Mau Xuyên Công Lược Nữ Xứng Có Độc

Quyển 6 - Chương 22: Công lược độc y thánh quân

Sau khi về đến Đường Môn, Phong Quang có nghĩ đến việc trực tiếp đi tìm Nam Cung Ly, nhưng Nam Cung Ly và Quan Duyệt Duyệt không trở về Đường Môn, chỉ có một mình Thanh Ngọc.

Cậu ta nói Quan Duyệt Duyệt và Dịch Vô Thương đã rời khỏi Ba Thục trước rồi. Thực ra mọi người đều có thể đoán ra, Quan Duyệt Duyệt không muốn về Cố Nhân Cốc nên đã đi trước một bước.

Phong Quang hết cách, giờ cô chỉ nóng lòng muốn về nhà, muốn xác nhận xem thực hư ra sao. Cũng may có Tiết Nhiễm giúp cô thu xếp mọi thứ, nếu không cô sẽ cứ thế mà đi không về mất.

Tiết Nhiễm nhờ Đan Nhai sai người đưa Thanh Ngọc về Cố Nhân Cốc, còn hắn và Phong Quang sẽ đi Giang Nam.

Trước khi đi, Tiết Nhiễm còn dặn dò: “Thanh Ngọc, thuốc của Duyệt Duyệt đặt ở thư phòng ta, khi nó về nhớ đưa thuốc cho nó nhé.”

“Vâng, sư phụ.”

Thanh Ngọc gật đầu, lại nhìn Phong Quang, cuối cùng chẳng nói lời nào mà đi luôn cùng mấy người Đan Nhai phái đến. Nỗi đau mất đi người thân, người ngoài dù cố gắng thế nào cũng không thể thấu hiểu được, chỉ có Thanh Ngọc là rất rõ điều này.

Phong Quang đầu óc trống rỗng, nghe Tiết Nhiễm nói vậy, đột nhiên hỏi: “Quan Duyệt Duyệt sao phải uống thuốc vậy?”

“Duyệt Duyệt từ nhỏ đã mắc phải bệnh tim, mỗi tháng phải uống thuốc một lần.”

Phong Quang bỗng nhiên hốt hoảng. Cô đã xem đi xem lại kịch bản mà Hệ thống chỉ đưa cho cô nhưng không hề thấy nhắc đến bi kịch suy tàn của Chiết Kiếm Lâu, tất nhiên cũng không có đoạn nào nói Quan Duyệt Duyệt mắc bệnh cả.

Đúng vậy, bất kể ở thế giới nào, bởi vì đã được sinh ra lần nữa nên Hạ Phong Quang sẽ không phải là Hạ Phong Quang ban đầu. Vì vậy ít nhiều gì cũng sẽ phát sinh ra những thay đổi kịch bản dẫn đến bởi hiệu ứng cánh bướm. Nhưng những thay đổi giống như ảnh hưởng đến nữ chính kiểu này, trước giờ chưa từng có.

“Phong Quang, sao vậy?” Tiết Nhiễm quan tâm hỏi khi thấy trán cô toát mồ hôi lạnh.

Cô lắc đầu: “Ta chỉ là... muốn mau chóng về nhà thôi.”

“Vậy chúng ta cố gắng thúc ngựa, không đầy mười ngày sẽ về đến nơi.”

“Ừ...”

Phong Quang vốn tưởng rằng nếu như trên đường đi không nghe thấy tiếng xì xào bàn tán Chiết Kiếm Lâu xảy ra chuyện thì ắt hẳn tin tức về lệnh tàn sát kia là giả, chỉ là Mộc Lưu Niên nghịch ngợm cố ý đùa cô thôi. Nhưng đến khi trước mặt là cổng lớn Chiết Kiếm Lâu, toàn thân cô bị cảm giác đau thương đến rụng rời xương cốt chiếm lấy.

Mùi máu... mùi máu tanh nồng nặc... Tiết Nhiễm đỡ lấy cô, đôi mắt nhuốm màu thương xót: “Phong Quang, nàng không cần đi vào, để ta vào là được rồi.”

“Không... ta phải vào đó!” Cô gạt tay hắn ra, do dự hồi lâu mới đặt tay lên cánh cửa, chỉ cần đẩy thật nhẹ, cửa đã mở ra.

Những vết máu bắn ra nền đất đã khô từ lâu. Thi thể rải rác khắp nơi trên nền nhà đỏ thẫm. Đánh hơi được mùi tanh của máu, lũ ruồi nhặng vo ve bay đến, âm thanh thật khiến người ta bực bội. Nha hoàn của cô, vυ' nương của cô, trù nương trong phòng bếp... Tất cả đều là người có quen biết. Cô run rẩy bước từng bước vào đại sảnh.

Cha cô vẫn dáng vẻ ấy ngồi trên chiếc ghế gỗ, chỉ có điều, ông sẽ không bao giờ dùng thái độ uy nghiêm, than phiền rằng mình đã hết cách với cô như trước được nữa.

Phong Quang bất lực ngồi sụp xuống trước Hạ lão gia, nhẹ nhàng chạm lên khuôn mặt ông: “Cha... con về rồi đây... Mặt con đã khỏi rồi, cha không cần lo con không gả được đi nữa rồi... Cha, cha mở mắt ra nhìn con được không.”

“Phong Quang...”

Tiết Nhiễm ôm cô vào lòng. Hắn vốn không khéo ăn nói, trong tình cảnh như thế này, hắn không biết an ủi cô thế nào mới phải, chỉ có thể vòng tay ôm trọn lấy cô, nói với cô rằng dù có thế nào đi chăng nữa, cô vẫn luôn có hắn ở bên cạnh.

“Ta không hiểu...”

Phong Quang nghẹn ngào, cô nắm chặt lấy áo hắn, nước mắt lã chã rơi: “Vì sao hắn lại gϊếŧ cả nhà ta... vì sao... vì ta đặc tội với hắn sao?”

“Không liên quan đến nàng.” Thấy cô rơi lệ, Tiết Nhiễm không khỏi đau lòng.

Hắn chỉ thấy tim mình như bị bóp chặt. Hắn lau nước mắt cho cô, dịu dàng nói:

“Trước giờ Ma giáo vẫn luôn làm những chuyện như vậy, Chiết Kiếm Lâu lại là danh môn chính phái, hẳn cũng là cái gai trong mắt Nam Cung Ly.”

“Không phải... chàng không hiểu...”

Không hiểu rằng Dịch Vô Thương chính là Nam Cung Ly, không hiểu rằng Nam Cung Ly vô cùng căm ghét cô:

“Là ta lại biết bao nhiêu người... lỗi tại ta...” Cuối cùng, cô gào lên khóc trong vòng tay hắn.

Tiết Nhiễm cùng Phong Quang ngồi trước thi thể Hạ Triều một lúc lâu. Cô từ khóc thét chuyển sang nức nở, cuối cùng trở nên im lặng, im lặng đến lạ kỳ.

Cô tựa đầu vào l*иg ngực hắn, nói không thành tiếng: “Tiết Nhiễm, ta muốn để họ được chôn cất yên ổn.”

“Được, để ta đi làm.” Tiết Nhiễm nhẹ nhàng đỡ lấy cô.

Dù hiện giờ cô không còn khóc nữa nhưng cơ thể cô vô cùng yếu ớt. Theo như yêu cầu của cô, hắn thuê người đem thi thể chôn ở ngọn núi phía sau Chiết Kiếm Lâu. Những người nhận tiền làm việc này sẽ không hỏi vì sao lại nhiều người chết đến thế. ân oán giang hồ, những món nợ máu đếm không hết.

Trong thế giới võ hiệp này, quan phủ tồn tại cũng như không. Phong Quang thẫn thờ nhìn từng thi thể được cho vào trong quan tài rồi lại được đem đi chôn cất, cô đột nhiên hỏi Tiết Nhiễm:

“Tiết Nhiễm, chàng nói thật cho ta biết, chuyện ta trúng độc rốt cuộc là như thế nào?”

Tiết Nhiễm im lặng một giây, cuối cùng thở dài nói: “Độc của nàng là do Hạ lâu chủ hạ. Ngài viết thư cho ta, thỉnh cầu ta bảo vệ nàng trong một tháng. Giải độc chẳng qua chỉ là cái cớ để nàng không nghi ngờ.”

Đáp án này, không ngoài suy đoán của cô. Trước khi biết tin Chiết Kiếm Lâu xảy ra chuyện, cô luôn nghĩ rằng chính Quan Duyệt Duyệt là người đã hạ độc cô, gây nên những nốt ban đỏ trên mặt cô. Dù hôm đó khi nói chuyện, Quan Duyệt Duyệt đã nói độc của cô ta chỉ qua ba ngày là hết nhưng cô đã không tin.

Lẽ ra cô nên sớm thấy kỳ lạ từ trước khi vào Cố Nhân Cốc... Cô cũng từng cảm thấy có gì đó không đúng nhưng lại không nghĩ gì thêm... Nói cho cùng, do cô quá tự tin đã nắm rõ kịch bản nên mới không lo lắng gì như thế.

Tiết Nhiễm nắm lấy tay cô: “Ta biết trong lòng nàng khó chịu, nhưng chuyện này không liên quan tới nàng. Kẻ gây ra tội ác là Ma giáo. Nàng đừng tự trách mình nữa.”

“Chàng có hiểu... cảm giác mọi người xung quanh mình đều chết hết, chỉ có mình sống sót không?”

“Ta có thể hiểu được.”

Ánh mắt hắn đột nhiên u ám đi nhiều, trong màu đen vô tận ấy, ai biết có bao nhiêu câu chuyện đang được cất giấu. Hắn vuốt nhẹ khuôn mặt cô, dùng điệu bộ dịu dàng quen thuộc nói: “Cho dù không còn ai nữa thì ta vẫn luôn ở bên cạnh nàng.”

“Tiết Nhiễm...” Cô rúc vào vòng tay hắn, không hề nhìn thấy ánh mắt hắn dần trở nên đáng sợ thế nào.

Bề ngoài... hắn thật sự quá dịu dàng. Chiết Kiếm Lâu chỉ trong một đêm bị tiêu diệt sạch, Phong Quang mất đi phụ thân, cũng không còn là một đại tiểu thư hung hăng, ngang tàng nữa. Cô mặc bộ y phục trắng đứng giữa sân, nhìn ngắm một Chiết Kiếm Lâu không còn sức sống. Khung cảnh náo nhiệt trước đây không còn nữa, giờ chỉ một mình cô sống cô độc, Phong Quang gánh trên mình cảm giác tội lỗi.

Vì đang trong thời gian để tang nên cô cởi bỏ bộ y phục đỏ yêu thích, chỉ mặc một màu trắng đơn điệu. Cô không còn dáng vẻ khoa trương nữa, thay vào đó là bộ dạng lạnh lẽo, thê lương. Dường như chỉ cần một ngọn gió cũng có thể thổi ngã có bất cứ lúc nào. Tiết Nhiễm không muốn thấy dáng vẻ thiếu sức sống của cô. Hắn vòng tay ôm cô từ phía sau, khẽ cúi đầu vào bên tai cô thì thầm: “Về Cố Nhân Cốc với ta, được không?”

“Cố Nhân Cốc...”

“Cố Nhân Cốc tuy buồn tẻ hơn bên ngoài một chút, nhưng ta sẽ nghĩ cách làm nàng vui. Phong Quang, ta sẽ chăm sóc nàng. Thanh Ngọc, nó...”

Phía sau tai hắn nóng lên: “Cũng cần một sư nương.”

Rõ ràng đây là câu mà cô muốn nghe nhất nhưng giờ nghe được rồi, sao lại không hề vui như mình nghĩ. Phong Quang không ngăn được sự ngờ vực, sự diệt vong của Chiết Kiếm Lâu, cái chết của phụ thân cô, chỉ là dùng để thúc đẩy nhiệm vụ của cô thành công sao?

Cô rề rà không nói khiến Tiết Nhiễm lo lắng: “Phong Quang... nàng không đồng ý sao?”

“Không.”

Cô quay người, nở nụ cười với Tiết Nhiễm: “Ta đồng ý.”

âm thanh Hệ thống vang lên: “Công lược thành công, thời gian được đẩy đến tám mươi năm sau. Ký chủ chuẩn bị rời khỏi thế giới này...”

Sự nhanh chậm của thời gian, tám mươi năm trong cảm nhận của những người khác là một khoảng thời gian rất lâu. Nhưng trong mắt cô, sự việc chỉ diễn ra trong một cái chớp mắt. Vì vậy cũng có thể nói, trong mỗi thế giới, cô đều trải qua hết một đời người.

Nhưng lần này, cô nói với Hệ thống trong đầu: “Ta từ chối rời khỏi thế giới.”

Bởi vì giao tiếp bằng ý thức trong não bộ nên Tiết Nhiễm không thể nghe thấy cuộc đối thoại của họ. “Ký chủ, hoàn thành nhiệm vụ công lược này được thêm mười điểm tích lũy.”

Giọng của Hệ thống chủ bất ngờ mang chút cảm xúc, không lạnh lùng như bình thường.

Điểm tích lũy ở thế giới này, cộng thêm tám mươi chín điểm tích lũy cô có, cô có thể trở về nhà rồi.

Phong Quang điểm tĩnh nói: “Ta sẽ rời khỏi thế giới này, nhưng mà không phải bây giờ.”

Sao có thể... bỏ qua cho hung thủ gϊếŧ người như vậy được chứ?