Dương Cảng Quân ghé tai vào cửa, cẩn thận lắng nghe, âm thanh như có như không, cứ như là ảo giác của hắn, hắn đành phải nói: "Nếu đã nấu cơm xong rồi thì kêu anh con đi ra sắp bát đũa đi, hai người tụm lại trong bếp làm gì, mau ra ngoài lau bàn ăn với quét sơ qua phòng khách đi."
Bây giờ Dương Cảng Quân chỉ muốn tách hai đứa nó ra, sau đó hắn có thể nói chuyện riêng với từng đứa, vậy thì có thể bảo vệ lòng tự trọng và tự ái của tụi nhỏ.
Dương Tuyết Mai nhìn anh trai, ánh mắt của anh đã đỏ vằn, trong mắt ngập tràn du͙© vọиɠ. Dương Tông Hoa thở phì phò, hai tay nắm chặt eo cô, không ngừng đâm rút, nghĩ đến chuyện anh trai cố tình làm chuyện xấu, biết ba ở ngoài cửa mà còn tiếp tục thao cô, Dương Tuyết Mai bèn kẹp chặt côn ŧᏂịŧ của anh.
"Ba, anh nghe rồi, anh ra ngay đây ạ." Nghe thế Dương Cảng Quân không tiếp tục nữa mà mau chóng đi ra ghế sô pha trong phòng khách, để tránh Dương Tuyết Mai nhận ra điều gì khác thường.
Cơ mà hai người trong bếp đang lúc thăng hoa, sao có thể dừng lại ngay lúc này chứ!
Tiểu huyệt của Dương Tuyết Mai tuyệt vời như vậy, nói gì thì nói, Dương Tông Hoa vẫn phải bắn hết tϊиɧ ɖϊ©h͙ của mình vào trong thì mới bằng lòng rút ra ngoài.
"Shh... em gái ngoan, thả lỏng ra chút, anh suýt bị em kẹp bắn rồi." Dương Tông Hoa bị nghẹn đến mức khó chịu, tiểu huyệt của em gái vừa mới thả lỏng thì anh lại tiếp tục ra vào.
Dương Tuyết Mai hỏi: "Anh hư quá, lúc nãy biết ba ở bên ngoài mà anh không sợ ba phát hiện à?"
"Sợ chứ sao không, nếu ba mà biết thì hai chúng ta chết chắc, nhưng lúc nãy anh không khống chế được, tiểu huyệt của em nhiều dâʍ ŧᏂủy̠ quá, côn ŧᏂịŧ của anh nó tự di chuyển đấy."
Dương Tông Hoa vừa giải thích vừa thao không ngừng nghỉ, lần nào cũng đâm vào chỗ sâu nhất, dưới thì thao mà trên thì bóρ ѵú, lúc nhẹ lúc nặng, tay anh xoa bóp bầu ngực tròn của em gái ra đủ kiểu.
Dương Tuyết Mai khẽ thở dốc, ánh mắt dần trở nên mê ly, cô muốn được anh trai thao, sướиɠ chết đi được, lần nào côn ŧᏂịŧ của anh trai cũng có thể mài vào chỗ thịt mềm nhạy cảm nhất trong tiểu huyệt, mỗi một cú nhấp và dâʍ ŧᏂủy̠ lại chảy ra.
"A a a... anh ơi, nhẹ, nhẹ chút, côn ŧᏂịŧ của anh to quá, tiểu huyệt của em sắp bị anh đâm nát rồi, ưʍ... anh giỏi quá, côn ŧᏂịŧ thật lợi hại, to quá, ưm a a..."
Bầu vυ' của Dương Tuyết Mai bị Dương Tông Hoa xoa tròn nắn bẹp, anh xoa núʍ ѵú màu hồng phấn khiến nó cứng như đá, vừa đỏ vừa sưng.
"Em gái ngoan, sướиɠ không?" Dương Tông Hoa nhìn núʍ ѵú sưng đỏ, anh cúi đầu mυ'ŧ lấy nó, côn ŧᏂịŧ vẫn ra vào với tốc độ điên cuồng.
"A... a a... sướиɠ lắm, sâu quá anh ơi, ưʍ..."
Dương Tuyết Mai bủn rủn tựa vào vách tường, khi cơ thể cô trượt xuống sẽ bị Dương Tông Hoa kéo lên, giờ cô như một con cɧó ©áϊ dâʍ đãиɠ bám vào bồn rửa, hai chân giơ lên cao, eo cũng bị nâng lên khiến hai chân không thể chạm đất.
"A a a... anh ơi, mau thả em xuống."
Dương Tông Hoa bóp cặp mông đẫy đà của em gái, côn ŧᏂịŧ thô dài liên tục ra vào trong tiểu huyệt ướt mềm, nhìn mông của em gái liên tục va vào bụng mình, côn ŧᏂịŧ của anh càng hứng khởi hơn, nó càng chuyển động một cách mạnh mẽ.
Dương Tông Hoa nhếch môi cười xấu xa: "Bé da^ʍ, cục cưng, côn ŧᏂịŧ của anh yêu em lắm, a... sướиɠ quá..."