Phong Quang liếc sang Cố Ngôn, thấy hắn không phản bác, đôi mắt xinh đẹp hơi nhướn lên:
“Vương thúc thấy vở kịch vừa rồi thế nào?”
Vở kịch vừa rồi chính là câu chuyện Tào Tháo khống chế thiên tử, ra lệnh cho chư hầu.
Đây là thế giới ảo, vốn không có câu chuyện Tam Quốc Diễn Nghĩa. Vở kịch này hoàn toàn là do cô viết ra để gánh hát diễn. Đương nhiên, cô thêm một câu tác giả là La Quán Trung.
Cố Ngôn nói khách quan:
“Cốt truyện ly kỳ, thú vị.”
“Vậy Vương thúc thấy Tào Tháo thế nào?”
“Một đời kiêu hùng(1).”
“Đúng vậy, kiêu hùng. Nếu là vương thúc, ta tin thúc có thể giành được thiên hạ này mà không cần phải gánh tiếng xấu.”
Phong Quang chống cằm cười nói:
“Đến lúc đó, Vương thúc thúc chính là anh hùng mà không phải kiêu hùng.”
Cố Ngôn cúi mắt:
“Xin Bệ hạ cẩn trọng lời nói.”
Phong Quang đưa tay vuốt cằm hắn, mỉm cười:
“Vương thúc nên biết là trước mặt người trẫm luôn nói lời thật lòng. Người lại không bán đứng trẫm, sao lại cần cẩn trọng lời nói chứ?”
Cố Ngôn mặt không đổi sắc nói:
“Bệ hạ nói có nói gì đi nữa thì hôm nay cũng phải luyện chữ.”
Cô rút tay đầy vẻ oán giận:
“hừ”
một tiếng rồi quay đầu đi. Động tác trẻ con này của cô khác với thái độ không đúng đắn thường ngày.
Cố Ngôn hơi cau mày:
“Kịch xem đủ rồi. Bệ hạ, bắt đầu bài học hôm nay thôi.”
“Cố Ngôn, ngươi đúng là không hiểu tình cảm gì cả.”
“Chức trách của thần, chỉ là phò tá bệ hạ, không liên quan đến tình cảm.”
“Hừ, đúng là khúc gỗ.”
Cố Ngôn mỉm cười, có là khúc gỗ hay không, đối với hắn thì có ảnh hưởng gì đâu? ...
Ba ngày sau, Nữ hoàng chính thức khởi hành ngự giá thân chinh, ngoài bốn thị nữ còn có một đội quân bảo vệ cô, cùng Nhϊếp Chính Vương Cố Ngôn bên cạnh, nhất thời có vẻ cũng rất an toàn.
Trên đường về Bắc, ngang qua rất nhiều thị trấn nhỏ, giống như khu vực hẻo lánh này.
Quan địa phương đều khó lắm mới được tiến cung một lần, càng đừng nói đến chuyện có thể nhìn thấy chân dung thiên tử? Nên lần này nhận tin Nữ hoàng ngang qua, các quan huyện nhỏ này đều nơm nớp lo sợ đứng ngồi không yên, chuẩn bị hoàn hảo các biện pháp phòng vệ. Đương nhiên, cũng có người muốn đổi đời, một bước thành phượng hoàng.
Ví dụ như lúc này, Phong Quang đang định ngủ lại trong phủ đệ của Huyện lệnh thì đột nhiên nghe thấy tiếng tiêu. Tiếng tiêu ai oán, văng vẳng bên tai mang theo nỗi buồn rầu của người nào đó.
Tiểu Ngã nói:
“Bệ hạ, nô tỳ ra ngoài đuổi người thổi tiêu đi.”
“Thôi, không cần đâu.”
Phong Quang phất tay, rồi lại nhếch khóe miệng:
“Lúc trước những người kia tuy biết ca hát, đánh đàn nhưng không hay. Nhưng, hôm nay người này lại thổi khúc Lương Tiêu Dẫn mà ta thích nhất, có thể thấy cũng bỏ khá nhiều công sức.”
“Cũng được, dù sao những ngày này Vương thúc không cho ta chọc ghẹo người vậy hôm nay ta đi gặp người có lòng này xem sao.”
Phong Quang khoác áo choàng đi theo tiếng nhạc đến một biệt viện. Cô thấy bóng một nam tử gầy yếu đang đứng dưới gốc cây ngô đồng. Bóng lưng hắn ta dưới ánh trăng sáng vằng vặc trông thật thê lương. Nam tử nghe thấy tiếng bước chân, liền ngừng thổi tiêu.
Hắn ta cũng quay người lại, gương mặt u buồn hiện rõ dưới ánh trăng. Gương mặt này không quá đẹp nhưng lại mang nét hấp dẫn đặc biệt. Đó là loại hấp dẫn chỉ cần nhìn một lần sẽ khiến người ta khó mà quên được.
Y phục màu xanh bay phiêu dật trong gió, giống như muốn lướt gió mà đi. Phong Quang bỗng nảy ra suy nghĩ, nếu như hắn ta mặc bạch y e rằng sẽ càng giống Cố Ngôn hơn, không phải giống ở gương mặt mà giống ở thần thái.
Thật thú vị! Phong Quang nhếch môi, mở quạt gấp vẽ hình hoa đào trong tay ra, nói chuyện một cách phóng khoáng:
“Ôi, công tử nhà ai đây?”
“Tại hạ Kha Hoài, không biết tiểu thư đây là?”
“Đây là...”
“Tiểu Ngã.”
Phong Quang liếc Tiểu Ngã, ra dấu nàng ta im lặng.
Tiểu Ngã lui sau một bước, cúi đầu không dám lên tiếng. Phong Quang nói tiếp:
“Trong tên của ta có một chữ Hà, mọi người đều gọi ta là Hà cô nương.”
“Hà cô nương!”
“Công tử có thân phận gì, sao lại đứng đây thổi sáo?”
“Ta là đại công tử của phủ Huyện lệnh. Vì ánh trăng quá đẹp lên không nhịn được thổi sáo ở đây. Nếu như đã làm phiền cô nương nghỉ ngơi vậy thì ta rất xin lỗi, ta rời khỏi ngay đây.”
“Đợi đã.”
Phong Quang gọi nam nhân đang định rời đi lại, cô nghi ngờ hỏi:
“Theo ta được biết, Kha huyện lệnh chỉ một một nhi tử tên là Kha Táp. Nếu như công tử cũng là nhi tử của Kha đại nhân, sao trước giờ ta chưa từng nghe thấy tên?”
Vẻ mặt Kha Hoài hiện lên sự bi thương:
“Cô nương có điều không biết. Nương ta là vợ cả của phụ thân ta. Sau khi nương ta qua đời, phụ thân ta lấy thê tử mới. Nói là thiếu gia, thực ra ta cũng chẳng khác nào bọn hạ nhân trong phủ.”
“Ồ? Sao Kha đại nhân lại hồ đồ như vậy, dù sao đi nữa công tử cũng là trưởng tử của ông ta, thân phận lẽ ra phải cao quý mới phải.”
“Ta có thể ở lại trong phủ, có cơm ăn đã là tốt lắm rồi. Còn về những cái khác, ta cũng không dám mơ tưởng nhiều.”
“Ôi, chỉ cần có cơm ăn, yêu cầu đơn giản thế thôi sao, chi bằng ngươi theo ta, ta bảo đảm ngày nào ngươi cũng được ăn sơn hào hải vị, thế nào?”
“Sơn hào hải vị ăn nhiều, sẽ rất dễ ngán.”
Cố Ngôn mặc bạch y không biết đột nhiên chạy ra từ góc nào, giọng điệu lạnh nhạt lại toát ra phần cao quý, hắn liếc nhìn Phong Quang:
“Nàng đã quên những ngày tháng nằm trên giường gào thét không thoải mái rồi sao?”
Sắc mặt Phong Quang bỗng chốc biến đổi đến khó diễn tả. Khoảng thời gian đó cô cảm thấy cực kỳ chán ghét, nếu không phải cô vẫn còn chưa ngủ với Cố Ngôn thì chắc cô cũng nghi ngờ mình bị nghén.
Kha Hoài nói:
“Vị công tử này là?”
“Kẻ hèn ta họ Cố.”
“Cố công tử.”
“Kha công tử, đêm khuya sương lạnh, thử cho chúng tôi về nghỉ ngơi trước.”
Kha Hoài gật đầu, từ tốn hữu lễ:
“Các vị đi thong thả.”
Dưới ánh mắt của Cố Ngôn, Phong Quang bối rối gấp quạt lại, theo hắn xoay người rời đi.
Đợi khi đã đi xa, Cố Ngôn nói:
“Bệ hạ, người không nên nói ra những lời như vậy.”
“Sao lại không nên? Không phải chính vương thúc đã dạy ta phải đồng cảm với kẻ yếu sao?”
“Chỉ dựa vào lời nói đơn phương vừa rồi thì không thể xác định bối cảnh lai lịch của hắn. Nếu như hắn muốn mượn cớ tiếp cận Bệ hạ, đến lúc đó hối hận cũng đã muộn.”
“Ta thấy hắn cũng ưa nhìn, không giống người xấu.”
“Bệ hạ dùng gương mặt để nhận định con người à?”
“Không thể thì sao?”
Phong Quang ngẩng đầu, mỉm cười:
“Chẳng lẽ Vương thúc dùng trái tim để nhận định con người à?”
“Bệ hạ...”
Phong Quang cắt ngang lời hắn:
“Trái tim giấu dưới lớp da người, Vương thúc có cách để nhìn xuyên qua lớp da đó sao?”
Cố Ngôn:
“Không thể.”
“Vậy thì đúng rồi. Nếu như đối mặt với một người xấu mà còn không ưa nhìn, vậy sao ta không nhìn một người xấu mà ngoại hình đẹp chứ?”
Cô nói đâu vào đó, Cố Ngôn không cách nào phản bác.
Phong Quang cười:
“Vương thúc không cảm thấy, vị Kha công tử đó rất giống thúc sao?”
Cố Ngôn hơi cau mày:
“Bệ hạ có ý gì??”
“Bất luận là có ý gì, nếu như thỉnh thoảng có thể trêu ghẹo nam nhân đó...”
Cô mở quạt, che miệng cười khẽ, giọng nói thanh thúy:
“Cũng là một chuyện rất thú vị.”
Cô không chút che giấu ý trong câu nói của mình, hàm ý rõ ràng. Cố Ngôn mất tự nhiên nghiêng đầu né tránh ánh mắt của cô, nắm chặt tay đặt lên miệng giả vờ ho nhẹ một tiếng.
*********
(1) Kiêu hùng: Chỉ người độc đoán có tài thao lược có dã tâm, nhân vật trí dũng kiệt xuất.