Mau Xuyên Công Lược Nữ Xứng Có Độc

Quyển 9 - Chương 13: Công lược lão xử nam 700 năm trước

Huyền Môn bên hắn đang là nửa đêm.

Phong Quang muốn đi ngủ trưa cho nên cô đã tạm biệt hắn. Nam nhân vuốt cái kiếm tuệ màu đỏ trên kiếm, vẻ mặt dịu dàng đi rất nhiều, đã hai tháng rồi...

Từ trước đến giờ hắn chưa bao giờ cảm thấy thời gian trôi qua chậm như thế.

Hắn không cất Hàn Uyên Kiếm đi mà đặt nó lên trên đầu giường, như vậy thì có tiếng động là hắn sẽ có thể nghe thấy được.

Có một số chuyện, Phong Quang vĩnh viễn sẽ không biết được.

Ví dụ như hắn đã đợi giọng nói của cô đã rất lâu rồi.

Đúng nửa đêm, cửa phòng hắn đột nhiên vang lên tiếng gõ cửa, người đến là một lão nhân râu bạc phơ, chính là sư tôn nuôi hắn lớn lên.

Không hiểu vì sao nửa đêm sư tôn lại đến tìm mình nhưng hắn vẫn cung kính hành lễ:

“Sư tôn.”

Nhất Mộc đạo nhân nói:

“Đêm nay vi sư đến là muốn giao con đi làm một chuyện.”

“Không biết sư tôn muốn đệ tử làm gì?”

Lão nhân thở dài:

“Con có còn nhớ vì sao vi sư lại muốn con đến tháp trấn yêu không?”

“Vì phong ấn trong tháp trấn yêu bị nới lỏng, sự tôn sợ sẽ có yêu ma trốn ra ngoài cho nên sai đệ tử đến đó gia cố phong ấn.”

“Đúng thế, con còn vì vậy mà bị trọng thương nữa.”

Hắn cúi đầu:

“Đệ tử đã phụ sự kỳ vọng của sư tôn.”

“Con quá lời rồi, mặc dù nói con bị thương nhưng cũng đã thật sự bảo đảm được phong ấn không bị tổn hại gì.

Nhất Mộc đạo nhân lộ ra vẻ mặt nghi ngờ:

“Chỉ là không biết ngày đó nữ đệ tử cứu con ra khỏi tháp trấn yêu là ai?”

Hắn không chút do dự đáp:

“Lúc đó đệ tử bị hôn mê cho nên cũng không biết ai đã cứu đệ tử cả.”

“Ừ.”

Nhất Mộc đạo nhân đi một bước:

“Nghe các sư đệ của con nói nàng ta có thể nhẹ nhàng dùng chú thiên lôi, Huyền Môn của ta có nhân tài có thể đào tạo như vậy mà ta lại không biết. Nhưng cả Huyền Môn cũng thật sự không có nữ đệ tử nào giống như bọn chúng miêu tả cả, chỉ mong nữ nhân đó không phải là yêu ma tà đạo gì trà trộn vào là được rồi.”

Hắn không nói gì.

“Chuyện liên quan đến nữ nhân đó tạm thời hãy đè nén xuống đã. Ngày đó vi sư bảo con đến tháp trấn yêu là vì phong ấn bị nới lỏng, nhưng phong ấn là do tổ sư gia thiết lập, tuyệt đối không có chuyện bị nới lỏng ra như vậy.”

“Sư tôn cho rằng có người sau lưng động đến phong ấn ạ?”

“Đúng thế.”

Nhất Mộc đạo nhân nói:

“Hôm nay vi sư đến tìm con cũng là vì chuyện này.”

“Sư phụ muốn đệ tử làm thế nào?”

Hắn hiểu ngay, người có thể động đến phong ấn ở tháp trấn yêu, đương nhiên chỉ có thể là người của Huyền Môn, cũng chỉ có người tu luyện thuật pháp Huyền Môn mới biết phong ấn ở đâu, cũng biết phải làm thế nào để phá hỏng phong ấn.

Nhất Mộc đạo nhân nặng nề nói:

“Vi sư nghi ngờ là trưởng lão của Cán Kiếm Đường.”

“Cán Kiếm trưởng lão?”

Hắn vô cùng kinh ngạc, bởi vì Cán Kiếm trưởng lão là một người vô cùng công chính nghiêm minh, lúc hắn còn nhỏ cũng từng bị Cán Kiếm trưởng lão dạy dỗ.

Nhất Mộc thở dài nói:

“Con cũng biết, trưởng lão Giới Luật của Giới Luật Đường bởi vì tư thông với ma giáo mà mới bị cách chức nhốt ở Tư Quá Nhai, cũng vì vậy mà vi sư mới bảo con quản lý Giới Luật Đường. Mà Cán Kiếm trưởng lão với ông ấy là huynh đệ ruột, chỉ sợ trong lòng thấy bất bình, vì thế mới làm như vậy.

“Sư tôn... có chứng cứ không?”

“Không có.”

Nhất Mộc nói:

“Cho nên, đây chính là lý do đêm nay vi sư đến tìm con.”

“Lời của sư tôn là có ý gì?”

“Muốn động vào phong ấn của tháp trấn yêu thì cần phải có đồ giống như vậy, lôi kích chống lại phong ấn bảo vệ trận pháp chỉ có Tinh Bàn Thiên Viên Địa Phương, nhưng Thiên Viên Địa Phương đã mất tích từ rất lâu rồi. Ngày mai ta sẽ mời Cán Kiếm ra ngoài chơi cờ, con hãy lẻn vào phòng của Cán Kiếm tìm xem trong phòng ông ta có Thiên Viên Địa Phương hay không”

Hắn im lặng một giây, trầm giọng đáp:

“Vâng, sư tôn.”

Nhất Mộc đạo nhân hiền từ nói:

“Vi sư biết con không thích loại hành vi tiểu nhân này, nhưng vì Huyền Môn, vi sư cũng chỉ có thể tin tưởng con được thôi.”

“Đệ tử nhất định sẽ không phụ sự phó thác của sư tôn.”

********

Giấc ngủ trưa này của Phong Quang kéo dài đến tận hoàng hôn. Cô ngồi dậy dụi dụi mắt, lại lười biếng vươn vai, lúc này mới nhìn Hàn Uyên Kiếm đặt trên bàn.

Cô xuống giường đi đến bên cạnh bàn ngồi xuống, rót cho mình một cốc trà:

“Phương Việt, Phương Việt, huynh có đó không?”

“Ta đây.”

Cô không ngờ hắn sẽ trả lời nhanh như vậy, cô hơi ngẩn ra:

“Bên chỗ huynh là giờ nào rồi?”

“Đang là giờ Tý.”

“A? Muộn như vậy rồi à, vậy ta ngủ một giấc thì bên chỗ huynh trôi qua bao lâu?”

Phương Việt lại đáp:

“Không đến nửa tháng.”

“Vậy muộn như thế rồi sao huynh còn không ngủ đi?”

“Ta...”

Bên đó truyền đến tiếng ồn ào:

“Phản đồ ở chỗ đó! Gϊếŧ hắn!”

“Phương Việt?”

“Xin lỗi, Phong Quang, lát nữa ta sẽ giải thích.”

Phương Việt vừa dứt lời, đã truyền đến tiếng đánh nhau.

Phong Quang chỉ có thể ngồi đợi, nhưng cô vẫn có lòng tin đối với thực lực của Phương Việt, tối thiểu nhất nếu như không phải là tập kích, vậy thì không có mấy người có thể làm hắn bị thương được.

Phương Việt dường như không muốn quấy rầy đến người khác, nghe tiếng đao kiếm giao nhau, hắn chỉ là đang lùi khỏi kẻ tấn công, lùi đến chỗ vắng người.

Lúc bắt đầu Phong Quang sợ hắn phân tâm, cho nên luôn không dám nói gì, bây giờ thấy yên tĩnh rồi, cô vội hỏi:

“Phương Việt, huynh không bị thương chứ?”

“Không sao, ta rất ổn.”

Hơi thở của hắn đều đặn, không giống vừa mới đánh nhau chút nào, xem ra những kẻ đó thật sự không phải là đối thủ của hắn.

Phong Quang yên tâm hơn, vẫn chưa đợi cô hỏi rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, bên chỗ Phương Việt đã truyền đến tiếng nói của người khác.

Là tiếng thở dài của một lão nhân.

Phương Việt nói:

“Sư tôn?”

Là sư phụ của hắn? Phong Quang yên lặng không nói gì.

“Theo vi sư về chịu phạt đi.”

“Sư tôn, người cũng tin Cán Kiếm trưởng lão là do con gϊếŧ sao?”

“Chứng cứ rành rành, vi sư cũng không có cách nào bao che cho con cả.”

“Sư tôn...”

Hắn trầm giọng nói:

“Xin thứ cho đệ tử không thể quay về, đệ tử phải tra rõ chân tướng chuyện Cán Kiếm trưởng lão bị gϊếŧ.”

Lão nhân nói:

“Con phải biết, bây giờ cái chết của Cán Kiếm đã bị truyền ra ngoài rồi, có không ít người nói con khinh sư diệt tổ, lòng dạ độc ác, phải xử tử con tại chỗ? Theo vi sư quay về, ở Huyền Môn, vi sư sẽ có thể giữ cho con một mạng.”

“Sư tôn, đệ tử không sợ chết.”

Phong Quang nghe thấy câu này thì suýt nữa đập gãy bàn.

Lão nhân nói rất bất đắc dĩ:

“Vi sư biết nếu con đã hạ quyết định thì người khác không thể nào thay đổi được, chỉ là bây giờ đối với bên ngoài, con đã là kẻ bị trục xuất khỏi sư môn rồi, trả lại Hàn Uyên Kiếm cho vi sư đi.”

“Hàn Uyên Kiếm... sư tôn, thứ cho đệ tử không thể đưa cho người được.”

“Tại sao?”

Hắn im lặng không nói.

“Con cũng từng là đại đệ tử của Huyền Môn nên biết Hàn Uyên Kiếm ở Huyền Môn đại biểu cho cái gì, vi sư tuyệt đối không thể để cho con mang thanh kiếm này đi được.”

“Sư tôn... đệ tử, đệ tử có lý do không thể không giữ Hàn Uyên Kiếm lại.”

“Là lý do gì?”

“Đệ tử.”

Hắn ngập ngừng.

Tiếng bước chân vang lên, có lẽ là lão nhân đó đang đi đến gần Phương Việt:

“Con là đệ tử mà vi sư xem trọng nhất, các sư đệ khác của con cũng vì vậy mà có nhiều bất mãn với con, nhưng từ trước đến nay con luôn là người khiến cho vi sư yên tâm nhất.”

“Đệ tử làm sư tôn thất vọng rồi.”

“Ôi..”

Lão nhân yếu ớt nói:

“Bảy tuổi con bái vào môn hạ của ta, mười bảy tuổi đến kỳ Nguyên Anh, hai mươi tư tuổi đã sắp đến kỳ Độ Kiếp rồi. Con phải biết có bao nhiêu người dùng hết cả đời cũng không có cách nào được như con? Mà con cũng sẽ trở thành sự tồn tại vượt xa vi sư.”

“Đệ tử được như vậy đều là do sư tôn dạy dỗ mà thành.”

“Không đúng.”

Lão nhân thở dài:

“Không đúng, con tài giỏi hơn vi sư, ta đã không dạy được con cái gì nữa rồi.”