Mau Xuyên Công Lược Nữ Xứng Có Độc

Quyển 6 - Chương 16: Công lược độc y thánh quân

Có bản đồ trong tay, hành trình sau đó rất thuận lợi.

Sau khi tránh được vô vàn cơ quan, cạm bẫy, họ cũng đã vào đến nơi sâu nhất của mật thất. Có một dòng nước bạc đang chảy, ở giữa chỉ có một phiến đá hình tròn, bên trên có một chiếc hộp gỗ được đặt lên một cái trụ đứng. Phong Quang hỏi Tiết Nhiễm:

“Chúng ta qua đó thế nào? Đầm nước màu bạc này trông có vẻ rất nguy hiểm.”

“Xem trước đã.” Tiết Nhiễm nhặt một viên đá ném xuống nước, viên đá chưa kịp chạm đến mặt nước, đã bị dòng nước như có sinh mệnh ấy bao trùm lên rồi nuốt chửng không một tiếng động.

Phong Quang kéo tay hắn lùi về sau một bước: “Cái này nguy hiểm quá!”

“Đừng sợ.” Tiết Nhiễm nắm lấy tay cô, hắn nhìn vào những chú thích trên bản đồ nghĩ ngợi một chút, rồi lại nhặt lấy viên đá.

Lần này, hắn dồn lực vào viên đá, ném về hướng hộp gỗ, khiến hộp gỗ lệch ra khỏi trụ.

Đột nhiên, mặt đất chấn động, từ vũng thủy ngân dần dần nhô lên một cây cầu đá, nối liền hai bên. Phong Quang đứng ngay như phỗng, nhìn Tiết Nhiễm, Tiết Nhiễm mỉm cười rồi kéo cô lên cầu.

Hộp gỗ trên phiến đá không có khóa, cô xoa cằm nghĩ ngợi:

“Hay là... chúng ta có thể mở ra xem, có lẽ Đường lão thái thái sẽ không để bụng đầu nhỉ?”

“Không được chạm linh tinh.”

Hắn giữ lấy bàn tay cô đang chìa ra: “Cẩn thận có cơ quan.”

Phong Quang mau chóng rụt tay lại:

“Nhưng mà không còn đường nào khác để đi nữa rồi, hơn nữa chiếc hộp này đặt ở đây nhất định có vấn đề.”

Tiết Nhiễm suy nghĩ một lúc, hắn lấy một chiếc găng tay bạc từ trong người ra đeo vào. Cảm nhận được ánh mắt hiếu kỳ của Phong Quang, hắn cười giải thích:

“Đây là găng tay bạc trắng có thể tiếp xúc với mọi loại vũ khí sắc bén, cũng có thể phòng ngừa được bất kì sự tấn công của độc tố nào.

Khắp nơi trong Đường Môn, hầu hết đều có chất độc, tay không chạm phải rất nguy hiểm.”

Cô gật đầu đã hiểu. Tiết Nhiễm dùng bàn tay đeo găng bạc ra mở chiếc hộp, bất ngờ rằng, không hề có cơ quan ám khí nào xuất hiện. Bên trong hộp là một chiếc tráp nằm yên trong đó, trông thì vô cùng bình thường. Hắn thò tay muốn lấy cái tráp ra, đột nhiên cảm thấy thấy có gì đó không đúng, hắn nhanh chóng kéo Phong Quang về phía sau. Chiếc hộp gỗ trải đều ra bốn phương, cái tráp quả nhiên cũng biến đổi, lộ ra rất nhiều lỗ hổng, mỗi lỗ hồng lại bắn ra một loạt châm bạc nhanh như chớp.

Tình thế này muốn tránh cũng không được! Phong Quang chỉ nhìn thấy thân hình Tiết Nhiễm chuyển động liên lục. Hắn dùng bàn tay đeo gang tay bạc trắng loại bỏ và né tránh những chiếc châm bạc đó. Động tác linh hoạt tiêu sái, bộ y phục trắng lướt nhanh trong không trung. Giống như thần linh giáng thế vậy, vào thời khắc nguy hiểm như vậy cũng khiến người ta phải trầm trồ chiêm ngưỡng. Cô thật bái phục mình, giờ phút này rồi mà vẫn có thể nghĩ vớ vẫn thế được. Rất nhanh, châm bạc rơi xuống đất. Cô luôn nép mình phía sau hắn, được bảo vệ rất tốt, một chút thương tích cũng không có.

Tiết Nhiễm quay lại:

“Hạ tiểu thư, cô không sao chứ?”

“Ta không sao..”

Phong Quang lắc đầu, bỗng cô nhìn thấy trán hắn toát mồ hôi lạnh, từ l*иg ngực hắn ứa máu:

“Tiết Nhiễm, ngài bị thương rồi!”

Tiết Nhiễm rút châm bạc từ ngực mình ra, hắn miễn cưỡng cười:

“Không sao...”

Dứt lời, hẳn khụy gối xuống đất. Phong Quang ngồi xuống đỡ hắn, nhìn thấy màu máu chạy ra từ vết thương có gì đó sai sai, cô sững sờ nói:

“Châm bạc có độc!”

“Xem ra... Đây chính là Bão Vũ Lê Hoa Châm, quả nhiên bách phát bách trúng.”

Tiết Nhiễm cảm thấy cơ thể mình đang yếu đi nhanh chóng nhưng lại cố tỏ vẻ không có gì đáng ngại trước mặt Phong Quang:

“Ám khí Đường Môn tất cả đều có độc, không cần lo lắng, cô quên là ta có thể giải được hàng trăm loại độc sao?”

Phong Quang lo lắng đến phát khóc:

“Nhưng chúng ta đang bị giam ở đây, ngài làm sao giải độc được?

“Ta đã hứa với tiểu thư nên ta nhất định sẽ đưa tiểu thư ra khỏi đây.”

Tiết Nhiễm cố dùng sức giơ bàn tay không đeo găng tay lên lau đi giọt lệ trên khóe mắt cô:

“Đừng khóc, cơ thể ta không như người bình thường, có sức đề kháng với độc dược, ta sẽ không chết như vậy đâu.”

“Tiết Nhiễm... sắc mặt ngài tái quá...”

Phong Quang nghẹn ngào đặt tay lên người hắn:

“Thân nhiệt ngài cũng rất thấp... Ta phải làm thế nào mới giúp được ngài?”

Tiết Nhiễm không để ý đến câu hỏi của cô, nói đứt quãng:

“Kí hiệu trên bản đồ có hạn... Lối thoát thứ hai ở đâu ta cũng không đoán được, Phong Quang... Thanh Ngọc không thấy chúng ta, nhất định sẽ đi tìm. Trên đường đến mật thất Đường Môn, ta đã để lại dấu hiệu, nó sẽ phát hiện ra thôi. Tiểu thư không cần sợ... có lẽ ngày mai, ngày mai tiểu thư có thể ra ngoài rồi...”

“Ta có thể ra ngoài, vậy còn ngài!”

“Không cần lo cho ta... Qua một lát nữa ta sẽ ổn thôi...” Tiết Nhiễm nói xong, hai mắt nhắm nghiền, ngã vào người cô.

Cô hét lên: “Tiết Nhiễm!”

Hơi thở của hắn thật nặng nề, đáng sợ hơn là thân nhiệt rõ ràng ngày càng thấp. Nhưng hơi thở phả vào cổ cô lại thật nóng bỏng, cơ thể hắn như đang trải qua hai thái cực nóng lạnh vậy.

Trong đầu Phong Quang hô lên: “Hệ thống chủ người ra đây cho ta! Ta muốn mở bàn tay vàng!”

“Mời ký chủ nói ra yêu cầu.”

Giọng nói điềm tĩnh của Hệ thống chủ vang lên.

“Ta muốn dùng điểm tích lũy đổi lấy thuốc giải độc!”

“Đang tìm kiếm... Trong cửa hàng không có thuốc giải độc.”

“Vậy... Vậy ta muốn đổi thuốc cải tử hồi sinh!”

“Xin nhắc rằng, mục tiêu công lược chưa xuất hiện trạng thái tử vong, thuốc cải tử hồi sinh vô hiệu.”

Phong Quang điện lên:

“Mẹ kiếp, cái này không được cái kia cũng không xong, vậy cần người để làm gì?”

Vốn tưởng Hệ thống chủ sẽ không đáp lời cổ, kết quả không ngờ rằng Hệ thống lại nói:

“Có thể nói cho ký chủ cách rời khỏi mật thất.”

Không thể giải độc nhưng rời khỏi được nơi quỷ quái này cũng tốt. Phong Quang vội vã:

“Bao nhiêu điểm tích lũy, ta đổi!”

“Không cần điểm tích lũy.”

“Gì cơ? Không cần???” Trong đầu cô hiện lên dấu hỏi to đùng.

Từ trước tới giờ những yêu cầu của cô đều bị Hệ thống chỉ tính toán rõ ràng trừ điểm tích lũy, căn bản không có chút tình người nào.

Làm sao lại đột nhiên cho cô mở bàn tay vàng mà không đòi điểm tích lũy được? Không để ý đến sự kinh ngạc của cô, Hệ thống chủ tiếp tục:

“Khôi phục hộp gỗ về vị trí ban đầu, lối thoát ở dưới nước.”

Phong Quang ngờ vực liếc mắt xuyên qua đầm nước bạc khủng khϊếp đó, cô đỡ Tiết Nhiễm dựa vào cái trụ trên phiến đá, không để hắn ngã trên mặt đất lạnh như băng này được. Tiếp đó, cô đứng dậy, dè dặt chìa tay ra dựng lại chiếc hộp gỗ đã bị mở tung. Bốn cạnh hộp gỗ bỗng dưng tạo thành một khối. Đúng lúc ấy, tiếng nước róc rách chảy vang lên, chỉ thấy dòng nước màu bạc không biết biến đi đâu mất, thay vào đó là đầm nước trong vắt.

Bây giờ có chuyện kì lạ gì hiện ra cũng không thể khiến cô kinh ngạc nữa, Phong Quang biết, Hệ thống chủ tuyệt đối không lừa cô.

Dùng hai điểm điểm tích lũy để kéo dài thời gian thở dưới nước, cô đỡ Tiết Nhiễm dậy, không suy nghĩ gì nhảy ngay xuống nước.

Một nữ tử kéo một nam nhân dưới nước thường sẽ rất khó khăn, nhưng đối với cô đây lại chẳng phải chuyện khó nhọc gì. Bởi vì mỗi khi bắt đầu một nhiệm vụ, cô đều sẽ tăng giá trị sức lực của mình lên. Cô cho rằng, cho dù không thể thoát khỏi mỗi lần nguy hiểm thì ít nhất cô cũng nhấc được viên gạch lên, đánh chết đối phương.

Quả nhiên, dưới đáy đầm nước có một thông đạo. Còn chưa kịp cảm tạ sự hào phóng của Hệ thống chủ, nhìn thấy sắc mặt Tiết Nhiễm càng ngày càng nhợt nhạt, Phong Quang không nghĩ nhiều, đặt lên môi hắn một nụ hôn.

Không phải là cô đang lợi dụng hắn, chỉ là muốn hô hấp cho hắn thôi. Còn việc vô tình liếʍ môi hắn... Hừ, cô nói vô tình thì chính là vô tình! Trong dòng nước mờ ảo, ngón tay Tiết Nhiễm khẽ động.