Không Cam Lòng Khuất Phục Để Người Khác Đè Dưới Thân

Chương 9.1: Tôi ngủ với đối thủ của mình (H)

Chung Đỉnh lần nữa đem mặt áp sát tới căn côn ŧᏂịŧ nóng hôi hổi kia, nàng thật cẩn thận, thử thăm dò mà liếʍ liếʍ ở da nhăn dúm dó của trái tinh hòn đang rũ xuống. So với phần đầu côn ŧᏂịŧ đang tung tăng nhảy nhót, cái quả cầu thịt mềm này quả thực ngoan ngoãn đến kỳ cục, Chung Đỉnh mở môi son nhẹ nhàng ngậm lấy một phần nhỏ của tinh hoàn, đem nó thu vào trong khoang miệng ấm áp ướt nóng mà thương tiếc. Đầu lưỡi thơm mềm thong thả cẩn thận mà đảo qua bề mặt thô ráp của quả cầu thịt, đem mỗi một khe rãnh đều được mạ sáng lấp lánh bởi nước miếng.

Cánh môi đỏ tươi của nàng hé mở, không cho phép ngăn cản mà mυ'ŧ phần thịt mềm, cho đến khi nó xụi lơ đầu hàng dưới miệng nàng mới bằng lòng bỏ qua.

Khẩu giao cho nam nhân kì thật cũng không phải quá thoải mái, nhưng trêu cợt Chương Phù Viễn thì cực vui vẻ.

Chung Đỉnh di chuyển đầu, như ý nguyện mà nhìn thấy cơ bắp bên trong đùi của Chương Phù Viễn càng ngày càng căng cứng, thấy đôi mắt hắn bị tìиɧ ɖu͙© tra tấn đến đỏ bừng, trong lòng Chung Đỉnh trào ra sự vui sướиɠ nói không nên lời: Mẹ nó, đời trước đời này đều bị hắn khi dễ, lão tử hôm nay rốt cuộc ra cũng trả thù được!

Chương Phù Viễn bị cái lưỡi linh hoạt mềm mại dao động ở dưới háng kia kɧıêυ ҡɧí©ɧ đến mạch máu sôi trào, rồi lại ngại có người ngoài ở đây nên không thể thống khoái xuất ra, nghẹn cứng đến mức cực kỳ khó chịu, hắn vươn chân, ở dưới bàn không tiếng động mà đá Chung Đỉnh một cái, muốn nàng thức thời một chút, một vừa hai phải thôi.

Nhưng Chung Đỉnh nếu có thể ngoan ngoãn nghe lời như vậy thì đã không phải là Chung Đỉnh, nàng chẳng những không thu tay, ngược lại còn quá đáng hơn mà đem lưỡi mềm di chuyển tới đỉnh côn ŧᏂịŧ, cực kỳ có kiên nhẫn một vòng lại một vòng xoay tròn, thậm chí còn xấu xa mà hung hăng hút một ngụm ở mã mắt đang phun ra dâʍ ɖị©ɧ trong suốt.

Kɧoáı ©ảʍ theo xương cùng của Chương Phù Viễn một đường bò lên, hắn nhận mệnh khép lại hai mắt, năm ngón tay cắm vào mái tóc đẹp của Chung Đỉnh, một tay đè đầu nàng lại áp xuống.

Eo hắn đồng thời đỉnh lên trên, dương cụ nhét đầy miệng Chung Đỉnh, còn chọc tới cả cổ họng nàng.

Điều này, đổi lại đến Chung Đỉnh muốn khóc.

Bàn tay to l*иg xuyên qua mái tóc bao lấy hơn phân nửa đầu nàng, mang theo lực độ không cho tránh thoát mà bức bách nàng đem dương cụ tràn đầy mùi vị da^ʍ mỹ ấp a ấp úng ăn vào trong miệng. Chung Đỉnh ăn cực kỳ vất vả, nhục hành quá mức thô to, mặt lưỡi nàng thậm chí còn có thể cảm nhận rõ ràng gân xanh chạy dọc trên thân gậy thịt, thời điểm hắn đỉnh lộng lên trên, qυყ đầυ như đầu nấm cơ hồ muốn cắm vào cổ họng nhỏ bé của Chung Đỉnh, khiến cho nàng cực buồn nôn.

Chung Đỉnh gian nan nuốt xuống dịch nhầy bám trên thân gậy, nàng vươn một bên tay nhỏ mềm mại không xương, dịu dàng bao bọc lấy phần dươиɠ ѵậŧ lỏa lồ bên ngoài khoang miệng mà xoa nắn trên dưới, tay và miệng nàng sử dụng cùng lúc, chỉ ngóng trông hắn sớm bắn ra chút.

Chương Phù Viễn tựa hồ cố ý trả thù một màn vừa nãy của nằng, bảo vệ tinh quan, để mặc nàng vừa liếʍ lại vừa hút, nhưng tuyệt không xuất bạch trọc ra theo ý nàng.

Tay Chung Đỉnh thì mỏi, miệng cũng như muốn bị mài rách da, quả thực bị tra tấn đến khổ không nói nổi, nàng lúc này xem như tự lấy cục đá đập chân mình, con mẹ nó cực ủy khuất.