Hứa Vọng nhìn thiếu nữ đang dán chặt đầu trên mặt bàn, sống chết không chịu ngẩng lên thì cười sung sướиɠ:
“Cô Hạ à, phát tình là chuyện hết sức bình thường mà, cô không cần cảm thấy thẹn thùng đâu. Cô là phụ nữ, trước khi bị đánh dấu kết nối thì hoàn toàn có quyền phóng thích Pheromone của mình với bất kỳ đối tượng nào mà mình thích.”
“Đánh dấu kết nối?”
Ngón tay cô mở ra, trộm nhìn hắn qua khe hở ngón tay, có hiệu quả kỳ diệu chẳng khác gì bịt tai trộm chuông cả.
Hứa Vọng nghiêm trang giải thích:
“Cái gọi là đánh dấu kết nối chính là khi bộ ρᏂậи 🅢iиɧ ɖụ© của Alpha tiến vào trong tử ©υиɠ của Omega sẽ hình thành kết cấu như chốt cài hình con bướm, làm cho bộ ρᏂậи 🅢iиɧ ɖụ© của Alpha có thể gắn chặt ở trong cơ quan sinh dục của Omega mà không thể rút ra được, đảm bảo trong quá trình giao phối, Omega sẽ không thể chạy thoát. Sau khi dấu hiệu kết nối hình thành, Pheromone của Alpha sẽ đạt tới đỉnh, mà Omega tiếp nhận tϊиɧ ɖϊ©h͙ của Alpha rồi sẽ nhiễm mùi hương của Alpha đó, cũng có nghĩa là Omega bị đánh dấu. Từ đây, cô ta sẽ chỉ biết phát tình với người đã đánh dấu lên mình.”
“... Tôi còn là trẻ con, tôi không hiểu gì đâu.”
Cô khép lại khe hở ngón tay, tiếp tục làm đà điểu.
“Cô Hạ, tôi chỉ muốn nói cho cô hiểu kiến thức cơ bản ở nơi này của chúng tôi, đây cũng là vì muốn tốt cho cô.”
Tim cô đập rất nhanh, buồn bực đáp lại:
“Oh...”
“Đánh dấu kết nối là thứ sẽ đem tới cho người ta kɧoáı ©ảʍ cực đại, nhưng nếu Omega đã bị đánh dấu lại bị người thứ hai đánh dấu nữa thì sẽ là một chuyện cực kỳ thống khổ, có lẽ Omega cũng sẽ vì thế mà chết.”
Ôi mẹ ơi! Thế giới này quá khủng bố.
Phong Quang đang giả làm đà điểu lại hỏi:
“Sao anh lại... lại biết mấy cái này chứ? Chẳng lẽ anh đã từng đánh dấu người khác rồi à?”
Hứa Vọng đột nhiên trầm mặc ngoài ý muốn, trong tình huống Phong Quang không nhìn thấy, ánh mắt hắn đột nhiên nhiễm một tầng tối tăm.
Một lát sau, hắn lại trả lời rất dịu dàng:
“Những cái này đều được ghi chép lại trên sách vở.”
“Sách đồi trụy?”
Cô ngẩng đầu hỏi một câu theo bản năng khiến cho người ta nhìn thấy luôn khuôn mặt đỏ hồng đầy kỳ cục của cô, một loại màu hồng rất mê người.
“Là sách giáo khoa, hình như hôm nay hơi nóng...”
Hứa Vọng tùy tiện cởi một cái cúc áo ở cổ ra, xương quai xanh tinh xảo hơi lộ ra ngoài. Quả nhiên, cô ấy lại vô ý thức nuốt một ngụm nước bọt, mà Pheromone trên người cô càng truyền ra nồng đậm hơn.
Lần đầu tiên hắn cảm thấy, thì ra không phải người phát ra Pheromone nào với mình cũng đáng ghê tởm như thế. Ít nhất... dáng vẻ của thiếu nữ muốn ngủ với hắn nhưng lại không dám kia thật sự quá đáng yêu, đáng yêu tới mức làm hắn không nhịn được mà muốn trêu ghẹo cô.
Phong Quang dùng hai tay che gương mặt nóng bừng của mình, lúc này mới thông minh hiểu ra rằng Pheromone thuộc dạng hỗ trợ lẫn nhau. Nói cách khác, nếu cô phát Pheromone thành công làm ảnh hưởng tới hắn thì hắn cũng sẽ phát sinh ra Pheromone tương ứng đáp lại cô, cuối cùng... chính là củi khô bén lửa, không thể cứu vãn!
Thế giới này... Thật quá đáng sợ!
Phong Quang lập tức đứng bật dậy khỏi ghế:
“Tôi cảm thấy không thoải mái lắm, về phòng nghỉ ngơi trước đây. Ngài trưởng ngục giam, tạm biệt!”
Chớp mắt một cái, cô đã chạy biến ra ngoài như một tia chớp.
Đây cũng là lần đầu tiên Hứa Vọng thấy có người có thể lựa chọn bứt ra và bỏ chạy sau khi nhận được Pheromone đáp lại của mình.
Sau khi cô rời đi, mùi hương ngọt ngào trong không khí cũng dần tiêu tán, Hứa Vọng cúi đầu nhìn cái lều trại nhỏ dựng lên ở quần mình thì thở dài vô cùng bất đắc dĩ.
Hắn nhắm mắt lại, hít một hơi thật sâu, tranh thủ lúc mùi hương của cô ấy vẫn còn, tay phải của hắn liền cầm lấy người anh em đang ngóc đầu dậy của mình.