Mau Xuyên Công Lược Nữ Xứng Có Độc

Quyển 6 - Chương 17: Công lược độc y thánh quân

Thông đạo rất dài, Phong Quang vừa hô hấp thêm cho Tiết Nhiễm mấy lần nữa dưới nước, vừa nghiêm túc nghi ngờ cái gọi là lối thoát thứ hai của mật thất Đường Môn chính là muốn để bẫy chết người ta. Không thì thông đạo dài như thế này, có mấy người nín thở lâu vậy được? Đến cô cũng phải mở bàn tay vàng mới có thể bơi được đến bây giờ.

Cũng không biết đã bơi bao lâu, cuối cùng cô cũng thấy những tia sáng lấp ló trên mặt nước. Cô dốc toàn bộ sức lực kéo Tiết Nhiễm nhô lên mặt nước, khó khăn lắm mới có thể kéo được hắn lên bờ.

Phong Quang nhoài người ra đất vì mệt, cô thở hổn hển. Cho dù đã tăng thêm giá trị sức lực thì việc vừa bơi vừa kéo theo một nam nhân cũng quá sức với cô.

Ngoảnh đầu lại nhìn người nam nhân nằm bên cạnh mình, cô cắn chặt răng nhổm dậy:

“Tiết Nhiễm, ta sẽ không để ngài chết đâu!”

Cho rằng dù sao hắn cũng đã mất ý thức, lại thêm tâm lý không thể để uổng phí được, cô ra sức hôn lên mặt hắn:

“Đây coi như quà cảm tạ ngài đã bảo vệ ta trong mật thất, đợi ngài khỏe lên, ta sẽ đòi lại những gì ta cứu ngài lần này.”

Món quà cảm ơn này, không phải là cô cứu hắn mà là hắn cứu cô. Nhưng hình như có vẻ cô đang sàm sỡ hắn... Phong Quang liếc nhìn xung quanh, mới phát hiện hóa ra đây chính là nơi cô đã bị lạc trong rừng trúc ban đầu.

Hai người vừa chui ra từ một hồ nước nhỏ. Tiết Nhiễm vẫn đang bị thương, không nghĩ ngợi nhiều, cô đang định cõng hắn lên thì có một người từ bóng tối bước ra. “Hạ cô nương?”

Đan Nhai trông thấy bộ dạng thảm hại của cô, vô cùng khó hiểu:

“Cô nương làm sao vậy?”

Phong Quang như gặp được vị cứu tinh:

“Đan đường chủ! Gặp được người tốt quá rồi, Tiết Nhiễm bị trúng độc, xin người hãy cứu ngài ấy!”

“Gì cơ? Ngài ấy trúng độc?”

Đan Nhai kinh ngạc, nhanh chóng chạy đến. Đến khi nhìn thấy Tiết Nhiễm đang thoi thóp trên mặt đất, hẳn đột nhiên nắm chặt thanh kiếm trong tay.

Phong Quang tò mò không hiểu sao hắn ta lại bỗng nhiên trầm mặc như vậy:

“Đan đường chủ, ngươi sao vậy?”

Đan Nhai im bặt, dưới ánh trăng mờ mịt đêm khuya, khó mà thấy rõ được sắc mặt của hắn ta. Phong Quang bất giác di chuyển về phía trước Tiết Nhiễm, đúng lúc đó, một bàn tay lạnh ngắt nắm chặt lấy cổ tay cô.

Cô ngoảnh lại, thấy Tiết Nhiễm đang dần mở mắt, vui mừng hét lên:

“Ngài tỉnh rồi!”

Đan Nhai ngơ ngác nhưng cũng mau chóng tỏ ra quan tâm:

“Tiết thần y, ngài không sao chứ?”

“Không sao.”

Tiết Nhiễm ngồi dậy, Phong Quang đỡ hắn đứng dậy. Hắn hé môi cười nhẹ:

“Khiến tiểu thư lo lắng rồi.”

“Độc của ngài?”

“Thể chất của ta rất đặc biệt, chỉ cần qua một khoảng thời gian, độc tố trong cơ thể sẽ tự động được giải trừ.”

Vì vậy, trước khi hôn mê, hắn mới nói “một lúc nữa sẽ tốt thôi”. Hắn không ngờ rằng, cô lại bất chấp cứu mạng hắn như vậy.

Phong Quang thở phào nhẹ nhõm:

“Vậy thì tốt.”

Cô yên tâm nở một nụ cười thuần khiết, rất dễ khiến người khác nghĩ rằng sự tồn tại của họ trong mắt cô vô cùng quan trọng. Nhưng Tiết Nhiễm lại chú ý đến chỗ khác. Vì tỉnh dậy lúc nửa đêm nên cô ăn mặc rất sơ sài, cũng vì vừa ngâm mình ướt đẫm xong nên thân hình nhỏ bé của cô lộ rõ mồm một trước mắt người khác. Bởi vì mải lo lắng cho hắn mà cô cũng không hề để ý chút nào.

Tiết Nhiễm tối sầm mắt nhìn cô, cởi chiếc áo khoác dài còn ướt đẫm của hẳn khoác lên người cô. Phong Quang không hiểu sao hắn lại đột nhiên khoác trên người mình chiếc áo còn ướt như vậy.

Tiết Nhiễm nhìn Đan Nhai, Đan Nhai nhanh chóng hiểu ra, hắn ta nhìn sang chỗ khác.

Tiết Nhiễm vô tình mà hữu ý kéo Phong Quang về phía sau mình, hắn hỏi:

“Đan đường chủ sao lại xuất hiện tại nơi này?”

“Nhận được tin báo rằng đệ tử phụ trách canh gác mật thất đã bị công kích trong lúc đổi ca, ta nghĩ có khả năng giáo chủ Ma giáo lại đến, vậy nên đã đặc biệt cho lục soát khắp nơi mới yên tâm được. Tiết thần y và Hạ cô nương sao lại xuất hiện ở đây trong bộ dạng này vậy?”

“Nếu không phải tại ngươi sao!”

Nhắc đến chuyện này, Phong Quang liền tức giận:

“Ngươi nói trước là đã tăng cường phòng bị? Kết quả tên Nam Cung Ly kia tự do tự tại ra vào Đường Môn, còn bắt ta đi. Hắn muốn dẫn ta đến mật thất làm bia đỡ đạn cho hắn. May mà có Tiết Nhiễm cứu ta, nếu không bổn tiểu thư hôm nay sẽ tính sổ với Đường Môn các người!”

“Cái này... là do Đường Môn quản giáo chưa chặt.”

Đan Nhai vốn không giỏi giao tiếp với kiểu tính cách đại biểu thư này, chỉ biết người ta nói gì, mình nói đấy. Phong Quang tiếp tục:

“Ngày đầu tiên ta đến Đường Môn đã bị Nam Cung Ly bắt đi hai lần. Đan đường chủ, nếu như không phải biết Đường Môn các người là phái chính đạo, ta sẽ nghi ngờ các người là nội gián của giáo chủ Ma giáo mất. Ngươi xem xem, Nam Cung Ly năm lần bảy lượt dễ dàng xông vào cấm địa của các ngươi. Nếu như nói ra ngoài, người khác sẽ không khỏi tò mò đâu.”

Đan Nhai im lặng một lúc:

“Tuần tra và canh gác Đường Môn là do ta sắp xếp, Hạ cô nương bị kinh sợ như vậy là lỗi của ta, mong cô nương đừng trách tội Đường Môn.”

“ta cũng không trách ngươi, chỉ là muốn kêu ca chút mà thôi.”

Thấy bộ dạng hắn ta thành khẩn nhận sai, lại nghĩ đến cảnh hắn ta bị người khác bài xích vì là người khác họ, cô lại không đành lòng.

“Đan đường chủ tận tâm với chức trách là điều rõ như ban ngày rồi.”

Tiết Nhiễm lên tiếng làm dịu bầu không khí, quay sang Phong Quang nói:

“Chúng ta về trước thôi. Hạ tiểu thư, tiểu thư cần thay y phục nếu không sẽ bị nhiễm lạnh đó.”

Cô gật đầu: “Được.”

Họ bước ra khỏi rừng trúc, Đan Nhai theo sau, biểu cảm phức tạp, nhìn theo bóng lưng của Tiết Nhiễm. Về đến phòng, Phong Quang thay xong y phục, uống hết bát canh gừng Tiết Nhiễm đem đến liền đắp chăn đi ngủ.

Hôm nay, đầu tiên thì cô lạc đường trong rừng trúc rồi bị Nam Cung Ly uy hϊếp, sau đó lại vì trêu chọc Thanh Ngọc mà phải chạy nửa canh giờ. Tiếp đến, cơm tối cũng không được ăn thì bị Nam Cung Ly bắt đến mật thất Đường Môn. Chỉ trong một ngày ngắn ngủi, cô gặp biết bao nhiêu là chuyện, sớm đã không trụ được nữa rồi; vừa nằm xuống giường, cô chẳng nghĩ ngợi gì mà thϊếp đi.

Cô ngủ thẳng một giấc đến tận chiều ngày hôm sau. Vẫn là tiếng hét của Thanh Ngọc đánh thức cô dậy bắt cô uống thuốc.

Thanh Ngọc bày lên một bàn đồ ăn trong phòng:

“Đây là đồ ăn sư phụ để phân cho ngươi, cũng không biết có phải đêm hôm khuya khoắt đi ăn trộm không nữa mà ngủ đến bây giờ mới dậy.”

“Ta nói này Thanh Ngọc, có phải người cho rằng đêm không ngủ chỉ có thể là đi ăn trộm không?”

Phong Quang đặt bát thuốc xuống, cắn một miếng bánh hoa quế, rồi ăn một miếng cơm. Thanh Ngọc không hiểu kiểu ăn cơm của cô như thế nào nữa, cậu ta nói bằng giọng vô cùng chán ghét:

“Cô không đi ăn trộm vậy thì là đi đâu?”

“Đêm khuya gió lạnh mà, cô đơn một mình ngủ thật trống vắng, vì vậy...”

Cô thần bí nói: “Những người thông minh đã nghĩ ra một trò mà tối mới có thể chơi được.”

Tuy nói vậy nhưng hoạt động này tiến đến cả ban ngày rồi. Thanh Ngọc không hiểu: “Trò gì?”

“Tên của trò này là...”

Cô cười một cách nham hiểm: “Khà khà khà.”

Thanh Ngọc mặt ngơ ngác nhưng cảm thấy nếu như cô đã có thể cười một cách nham hiểm như vậy chắc chắn đó cũng không phải chuyện tốt đẹp gì.

Phong Quang lườm Thanh Ngọc:

“Không hiểu thì đi hỏi sự tỷ ngươi đi, không phải tình cảm ngươi với cô ta rất tốt sao?”

Tưởng rằng cô thật sự đã quên chuyện tỷ đệ họ hùa nhau tính kế bẫy cô rồi chắc? Thanh Ngọc mở miệng nhưng lại không nói gì.

Cậu ta bất giác nắm lấy vạt áo, xem chừng đang do dự.

“Sao vậy? Sư tỷ người giờ đã ở bên Dịch Vô Thương nên người không muốn làm “bóng đèn” đúng không?” Cô uống một ngụm canh, không nhìn cậu ta, thoải mái nói ra mấy câu châm chọc.

Tiết Nhiễm biết cô sẽ không dậy được nên đã để phần đồ ăn cho cô. Nam nhân ấm áp như vậy, nhất định phải giữ chặt lấy.

“Xin lỗi..”

“Hả?”

Chiếc thìa khựng lại trước miệng cô, giọng nói nhỏ nhẹ vừa rồi, có phải là cô nghe nhầm không?

Thanh Ngọc thấy cô ngơ ngác nhìn mình, như kiểu nghi ngờ cậu ta có bị bệnh không vậy. Cậu nóng bừng mặt, không kiềm chế được chạy ra khỏi phòng.