Mau Xuyên Công Lược Nữ Xứng Có Độc

Quyển 7 - Chương 6: Công lược nhiếp chính vương

Câu nói này của Phong Quang không ai biết là thật hay giả, ngay cả Hệ thống chủ cũng vậy.

Đợi sau khi về cung đêm vắng không người, giọng của Hệ thống chủ bỗng vang lên:

“Ký chủ tiếp tục không nghiêm túc như vậy, e rằng nhiệm vụ sẽ thất bại.”

“Trời ơi, ngươi lên tiếng có thể nói trước không?”

Phong Quang nằm trên giường, buồn ngủ bỗng giật mình.

“Ký chủ nên quen rồi mới phải.”

“Quen việc mi bỗng xuất hiện dọa ta à?”

Cô vò đầu, nhìn rất là bất mãn.

Hệ thống chủ lạnh lùng nói:

“Ký chủ hãy tôn trọng tôi chút.”

“Xí, ta không tôn trọng mi chẳng lẽ mi chạy ra đánh ta sao?”

“Tôi có thể khiến ký chủ vĩnh viễn ở trong thế giới này.”

“Ta cảm thấy nhé, thế giới này vạn vật đều có linh tính, bất luận có cùng tộc hay không, chúng ta đều nên cho mỗi sinh mạng sự tôn trọng.”

Phong Quang cười nói dỗ ngọt:

“Mi nói đúng không, Hệ thống chủ?”

Hình như Hệ thống chủ đã vừa ý, nó nói tiếp:

“Ký chủ tiếp tục không nghiêm túc, nhiệm vụ có thể sẽ thất bại.”

Phong Quang nói đầy vẻ không bận tâm:

“Thất bại thì thất bại chứ dù sao điểm tích lũy của ta giờ cũng là 0, ta chẳng sợ.

“ Cùng lắm vẫn là trừ hết điểm thôi.

Hệ thống chủ im lặng một lúc:

“Lần này thất bại nữa, ký chủ sẽ bị xóa bỏ.”

Phong Quang ngây người:

“... Mi nói thật đó à?”

“Mong ký chủ nghiêm túc hoàn thành nhiệm vụ.”

Cô im lặng rất lâu, bỗng vén chăn ra:

“Được, được, được, ta nghiêm túc. Giờ ta cho người bắt Cố Ngôn tới đây ngủ với hắn được chưa?”

Hệ thống chủ không lên tiếng nói xong câu trước, nó không nói gì nữa. Phong Quang thất vọng nằm trên giường, có chút nông nổi muốn cắn tấm chăn.

Vì thất bại lần trước, cô bị phạt không được chỉnh nhanh tiến độ thời gian, vì vậy cô thật sự đã ở thế giới này mười lăm năm. Tuy làm Nữ hoàng cô bộc lộ đủ loại tính cách ngông cuồng, bá đạo nhưng vừa nghĩ đến bị xóa bỏ, trong lòng cô liền sợ hãi.

Làm Nữ hoàng đã nhiều năm nhưng trước mặt Hệ thống chủ cô vẫn thấy lo lắng.

Một đêm không ngủ, khiến ngày hôm sau khi lên triều hai mắt cô thâm quầng, ngồi trên ngai vàng không nghiêm chỉnh, khiến cho đám quan đại thần trong triều phẫn nộ.

Cô giả vờ không thấy gì cả, tự mình nói:

“Có việc tìm Khiêm vương, không có việc gì thì bãi triều.”

Khiêm vương đứng gần Phong Quang nhất, nghe câu nói quen thuộc này, hắn cười bất lực.

“Bệ hạ.”

Trấn Quốc Công Lam Càn là một ông lão sáu mươi, bảy mươi tuổi, nhưng trông thần thái sáng láng như mới bốn mươi, năm mươi tuổi vậy.

Lúc này ông ta đứng ra nói:

“Chiến sự nơi biên ải cấp báo, Lung Thao Quốc không chỉ mượn gió phán tán chất độc, còn hạ độc nguồn nước.”

“Tướng biên cương Lam Thính Dung xin triều đình phái một nhóm thái y qua đó và xin triều đình nhanh chóng bổ sung lương thảo.”

“Sao? Biên cương cấp báo, đây là chuyện lớn.”

Phong Quang ngồi ngay ngắn lại để cho người khác thấy được sự nghiêm túc của cô nhưng cô lại nhanh chóng nhìn sang Cố Ngôn:

“Vương thúc, việc chọn thái y giao cho thúc.”

Cô mà nghiêm túc thì đúng là gặp ma.

Cố Ngôn rất tự nhiên tiếp câu cô nói:

“Rõ, Bệ hạ!.”

Lam Càn cũng không mong vào Phong Quang có thể làm gì nên chuyện, ông ta khom người nói:

“Thần nguyện áp tải lương thảo tiến đến biên cương.”

Phong Quang lắc đầu:

“Trấn Quốc Công tuổi tác đã cao, biên cương lại rất xa, hoàn cảnh không tốt để khanh đi, không được, không được.”

“Bệ hạ, thần lão càng già càng dẻo dai...”

“Không được, không được.”

Phong Quang lại tiếp tục lắc đầu, nhìn Lam Càn đang tái mặt vì bị chặn họng, cô nói ra một câu khiến quần thần kinh ngạc:

“Chuyện áp tải lương thảo, để trẫm đi.”

Cố Ngôn nói:

“Bệ hạ, không thể đi.”

“Sao trẫm không thể đi?”

Phong Quang đứng dậy, liếc nhìn mọi người, cười nói:

“Hay nghe phụ hoàng nói chuyện ngự giá thân chinh, trẫm là vua của một nước, khi biên cương có nguy cơ, ngự giá thân chinh càng có thể cổ vũ sĩ khí.”

Cố Ngôn bước ra một bước, khuyên nói:

“Trên đường nguy hiểm trùng trùng, Bệ hạ không thể vượt hiểm.”

“Trên đường nguy hiểm trùng trùng, không phải có Vương thúc bảo vệ ta sao?”

Ý của cô, tức là dẫn theo Cố Ngôn đi cùng.

Lam Càn nói:

“Bệ hạ và Khiêm vương nếu đi biên cương, triều chính phải xử lý sao?”

Phong Quang nói vẻ đương nhiên:

“Việc xử lý triều chính, đương nhiên giao cho Trấn Quốc Công rồi.”

“Lão phu?” Lam Càn lần này nghe xong giật mình.

Phong Quang cười:

“Đúng vậy. Trấn Quốc Công vì Đông Vân quốc nửa đời chinh chiến, tấm lòng yêu nước của khanh, trẫm đương nhiên không còn nghi ngờ gì nữa. Ngoài Trấn Quốc Công, trẫm còn có thể tin ai được nữa chứ?”

“Bệ hạ, thần là... thần là quan võ.”

Lam Càn xưa nay không làm chuyện liên quan văn học, huống chi còn là việc triều chính cần xử lý bản tấu. Bá quan văn võ trong triều nén lại hơi thở, họ nhìn sang Cố Ngôn, mong vị Nhϊếp Chính này có thể đứng ra thay đổi suy nghĩ của Nữ Hoàng, nhưng họ đã thất vọng, vì Cố Ngôn im lặng, hắn không dự định nói gì thêm.

Phong Quang cười nói:

“Trấn Quốc Công là quan Võ càng tốt, khi xử lý triều chính, nhìn thấy bản tấu nào không vừa ý, nhận được tin quan viên nào kết đảng tư lợi, không cần nhiều lời, chém đầu là xong.”

Lúc này, các đại thần lúc nãy vừa muốn đúng ra nói vài lời, lại cúi đầu im lặng không dám lên tiếng.

“Dù sao, khoa cử hàng năm nhiều nhân tài như vậy, chết vài đại thần thì đâu có sao. Trẫm cất nhắc vài người lên bù chỗ trống là được rồi.”

Phong Quang nhìn sang Cố Ngôn:

“Vương thúc thấy sao?”

Cố Ngôn cúi đầu:

“Bệ hạ nói rất đúng.”

Câu nói của Cố Ngôn quả quyết dứt khoát, chuyện này đã được quyết định trong sự bàng hoàng của mọi người. Nữ Hoàng này đúng là... quá tùy ý!

Dường như có thể nghe thấy tiếng người khác xì xào bàn tán, Phong Quang nghiêng đầu cười nói:

“Những người có ý kiến, cố gắng lên, trẫm đang đợi các ngươi lật đổ trẫm.”

“Thần không dám!”

Bá quan trong triều lập tức đều quỳ sụp xuống.

“Được rồi, bãi triều.”

Phong Quang phất tay áo, quay lưng rời khỏi đại điện.

Đợi Nữ Hoàng rời khỏi, mọi người bắt đầu bàn luận.

Lam Càn đi qua Cố Ngôn nói:

“Khiêm vương, ngài là lão sư của Bệ hạ, có biết ý của Bệ hạ là sao không?”

Nói thật nhé, ông ta cũng nghi ngờ ý này có phải do Cố Ngôn nghĩ ra không, cố tình chờ đợi bẫy ông ta.

“Ta cũng không biết Bệ hạ có ý gì, nhưng Bệ hạ đã quyết định rồi thì đó là tín nhiệm Trấn Quốc Công. Ta cũng tin có Trấn Quốc Công, triều đình sẽ ổn định.”

Cố Ngôn lộ ra nụ cười nhẹ:

“Ta đi trước đây, cáo từ.”

Lam Càn nhìn bóng Cố Ngôn đi xa, càng rối trí. ... Chuyện Nữ hoàng thân chinh lan truyền nhanh chóng.

Bá tánh suốt ngày oán trách Nữ hoàng vô tích sự nay xem như đã thay đổi, nói Nữ hoàng lớn rồi, cũng biết làm việc chính sự, đúng là phúc của bá tánh.

.........

Lúc này, Tô Nhứ cô nương luôn lo cho dân cho nước liền xem quẻ việc nữ hoàng thân chinh, nhưng xem xong sắc mặt nàng ta đặc biệt kém, than rằng lần này Bệ hạ lành ít dữ nhiều.

Khi tin này truyền vào cung, Phong Quang đang ngồi nghe kịch. Cô cũng không để tâm, vẫy tay cho người đem bút mực đến, sau đó vẽ vời ba chữ thư pháp loằng ngoằng - Cẩu Đản Hiên(1).

“Đi, đem cái này đi làm thành bảng hiệu, thưởng cho vị cô nương tên Tô Nhứ đó, nói là sau này Tố Linh Hiên của nàng ta đổi tên là Cẩu Đản Hiên, dân gian không phải nói là em bé vừa sanh lấy tên xấu mới dễ nuôi sao? Mượn câu nói này, để Tô Nhứ cô nương cầu phúc cho trẫm.”

Người nhận lệnh nhịn cười lui xuống.

Cố Ngôn đứng xem cả quá trình lộ ra nụ cười:

“Rất nhiều người tôn thờ Tô Nhứ cô nương, Bệ hạ như vậy, chỉ e là dân chúng sẽ oán trách.”

“Hiếm khi ta ban tên hiệu , còn là ta chính tay viết chữ. Tuy nói là con dân, lão bách tính chính là con cái của ta, nhưng ta sẽ không khoan dung cho đứa con nào bất hiếu. Nếu có ai bất mãn, vậy là nghi ngờ trẫm, bắt lấy gϊếŧ là được.”

Cố Ngôn hé môi:

“Bệ hạ, người lại nói đùa rồi.”

Cô hở chút cứ nói “gϊếŧ đi là xong”, nhưng cô chưa từng hạ lệnh gϊếŧ ai bao giờ.

*********

(1)Cẩu Đản Hiên: Chó Sanh_Hiên [Hiên ở đây là: Mái hè, nghĩa rộng là cái nhà nhỏ_Từ sát nghĩa nhất với ngôn ngữ nói tiếng việt của "Chó sanh" là : Chó đẻ :)) dùng để chửi hoặc mắng yêu gì đó đều được, chắc các bạn đã từng nghe ai đó nói: "Thương quá thằng chó đẻ của nội" nhỉ? ngôn ngữ bình dân mà, còn dùng để đặt tên cún cơm gọi ở nhà cho dễ nuôi nữa á. Cứ nghĩ đến: “Cái nhà nhỏ_Chó đẻ”, chị nhà mà thâm thứ hai không ai dám chủ nhật luôn :))]

*Từ "Đản" ở đây với nghĩa là Sanh trong "Sanh ra" _ví dụ như: "Lễ Phật Đản", chứ không phải từ "Đản" trong nghĩa Qủa Trứng nha các bạn.