Hàn Kỳ chưa nói hết lời, Phong Quang đã hiểu được ý của cậu. Cô ôm chặt lấy cậu, không muốn nghĩ đến đạo lý gì nữa, chỉ mơ hồ nói:
“Tôi không muốn cậu chết... Cho dù thế nào, tôi cũng không muốn cậu chết!”
Không thể phủ nhận được là, trong khoảnh khắc này cô đã nảy sinh ra một ý nghĩ không nên có. Nếu như hi sinh Hàn Trần có thể để Hàn Kỳ sống tiếp, vậy cô muốn... muốn dùng Hàn Trần để đổi lấy Hàn Kỳ, chuyện này hình như không có gì là không đúng cả.
Quan hệ giữa Hàn Trần và cô chẳng qua chỉ là tình bạn giữa những người bình thường mà thôi, tuy là có sự thông cảm, nhưng vẫn không thể so với vị trí của Hàn Kỳ trong lòng cô được, dù sao Hàn Kỳ... Hàn Kỳ cũng là người cô
thích.
Nhìn đi, lần nào đến giờ phút sống chết, thói hư tật xấu của loài người đều sẽ lộ ra, cũng chỉ tới giờ phút này, con người mới có thể đưa ra được lựa chọn theo bản năng.
Từ trước đến nay Phong Quang không phải là một thánh nhân, cũng không phải là một người tốt, cô chỉ là một người bình thường cũng có mặt đen tối nào đó mà thôi.
Hàn Kỳ nhẹ nhàng vỗ lưng cô, cậu cười thoải mái nói:
“Phong Quang kích động như vậy làm gì, từ trước đến nay tôi chưa từng nói tôi muốn tự sát, không phải sao?”
“Nhưng vừa nãy rõ ràng cậu đã nói!”
Cô tức giận ngẩng đầu lên:
“Cậu nói có lẽ ba cậu sẽ có cách kéo dài tuổi thọ của Hàn Trần, nhưng nếu ba cậu kéo dài tuổi thọ của Hàn Trần thì điều kiện trước tiên không phải là cậu phải rời khỏi thế giới này sao?”
“Tôi chỉ là tùy tiện nói như vậy thôi mà. Cái thế giới này vẫn còn rất nhiều nơi tôi chưa từng đi qua, cũng còn rất nhiều phong cảnh tôi chưa được ngắm nhìn. Hơn thế nữa, tôi còn chưa nhìn thấy Phong Quang tìm được người có thể gửi gắm cả đời, cho nên... tôi sẽ cố gắng sống lâu hơn chút nữa.”
Cô tức giận nói:
“Vậy cậu chỉ có thể sống lâu hơn, lâu hơn nữa, bởi vì tôi muốn tìm được người có thể gửi gắm cả đời là một chuyện rất khó!”
“Phong Quang... đừng tức giận.”
Giọng nói của cậu trong trẻo như ngọc, lại nhuốm thêm sự cưng chiều nhẹ nhàng:
“Chúng ta đều rất rõ, ngày đó sớm muộn cũng sẽ đến, chuyện chúng ta phải làm cũng chỉ là cố gắng hưởng thụ từng ngày trong hiện tại. Có lẽ là vài ngày nữa, cũng có lẽ là một năm sau... Lúc tôi đi rồi, hi vọng có thể nhìn thấy dáng vẻ hạnh phúc của cậu.”
Phong Quang lắc đầu không chịu chấp nhận:
“Không phải cậu nói cậu thích tôi sao? Tại sao cậu có thể nói ra lời bảo tôi và người đàn ông khác bên nhau? Cậu không lo lắng. không lo lắng tính khí tôi xấu như vậy, hay nổi nóng, còn hay bắt bẻ, sẽ không có người nào đồng ý yêu tôi à?”
“Cậu rất tốt.”
Trong lời nói dịu dàng của Hàn Kỳ có sức hấp dẫn khiến người khác đỏ mặt tim run:
“Phong Quang là cô gái tốt nhất trên thế giới này. Cậu là cô gái tốt như vậy, tính khí không tốt, hay nổi nóng, còn hay bắt bẻ, cũng là điều bình thường thôi, cũng chính vì như vậy cho nên Phong Quang mới đáng yêu đến thế”
Rõ ràng là đang tức giận, nhưng nghe cậu nói vậy, mặt cô không nhịn được mà nóng bừng lên, cuối cùng thì đỏ ửng, hiếm khi thấy cô ngại ngùng:
“Nhưng mà... nhưng mà trên thế giới này cũng chỉ có mình cậu cảm thấy như vậy thôi...”
Nói thật lòng, cô cảm thấy mình là một người có tính cách không tốt, nếu không có thân phận thiên kim đại tiểu thư này, tin là rất nhiều người đều sẽ tránh xa cô.
Nhưng những tật xấu này của cô, sao ở trong miệng cậu lại dễ thương như vậy?
“Bởi vì rất nhiều người đều không nhìn rõ, trên thế giới này người thông minh mãi mãi ít hơn người ngu xuẩn, cậu nói có đúng không?”
Hàn Kỳ cười nói dịu dàng như ngọc, dáng vẻ thư sinh toát ra từ bên trong con người cậu làm cho nụ cười ấy càng thêm mê người.