây là mùi vị cô thích nhất.
Ba năm trước, cô đã đồng ý với Quý Miên phải tiết kiệm tiền sẽ không mua kẹo nữa, nhưng cô không nhịn được, cho nên cô định cho mình một quy củ, trong nửa tháng chỉ lấy ra rất ít tiền, mua một cái kẹo mình thích ăn nhất.
*********
(1) Cấp một của Trung Quốc có sáu lớp.