Ngỡ Đâu Tình Đã Quên Mình

Chương 30

Trong khi người ta tim hồng bay phấp phới thì Hồng Ân phải lăn lê bò trườn, một thân sình lầy bụi bặm. Làn da cậu chẳng mấy chốc bị nhuộm cho đen thui. Hồng Ân khóc ròng, còn đâu khuôn mặt baby, làn da trắng hồng đáng yêu nữa chứ…!

Từ ngày nhập ngũ, ngủ giường tầng, ở phòng tập thể, ăn cơm tập thể, sinh hoạt lao động đều không thoát hai chữ tập thể. Nhưng cũng nhờ vậy mà Hồng Ân không có thời gian nghĩ về Đình Tuấn nữa. Hai tháng quân trường vượt qua thật không dễ, khiến cậu sức cùng lực kiệt, đặt đầu là ngủ, thức dậy là bắt đầu hoạt động, học tập, ăn ngủ rồi học tập hai tháng trôi mau đến không ngờ.

Cái ngày được mong chờ nhất của tân binh là kỳ phép được về thăm nhà năm ngày. Khi đi dù rất hăng hái nhưng nói gì thì nói xa nhà ai cũng chưa quen, lần phép đầu tiên được đám tân binh cực kỳ mong đợi. Hồng Ân cũng như ai, háo hức chờ ngày về đến không ngủ được. Dù cậu biết hiện giờ về nhà chỉ mỗi Hoàng Ân mong cậu, mẹ không có nhà, người yêu thì không có, nhưng thôi dù gì cậu cũng nhớ sự nhộn nhịp của thành phố. Hồi đi cậu định đi biệt một chuyến đến khi nào giải ngũ mới về nhưng ai ngờ mới có hai tháng đã mong nhà muốn chết.

Mới tờ mờ sáng Hồng Ân đã áo mũ chỉnh tề, đai lưng, nón, balô nghiêm chỉnh như quy định mà đi. Cậu không báo trước với Hoàng Ân cậu biết Hoàng Ân rất bận, cậu có thể tự mình đón xe đi. Chuyển hai ba lần xe mới vào được thành phố, Hồng Ân có cảm giác hình như cậu thật lâu rồi không nhìn thấy người xe nhộn nhịp, cảm giác như cậu đi xa thật là lâu mới trở về chứ không chỉ mới hai tháng.

Tựa đầu vào cửa kính Hồng Ân bâng quơ nhìn dòng xe cộ chen chúc bên ngoài, một bóng dáng quen thuộc lọt vào tầm mắt, tim cậu đập rầm rầm khiến cậu phải dùng một tay đè lại l*иg ngực. Người duy nhất chỉ cần liếc qua cậu đã nhận ra, chỉ duy nhất một người mà thôi, dù mặc áo khoát rộng, dù đội nón bảo hiểm…

Anh hôm nay sao lại chịu khó lái xe hai bánh, bình thường vẫn luôn lải nhải xe gắn máy rất nguy hiểm sao. Chưa kể còn đang đèo bảo bối của anh phía sau nữa, không sợ xảy ra chuyện?

Hồng Ân nhắm mắt, cậu không nhìn nữa, dù chỉ liếc qua cũng thấy rõ họ thân mật thế nào, nhìn nữa chỉ tổ làm khổ mình. Sao cậu lại xui xẻo đến mức vừa về tới lại nhìn thấy cảnh này cơ chứ, cậu chưa đủ thảm hay sao!

Xe Đình Tuấn luồn lách vài cái đã ra ngoài tầm mắt của Hồng Ân, vào vòng xoay lượng xe khá đông, dạng xe khách cồng kềnh này chắc chắn đi không lại xe gắn máy, bằng chứng là phía trước còn dồn mấy chiếc xe buýt đang phải di chuyển thật chậm.

Hồng Ân thở dài lại thở dài, thở không biết năm phút hay mười phút hay chỉ mới vài giây thì nghe hành khách phía đầu xe xôn xao:

“Tai nạn rồi…

Có làm sao không?

Có ai bị gì không…?

Thấy rõ không…?

Lại bị kẹt xe rồi…

Hình như đυ.ng với xe buýt…”

Cứ mỗi người một câu Hồng Ân hiểu là phía trước có xe va chạm với xe buýt, không biết có ai bị thương không? Có điều chuyến xe của cậu bị kẹt là cái chắc.

Vài người nhốn nháo dồn về phía trước xem tai nạn, tiếng bình luận suy đoán đủ kiểu. Dù gì từ trên xe cũng không thấy rõ chỉ suy đoán theo thái độ của những người tiếp cận tai nạn phía trước mà thôi.

“Hình như là đυ.ng xe máy…

Chỗ đó chắc ngay bánh xe rồi…

Không thấy đỡ người ra chắc là bị nặng rồi…”

Bỗng dưng Hồng Ân nghe hồi hộp, cảm giác thấp thỏm không yên dấy lên, mỗi phút trôi qua lại càng ray rứt nhiều hơn.

“Hai người, kẹt trong bánh xe rồi. Nằm im re, gọi công an rồi. Trẻ lắm.”

Anh phụ xe chạy xuống xem tình hình quay trở lại thông báo, cảm giác hồi hộp ngày càng tăng trong lòng Hồng Ân. Anh vừa mới chạy lên phía trước, chắc không xui tới vậy đâu? Nhưng sao trong bụng cậu cứ thắc thỏm, có cái gì đó thôi thúc cậu. Hồng Ân quyết định nhỏm lên khỏi ghế hỏi anh phụ xe cho rõ, đỡ phải lo âu không đâu.

– Hai người đàn ông hả anh?

– Ừ đàn ông, còn trẻ lắm.

– Có người nào mặc áo gió xám không? – Hồng Ân thấy lo nhiều hơn.

– Không để ý kỹ, nhưng hình như có. – Anh phụ xe nghĩ nghĩ rồi trả lời cậu.

– Xe…gì? – Lần này Hồng Ân tim đập loạn.

– Đi chiếc mô tô màu đỏ, có vẻ đắt tiền lắm.

Thôi rồi! Hồng Ân cảm thấy choáng váng. Cậu chật vật xin xuống xe, khi đi vấp tới vấp lui hai ba bận. Hành khách dường như cũng nghi ngờ người bị tai nạn có lẽ là người quen của cậu nên giúp Hồng Ân xuống xe, anh phụ xe còn nhiệt tình đi theo Hồng Ân đến chỗ xảy ra tai nạn.

Vừa nhìn thấy người nằm dưới đất Hồng Ân cảm thấy trời đất quay cuồng. Ngay lúc này nếu anh chết cậu cũng dám chết theo lắm. Đẩy cả đám người bu quanh xem tai nạn ra, Hồng Ân đã gào rất nhiều lần cái tên “Đình Tuấn”.

– Gọi xe cứu thương. Giúp tôi gọi xe cứu thương. – Hồng Ân kéo đại một người đứng gần đó, miệng liên tục thúc giục, cầu khẩn người xung quanh giúp đỡ cậu. Phải cứu anh, phải lập tức cứu anh.

– Gọi rồi, gọi rồi. – Có ai đó trả lời cậu.

– Giúp tôi gọi xe cấp cứu, nhanh lên, làm ơn. – Hồng Ân quýnh quáng không nghe người ta nói gì cậu níu tiếp một người đứng cạnh, cầu cứu.

– Cậu bình tĩnh, bình tĩnh, gọi xe cấp cứu rồi.

Người đó vỗ vỗ mạnh trên lưng cậu giúp cậu bình tĩnh. Hồng Ân nhìn thấy đó là anh phụ xế trên xe cậu, nhìn thấy người quen cũng phần nào làm cậu bình tĩnh hơn. Nghe lọt tai lời anh nói hơn.

– Gọi xe rồi, cậu tránh ra để xe lùi lại, mới cứu người được.

Hồng Ân bị anh phụ xế kéo xích qua một bên, Hồng Ân run rẩy, phải báo người tới giúp, một mình cậu không thể, cậu không thể bình tĩnh được. Gọi ai đây? Hoàng Ân? Không đúng lắm… Hồng Ân cố gắn bình tĩnh suy nghĩ, cậu biết ai có thể giúp anh tốt nhất lúc này…đây. Cậu có quen biết ai đâu, người thân của anh, bạn bè của anh, ai cậu cũng không biết… Phải rồi, anh Thắng, cậu có số điện thoại của anh. Hồng Ân giống như tìm được cứu tinh, Hồng Ân run rẩy bấm điện thoại. Thật lâu bên kia mới bắt máy.

– Alo…?

– Anh Thắng, Đình Tuấn bị tai nạn, anh tới nhanh lên em không biết làm thế nào… – Thắng chưa “alo” dứt tiếng Hồng Ân đã vội vội vàng vàng giục anh tới. – Em đang ở… Gọi xe cấp cứu rồi… Dạ!…Dạ!…Chưa biết… Dạ!…

Thắng nhìn thấy Hồng Ân gọi thì có hơi lười bắt máy, nhưng điện thoại có vẻ không chịu dừng anh nhận cuộc gọi nhưng không có tinh thần lắm. Ai ngờ Hồng Ân báo cho anh cái tin động trời như vậy.

Đình Tuấn mấy hôm đang nay giận dỗi với người yêu của cậu ta, chuyện Sang muốn thay đổi hình tượng, một bên dứt khoát đổi, một bên không chịu, gây gổ tới lui. Mấy ngày nay nghỉ phép cùng người yêu ra ngoại thành “đàm phán”, hay nói đúng hơn là dỗ dành. Không ngờ về tới lại xảy ra chuyện.

Hồng Ân sao lại có mặt đúng lúc như vậy, anh nhớ không lầm là cậu đã đi nghĩa vụ quân sự rồi cơ mà. Đình Tuấn vội thay đồ, cầm theo mớ tiền rồi vội vàng chạy đi. Cầu cho ông chủ của anh không sao chứ không thì mệt lắm đây. Cũng may mà Hồng Ân nhớ tới gọi cho anh, qua điện thoại có vẻ cậu quýnh quáng dữ lắm, lại chưa biết Đình Tuấn đưa vào bệnh viện nào cấp cứu. Chạy ra hiện trường sợ người cũng đưa đi rồi, công việc cần thiết là cần có người tới bệnh viện ngay. Hồng Ân anh hiểu rõ, trên người cậu nhóc chắc cũng chẳng đủ tiền lo chu toàn cho Đình Tuấn, nếu không cậu nhóc cũng không gọi cho anh ngay từ ngoài đường.

Đợi Hồng Ân báo bệnh viện Đình Tuấn đang được đưa tới Thắng tức tốc chạy đi. Đến nơi Đình Tuấn đã được đưa vào phòng cấp cứu, cũng không khó khăn để tìm Hồng Ân, nguyên một bộ đồng phục xanh nổi bật giữa một đám người nhốn nháo trước phòng cấp cứu.

– Hồng Ân!

– Anh Thắng, Đình Tuấn không sao chứ. Anh ấy bị bánh xe cán lên…

– Cái gì, bánh xe cán… – Nghe lời Hồng Ân nói mà Thắng thoát lực, muốn té xuống ngay tại chỗ.

– Không phải, cán lên cánh tay, cán lên cánh tay nhưng mà anh ấy bất tỉnh, không biết có đập đầu hay chấn thương gì gì không, không biết có bị nguy hiểm tới…

Nói tới đó Hồng Ân không nói nữa, cậu sợ…cậu thật sự sợ.

– Em ở yên đây đi, anh vào trong hỏi thăm.

– Dạ! – Thắng vừa đi mấy bước, Hồng Ân vội gọi giật lại. – Anh Thắng, anh Thắng, thằng Sang cũng ở trỏng.

Thắng dừng lại nhìn Hồng Ân một cách khó hiểu, Hồng Ân bắt gặp ánh nhìn của Thắng lại nghĩ tiêu cực một chút. Cậu vội thanh minh.

– Em không có làm gì họ đâu, em ngồi trên xe khách thấy hai người bị tai nạn mới đến.

– Hồng Ân! Anh đâu có nói tại em cái gì đâu. Thôi để anh lo bọn họ trước đã. Em ở đây chờ anh đi.

Thắng không phải nghi ngờ Hồng Ân làm gì Đình Tuấn và Sang, hay nghi ngờ cậu có liên quan gì đến tai nạn. Anh chỉ không ngờ trong lúc cậu quýnh quáng như vậy vẫn còn nhớ nhắc anh quan tâm tới tình địch. Phải biết vào phòng cấp cứu mà không có người thân theo lo chu toàn thì lành ít dữ nhiều. Chỉ cần Hồng Ân coi như cậu lo cho Đình Tuấn mà quên mất Sang cũng chẳng ai trách được, Sang trông chờ vào vận may thôi. Ai ngờ cậu nhóc lại không nhân dịp khó khăn của người khác mà trả thù.



Tai nạn của Đình Tuấn và Sang trong cái rủi có cái may. Ngoài việc Đình Tuấn chính thức mất bàn tay phải thì toàn bộ chỉ xây sát nhẹ, do chấn động mà ngất đi thôi. Sang càng bị nhẹ hơn, hoàn toàn chẳng có sao, vào phòng cấp cứu một lúc là tỉnh rồi. Đình Tuấn bị nặng hơn lại phải phẩu thuật bàn tay nên đến sáng hôm sau mới tỉnh.

Hồng Ân ngồi bên ngoài phòng bệnh cùng Thắng một đêm. Thắng bảo cậu về nhưng Hồng Ân không chịu.

– Thật sự mất bàn tay luôn hả anh. Không nối lại được? – Hồng Ân vẫn chưa tin được Đình Tuất đã bị mất một bàn tay.

– Em ở hiện trường thấy rõ hơn anh mà. Gẩy, đứt thì còn có khả năng cứu, nát bét thì… Cũng may chỉ có bàn tay, khi nhìn thấy anh chỉ cần tưởng tượng nó mà cán lên người… – Thắng cảm thấy lạnh người.

– Anh đừng nói nữa, em tới bây giờ còn sợ đây này. – Hồng Ân mặt mày nhăn nhó, sắc mặt ảm đạm đi rất nhiều, nhìn cậu còn khó coi hơn hồi bị thất tình tìm anh khóc lóc.

– Em nên hả hê mới đúng, sao còn lo cho nó làm gì?

Thắng không nhịn được nói với Hồng Ân. Nhìn cậu lo cho Đình Tuấn còn hơn cái người đáng ra phải lo. Thằng nhóc kia tỉnh lại còn lo lắng cho Đình Tuấn, đến khi nghe anh bảo Đình Tuấn chỉ mất bàn tay ngoài ra tính mạng hay những cái khác không sao thì lại lăn ra ngủ chẳng thấy có chút nào đứng ngồi không yên cả.

Thắng thở dài, Đình Tuấn bị cái gì không biết, ai thực lòng thương yêu hắn hắn cũng không biết. Anh phải nhắc nhở Hồng Ân một chút, đừng nên tiếp tục dốc lòng dốc tim cho cái tên không đáng được nhận đó.

– Nếu anh là em bây giờ anh khui bia chúc mừng rồi nha. Không giống em, ngồi đây mà lo lắng. Em còn chưa về nhà nữa, báo cho Hoàng Ân biết em ở đây chưa?

– Em về không ai biết nên không sao đâu. Khi nào ổn thì em về.

– Hồng Ân à, em nên về nhà tắm rửa nghỉ ngơi đi. Anh ở đây vì nó là bạn anh, là sếp anh. Em giúp nó tới đây là tận tình tận nghĩa rồi. Đừng tự làm khổ mình nữa. – Thắng cảm thấy tội nghiệp Hồng Ân mà khuyên nhủ.

– Anh Thắng à, em về thì trong lòng lo vẫn cứ lo. Dối người thì được dối lòng có ích gì. Đau thì vẫn đau thôi, lo thì vẫn lo thôi, em mà về bây giờ càng khó chịu hơn. Để em ngồi đây đi, anh ấy tỉnh em về liền.

– Anh không phải đuổi em, em hiểu mà. Anh bất bình giùm em thôi.

– Em biết, nhưng anh cũng là người hiểu rõ trong lòng em nhất mà.

– Thôi được, thua em rồi, muốn ở bao lâu thì ở.



Đình Tuấn tỉnh lại nhìn nơi đáng ra có bàn tay của mình bây giờ trống không, anh không nói gì cũng không tỏ thái độ giận dữ hay buồn khổ…chỉ không ăn nổi cũng chẳng uống vô.

Hồng Ân nhìn anh cứ thất thần, đến cả nhìn thấy cậu cũng không đuổi, Hồng Ân biết anh đang bị sốc dữ lắm, làm sao có thể chấp nhận được khi cơ thể mình đang yên đang lành lại tàn. Anh còn là một người có địa vị như vậy, thất vọng không biết bao nhiêu mà nói đâu.

Hồng Ân về nhà, nấu chút cháo, cậu hiểu rõ khẩu vị của anh, cậu hy vọng anh vừa miệng mà ăn chút gì không thì làm sao mà phục hồi nổi.

Thắng càng chán hơn. Qua nhiều lần chứng kiến thái độ cư xử của Hồng Ân anh đã hiểu thêm về cậu rất nhiều, cũng bất mãn cậu rất nhiều, nhưng cũng cảm thấy may mắn rất nhiều.

Nhìn Hồng Ân dụ Đình Tuấn ắn hết bát cháo, dù là nhỏ xíu cũng làm anh thở phào. Mất bàn tay thì đành phải từ từ chấp nhận, nhưng không ăn không uống, không thuốc than thì sẽ nhanh chóng toi luôn. Anh hiểu không phải Đình Tuấn chỉ vì mất bàn tay mà muốn sống muốn chết, hay làm mình làm mẩy. Chỉ đơn giản thằng bạn anh đang trải qua cơn sốc mà thôi. Đơn giản dễ thấy nhất là Đình Tuấn không có la hét, tức giận, hay trút giận lên ai. Tỉnh dậy anh còn hỏi tình hình của Sang, biết Sang an toàn mới bắt đầu tiếp nhận nơi bàn tay trống không của mình. Cái Đình Tuấn cần lúc này là thời gian. Quái thay người giúp anh giảm sốc, vượt qua lúc này lại là Hồng Ân.



Suốt ngày đầu tiên sau khi xảy ra tai nạn không thấy Sang qua thăm Đình Tuấn, có lẽ cậu còn bị choáng. Đến ngày thứ hai mới thấy Sang lò dò sang thăm.

Hồng Ân đang múc cháo vào chén cho Đình Tuấn, tờ mờ sáng cậu đã thức dậy nấu, chưa tới bảy giờ đã mang đến bệnh viện.

Lúc Sang đẩy cửa bước vào sáu mắt nhìn nhau không biết thế nào. Thắng cảm thấy hồi hộp giùm màn ba mặt chạm nhau này. Không biết may hay xui trong lúc đặt phòng bệnh anh không suy nghĩ nhiều, theo phản xạ cứ là một người một phòng. Theo như quan hệ của Đình Tuấn và Sang thì nên chọn một phòng hai giường mới hợp lý. Nhưng nếu hai người ở chung thì liệu Hồng Ân có ở lại chăm sóc Đình Tuấn như thế này không, anh không đoán nổi.

– Cậu thấy khỏe chưa?

Thấy ai cũng im lặng Thắng đành lên tiếng trước.

– Lại ngồi xuống đi nghỉ đi.

Thấy Sang không phản ứng gì Thắng lại thêm một câu.

Sang sau khi nhìn Hồng Ân chán thì chậm chạp kéo ghế ngồi cạnh giường bệnh của Đình Tuấn.

– Anh khỏe không. Có chỗ nào khó chịu?

Sang cũng không hỏi tới bàn tay của Đình Tuấn, nhưng cậu lén lén liếc bàn tay cụt của anh vài lần. Mấy lần mấp máy môi muốn nói mà cuối cùng chỉ im lặng.

– Anh không sao. – Cuối cùng Đình Tuấn cũng lên tiếng sau hai ngày im lìm đến đáng lo.

Hai người mỗi người nói được một câu rồi lại tiếp tục im lặng. Sang đánh mắt nhìn qua chỗ này chỗ kia, Đình Tuấn thì tầm mắt vô định chẳng biết anh nghĩ cái gì hay thật ra cũng chẵng nghĩ cái gì.

Hồng Ân bưng chén cháo đã muốn nguội lạnh mà nhìn hai người kia, có vẻ ai cũng chẳng lý gì đến cậu, cũng chẳng có biểu hiện muốn nói chuyện gì với nhau nữa. Hồng Ân nhìn Thắng rồi lại nhìn Đình Tuấn rồi nhìn chén cháo trong tay mình, cậu thực sự đang rất không bình tĩnh nhưng lại cũng rất bình tĩnh. Nói không bình tĩnh vì cậu đang chứng kiến người yêu cũ đang ở bên cạnh tình địch, chỉ cần nhìn thôi thì đã run lẩy bẩy, không cần hai người làm thêm cử chỉ quá đáng gì nữa mới kí©ɧ ŧɧí©ɧ tâm tình cậu. Mà bình tĩnh cũng là Hồng Ân hiểu rõ vị trí của mình lúc này, không phải bắt gian mà cậu mới là người xen vô giữa người ta. Thôi vậy, cậu cũng chỉ nghỉ phép có mấy ngày…

– Anh ăn sáng đi, cháo sắp nguội rồi.

Hồng Ân bất chấp sự lạnh nhạt của Đình Tuấn lúc này, cậu kéo bàn ăn, đặt chén cháo lên, cố gắng thật thản nhiên múc một muỗng đưa lên miệng Đình Tuấn. Có trời mới biết cậu cố gắng thế nào mới làm cho tay mình không run.

Chưa đút được hai muỗng cả phòng đều nghe rõ tiếng “rột…rột” phát ra. Sang thành thật: “Sáng giờ tôi chưa ăn…”

Hồng Ân nấn ná một chút, trong cà-mên cậu còn một phần cháo phòng hờ Đình Tuấn muốn ăn thêm. Nhưng cậu không tốt tới mức muốn lo luôn cho Sang.

– Để anh gọi đồ ăn. – Thắng lên tiếng.

– Em ăn cháo không? – Đồng thời Đình Tuấn cũng lên tiếng.

Hồng Ân nghe trong lòng hụt hẫng một trận. Ma xui quỷ khiến cậu lại bảo:

– Trong cà-mên còn cháo, cậu lấy ăn đi.

Thắng vội vàng đứng lên giúp Sang lấy phần cháo. Anh biết không nên để Hồng Ân phải làm việc này. Hồng Ân không thể làm thì chỉ có anh, người khỏe mạnh còn lại trong phòng nên có cử chỉ chăm sóc người bệnh một chút mới hợp lý.

Nghĩ rằng Sang không nhận nhưng cậu lại thản nhiên nhận, thản nhiên ăn rất ngon miệng, còn biết nói cám ơn.

Nhìn cảnh một bên Sang ngồi bên giường bưng chén cháo ăn, một bên Hồng Ân giúp Đình Tuấn ăn, rồi uống. Thắng không biết nên nói cái gì bây giờ. Anh không ngờ Sang có thể tỉnh bơ nhận chén cháo của Hồng Ân, còn tỉnh bơ ngồi bên cạnh ăn nhìn người khác chăm sóc người yêu của mình.

Hoàn cảnh này có một không hai. Anh không biết may mắn hay là quá xui xẻo mà phải chứng kiến. Không dám bỏ đi vì sợ chỉ là sự bình yên trước cơn bão, cũng không dám khuyên can cái gì bởi vì ai cũng tự nguyện làm chuyện mình đang làm, không “sóng gió can qua” gì hết thì anh phải làm gì. Chỉ đành ngồi một bên canh thôi.

Qua ngày hôm sau cảnh này cũng diễn ra y chang, cơm sáng cơm trưa cơm tối, thêm bữa ăn khuya. Quỷ là Hồng Ân cũng không nhỏ mọn vẫn làm thêm một phần cho Sang, ngon miệng, dư thừa, ăn no bụng, muốn thêm một chén cũng có đủ. Một người ngồi bên giường ăn, một người ngồi trên giường ăn một người đứng bên cạnh chăm.

Sau bữa sáng hôm qua Đình Tuấn tự dùng bàn tay còn lại múc cháo, tuy không thuận nhưng cũng không cản trở lắm.

– Ngày mai ăn súp nha. Mấy bữa liền ăn cháo sẽ ngán. – Hồng Ân như có như không vừa dọn dẹp vừa hỏi ý kiến Đình Tuấn.

– Đừng bỏ tiêu được không?

Người lên tiếng trả lời lại là Sang. Thắng suýt phun hết ngụm nước đang uống. Cậu ta thật đủ mặt dày, còn can đảm lên tiếng yêu cầu.

Hồng Ân nhìn Sang hai ba giây rồi trả lời “Được, người bệnh không nên ăn cay.”

Thật là làm anh hồi hộp, sau trận nuôi bệnh này chắc chắn anh đau tim. Thắng âm thầm than thở, tuy không thấy có dấu hiệu sẽ có chiến tranh nhưng anh không dám lơ là ba người này chút nào. Phải biết rằng Hồng Ân và Sang không chỉ choảng nhau một lần.

Sang ngày thứ ba, Thắng thở phào, Sang xuất viện về nhà nghỉ dưỡng, không có chạy sang ăn ké nữa. Nhưng Đình Tuấn lại làm anh cảm thấy Hồng Ân thật không đáng mà.

– Tôi muốn nói chuyện với Hồng Ân một chút, cậu tránh một lát đi.

Nghe mấy câu của Đình Tuấn, Thắng biết Hồng Ân lại làm ơn mắc oán nữa cho coi. Không biết sao anh không nghĩ Đình Tuấn sẽ nghĩ lại mà lập tức nghĩ tới Hồng Ân lại thiệt thòi, cảm giác nó vậy.

– Cám ơn em đã giúp đỡ. – Câu đầu tiên Đình Tuấn nói với Hồng Ân từ khi tỉnh dậy tới bây giờ.

– Không có gì…anh nghỉ ngơi tốt là em mừng.

– Hồng Ân, hai ngày nay anh nghĩ anh sai khi đã cư xử với em như vậy. Nhưng…anh đã chọn…

– Anh…

Tim Hồng Ân đập trật một nhịp khi nghe anh nhận sai nhưng cuối cùng anh vẫn dìm cậu vào hầm băng. Anh đã chọn, dù biết anh sai với cậu nhưng anh vẫn không muốn nhìn lại cậu. Hồng Ân cố gắng nuốt xuống uất nghẹn ở cổ họng. Cậu không quên ngay từ từ lúc bắt đầu cậu cũng chưa từng là đối tượng anh muốn yêu thương. Sẽ có sang hay một người nào đó khác xuất hiện hất cậu ra thôi.

– Anh nói gì vậy… – Hồng Ân rõ ràng cố gắng nặn ra một nụ cười. – Em có nói gì tới chuyện chọn hay không chọn đâu.

– Anh thật lòng xin lỗi. Đáng lẽ khi chia tay anh phải cùng em nói rõ ràng nhưng anh đã cư xử sai, cũng đã quá đáng đối với em. Mong em tha thứ cho anh.

Anh không nhắc thì thôi, nhắc thì Hồng Ân lại nhớ những gì anh làm với cậu khi hai người chia tay, những gì anh nói về cậu nghĩ về cậu, Hồng Ân cảm thấy lạnh lòng. Cậu cười buồn.

– Em chấp nhận lời xin lỗi của anh. Đúng là thái độ cư xử của anh quá tệ. Nhưng anh cũng không cần áy náy gì chuyện hôm nay em làm. Em để anh ở trong lòng nên lo lắng anh không vượt qua được, nếu anh đã khỏe, đã nghĩ thông thì em cũng nhẹ lòng. Đây là em tự nguyện làm.

Hồng Ân hít thật sâu để lấy bình tĩnh. Đây là điều mà cậu mong chờ sau khi chia tay Đình Tuấn, một cơ hội gặp anh nói cho rõ ràng.

– Những gì anh nhờ anh Thắng cho em biết em cũng đã được biết. Hiểu rõ rồi thì không còn cảm thấy gút mắc nữa. Anh báo hại em lờ mờ không hiểu mới gây ra chuyện ồn ào như vậy. Gặp em một lần nói rõ có phải hay hơn không. Em cũng đâu phải người không biết suy nghĩ. Anh quả là cư xử với em rất tệ, cũng may anh đã nhận lỗi, nhận lỗi với em có nghĩa hình tượng em trong lòng anh đã khá hơn rất nhiều so với lúc trước phải không… Em vẫn cứ buồn vì anh nghĩ em…

– Anh biết, chỉ tại anh phiến diện, chỉ đánh giá bề ngoài…

– Thôi được rồi. Em biết anh không nghĩ em như thế nữa là đủ. Còn lý do, hình như không còn quan trọng.

– Em không cần nhọc công tới lui thăm anh nữa, càng làm anh áy náy.

– Thật ra thì anh không muốn nhìn mặt em thì có.

Hồng Ân bình tĩnh hơn thì nói mấy lời bông đùa phá bầu không khí đang trầm xuống. Cũng muốn anh biết cậu đã không để ý chuyện của hai người nữa. Hồng Ân biết rõ mối quan hệ của anh và cậu sẽ không có kết quả thì thôi nói nhiều làm gì. Xin lỗi nhiều có ích gì.

– Em nghỉ phép có năm ngày thôi. Cũng đã hết ba ngày rồi. Nấu cho anh ăn được ngày mai nữa thì em cũng về đơn vị. Anh ăn uống ngon miệng, phục hồi tốt thì em cũng yên bụng.

– Hồng Ân! – Đình Tuấn rất bất đắc dĩ.

– Thôi được, không quấy rầy thì không quấy rầy. Anh thật là…khó tính quá.

– Hồng Ân…

Nhưng cắt ngang câu chuyện hai người là cửa phòng bệnh bất ngờ bật mở. Hồng Ân nhìn thấy một đống người ào vào phòng. Người phụ nữ khá luống tuổi nhìn thấy Đình Tuấn thì lập tức rớt nước mắt.

– Con tại sao có thể không cẩn thận như vậy chứ… Để đến nỗi này!

Bà cầm cánh tay đã không còn bàn tay của Đình Tuấn, càng nhìn càng khóc dữ. Một cô gái vỗ vỗ lưng bà an ủi.

– Mẹ đừng khóc, từ từ nói, đừng khóc.

– Con làm sao mà gặp tai nạn tới như vậy. Còn… trời…thật là…

Hồng Ân nghe họ nói vài câu đã biết tất cả là người nhà Đình Tuấn. Những người cậu hằng mong ước anh mang cậu ra mắt, mong muốn những người này chấp nhận cậu như người một nhà. Nhưng bây giờ, có lẽ Đình Tuấn sẽ giới thiệu người anh yêu cho họ, không tới phiên cậu lo lắng có được chấp nhận hay không.

Thấy không ai để ý tới mình, Hồng Ân lùi ra ngoài hành lan. Cậu định về nhưng nhớ cà-men đựng đồ ăn còn ở trong. Người nhà Đình Tuấn đã tới chắc cũng không còn cần tới cậu chăm sóc, vả lại ban nãy ý của anh cũng là không muốn cậu đến nữa. Thôi cậu về vậy! Từ ngày về phép đến nay còn chưa thấy mặt Hoàng Ân.

Hồng Ân đi loanh quanh hành lang mấy vòng định chờ người nhà Đình Tuấn ra rồi cậu vào thu dọn đồ. Nhưng nghĩ lại người nhà thì chắc chắn ở lâu, đâu không phải khách thăm bệnh mà ngồi trong chốc lát, chờ thì biết tới bao giờ. Cậu cứ lặng yên vào lấy đồ, bọn họ còn lo lắng cho Đình Tuấn chắc cũng không để ý tới cậu đâu.

Ai ngờ, Hồng Ân vừa đẩy cửa vào, cậu đẩy rất nhẹ rồi nhưng mọi con mắt trong phòng đều dồn vào cậu làm Hồng Ân không biết làm sao.

– Cháu vào lấy đồ.

Hồng Ân cảm thấy người nhà Đình Tuấn nhìn cậu bằng con mắt rất kỳ lạ. Thậm chí cậu cảm thấy mẹ anh còn quan sát cậu từ đầu tới chân một vòng.

Dưới một đống cái nhìn làm cậu nổi da gà, Hồng Ân vội vội vàng vàng túm đại túi đồ của cậu, vội vàng chào qua loa người trong phòng một chút rồi chạy.

– Thằng nhỏ nhát quá. Thấy mình là vội vàng chạy. Con kêu nó trở lại cho mẹ gặp một chút. Hình như nó sợ gặp người lớn.

Mẹ Đình Tuấn nhìn một cái là biết cậu nhóc chính là người trong hình, tuy có hơi đen, tóc hớt cao hơn nhưng bà soi kỹ người yêu của con lắm nên nhìn một cái là biết liền. Chưa kể cậu nhóc lấy là đồ đựng đồ ăn, giờ phút này chăm sóc miếng ăn cái uống cho con trai không phải người yêu nó thì là ai. Bà muốn nói chuyện với người yêu của con một chút nên sai con gái theo gọi cậu lại.

– Đừng để thằng nhỏ sợ người lớn mà không dám tới nữa.

Tình yêu người đồng tính mà, trăm phần là sợ người lớn trong nhà phát hiện.

Chị gái Đình Tuấn nghe lời mẹ lập tức chạy theo Hồng Ân. Ra hành lang may mắn còn nhìn thấy bóng cậu.

– Này, em…cậu nhóc.

Vì trong bệnh viện cũng không dám gọi lớn. Cô phải vừa đuổi theo vừa gọi mấy lần Hồng Ân mới quay lại nhìn.

– Gọi em đấy. Sao mà đi nhanh như vậy. Vào đây, mẹ chị muốn gặp em.

Nói rồi cô lôi tay Hồng Ân định kéo trở về phòng bệnh. Hồng Ân lắp bắp…không hiểu đầu cua tai nheo gì cả.

– Gặp em làm gì, em không…

– Đừng sợ, cả nhà đều biết em là ai. Trong nhà chị có rất nhiều ảnh của em. Mẹ bảo thằng em chị đưa em về nhà biết bao nhiều lần mà nó cứ giấu mãi. Làm như cả nhà ăn mất em không bằng.

Nói tới đây Hồng Ân ít nhiều cũng hiểu chị của Đình Tuấn muốn nói cái gì. Cậu vội giữ chị Đình Tuấn đứng lại.

– Ôi chị lầm rồi, lầm người rồi. Em không phải…không phải…

– Cả nhà đều biết Đình Tuấn thích con trai từ lâu, em không cần phải sợ… – Chị Đình Tuấn cố tình nhỏ giọng xuống không muốn bị người khác nghe thấy.

– Không phải em sợ mà là chị lầm thật rồi. Em không phải…thật sự không phải đâu.

– Sao nhầm được, tuy có đen hơn, tóc ngắn hơn nhưng mẹ chị cũng nhìn ra mà…

– Thật mà, em chỉ là người đưa cơm tới.

– Người đưa cơm? – Chị Đình Tuấn thật sự sững người, chỉ là người đưa cơm?

– Dạ, em chỉ là người đưa cơm tới. Không có quan hệ gì đâu.

Hồng Ân đi rồi, chị Đình Tuấn còn lơ ngơ: “Rõ ràng…không lẽ cả nhà đều nhìn lộn!”

– Mẹ! cậu nhóc nói nó chỉ là người đưa cơm.

“Người đưa cơm” trong miệng Hồng Ân hay trong suy nghĩ của người nhà Đình Tuấn chỉ là một người giao hàng tận nơi. Hồng Ân cũng cố tình nói như vậy. Cậu không là gì của anh cả, không phải người yêu cũ, không phải bạn, người quen thì cậu không muốn.



Đành phải đưa lên kiểu này thôi, chịu chẳng biết phải làm thế nào với nó.