Ngỡ Đâu Tình Đã Quên Mình

Chương 29

29.

Đúng như lời “đại quản lý” của hai cậu nói. Hoàng Ân vinh quang ôm giải bạc siêu mẫu còn Trường đạt giải hình thể. Trường rất tức giận vì không đạt được giải cao như Hoàng Ân, cậu bắt Hoàng Ân đãi cậu ăn suốt một tuần lễ để bồi thường tổn thất tinh thần.

– Tại tôi làm cậu đậu thấp hả? Tại sao lại phải đãi cậu ăn? – Hoàng Ân hùng hổ ôm chặt túi tiền của mình.

Trường rất chính đáng trả lời:

– Không phải tại cậu mà tôi đậu thấp mà tại cậu đậu cao hơn tôi nên cậu phải đãi tôi để an ủi.

Lý do gì mà phi lý thế không biết.

Nhưng “đại quản lý” của hai cậu nhanh chóng quẵng cho mỗi người nguyên một chậu nước lạnh.

– Thành tích này có gì để mà ăn mừng chứ. Dù gì cũng đã đi cửa sau ít nhiều. Cho hai cậu nghỉ một ngày để thưởng coi như hai cậu thể hiện rất tốt, không mất thể diện giải thưởng.

Ý “đại quản lý” của hai cậu là tuy bị mua giải nhưng dù gì cũng có bản lĩnh không đến nổi để người ta la om sòm là không xứng đáng này kia. Không bị đặt nghi ngờ là có mua giải hay không.

Được nghỉ một ngày Hoàng Ân về nhà dọn dẹp, căn nhà bề bộn từ ngày Hồng Ân đi không có ai để ý tới, cậu thì ở nhà được vài tiếng một ngày chủ yếu là đề ngủ, có thời gian một chút đều cùng Trường lê la chỗ của anh Phong hay ghé qua chỗ Minh Quân trình diện “tiêu bản sống” để anh có cái mà báo cáo với mẹ là cậu bình an, khỏe mạnh.

Nhưng phải công nhận càng lê la chỗ anh Phong cậu càng ít có ý niệm muốn về chỗ Minh Quân. Chỗ anh Phong nhiều người lại rất cuốn hút tuổi trẻ như cậu, ví như: đông người mỗi người mỗi vẻ học được rất nhiều thứ, mà đông người thì sẽ có rất nhiều trò để người ta tham gia, hai cậu cũng được đám em út của ông chủ Phong nhiệt tình lôi kéo, cái xấu học không ít hơn cái tốt.

Hoàng Ân và Trường lần đầu tiên xem cược võ đài mà mắt to trừng mắt nhỏ. Trước đây chỉ nghe nói người giàu vung tiền như rác, hay nói những người sống ở thế giới ngầm như những võ sỹ ở võ đài này, hay những chàng trai cô gái trẻ trung đẹp đẽ được các đại gia ôm trong lòng ngồi trên chiếc ghế nệm lông làm người ta khó mà hình dung hết khi không trực tiếp chứng kiến.

– Này, có khi nào anh Phong bảo mình làm giống như vậy không?

Trường chỉ thiếu niên ngồi trong lòng đại gia đang ngồi trên ghế chủ cược của võ đài, quần áo đã xộc xệch không ít. Mỗi khi phe ông thắng điểm ông sẽ nhiệt tình cấu véo cậu ta một chút hay hôn chùn chụt lên mặt cậu ta.

Hoàng Ân nhìn một chút rồi lắc đầu, nghĩ mình mà bị như vậy thì thấy hơi hơi ghê, chỉ người đứng bên cạnh ông ta.

– Cùng lắm thì giống anh chàng đứng cạnh hắn ta thôi.

– Thằng cha bưng trà rót nước đó hả, vậy thì còn đỡ. Cứ tưởng tượng bị một người như thằng chả trét nước miếng tùm lum kiểu đó tôi thà trốn còn hơn, còn ngồi trong lòng nữa chứ. Kinh, mấy cô con gái thì còn đỡ.

Trường nói một hơi thì rùng mình, vuốt vuốt da ga nổi đầy người.

– Nhưng biết đâu đó. Cũng chưa vô vụ nào ở đây hết. – Hoàng Ân một câu nói đập tan “an lòng” của Trường.

– Này đừng hù tôi chứ bạn.

– Tôi nói không chừng thôi mà, hồi trước anh Phong chỉ nói không ép lên giường với khách, không có nói không ép lên “đùi” khách. – Hoàng Ân nói giọng tỉnh bơ giống như chuyện này không liên quan gì đến cậu vậy.

– Cậu… Bảo cậu ngồi, cậu ngồi không? – Trường bị bí bèn quặc lại.

– Ờ….chừng nào tới hẵng hay. Nói trước tôi không đủ da gà để rớt. – Nói xong Hoàng Ân còn đàng hoàn rùng mình một cái, còn lắc lắc thêm mấy cái nữa mới thôi.

Lần này thì Hoàng Ân thành công làm Trường á khẩu, Trường thề là cậu muốn búa cho Hoàng Ân một cái lắm, cố tình hù dọa cậu sao. Mà cậu nhớ hình như anh Phong không có nói không ép lên “đùi” người ta thật!

Nhưng quả thật Vũ Phong không có bảo các cậu phải leo lên đùi ai ngồi hết. Hậu quả của việc đi hỏi anh Lộc của hai cậu là bị “đại quản lý” búa cho vài nhát:

– Hai cậu tưởng mình là trai gọi hả? Hả? Phải nhớ, hai người là trợ lý, trợ lý hiểu không. Hai người phải làm cho khách hàng coi trọng mình, làm cho người ta vì thiện cảm với các cậu mà ký hợp đồng càng tốt, không thì lôi kéo khách tới chỗ chúng chơi ta là được. Hôm nay công tác đầu tiên bắt đầu, không còn thực tập nữa.

– Hả???

– Nhanh vậy!!!

– Hai đứa em chưa nổi tiếng gì mà?

– Đúng rồi!

– Chưa nổi tiếng? Còn đúng rồi cái giống gì. Hai ngày nay không lên mạng coi hả. Phải theo dõi tin tức của mình từng ngày, từng ngày hiểu chưa?

– Dạ hiểu!

– Hiểu!

Nhìn thái độ hung hăng vì tính “không chuyện nghiệp” của hai chọc giận của quản lý mà hai cậu vội vội vàng vàng vâng dạ.

– Tối nay tiếp người ta đánh bạc. Về chuẩn bị đi.

– Dạ, tụi em biết rồi.

– Nhanh đi, ra vẻ nai tơ một chút.

– Dạ, lập tức như anh mong muốn.

– Tám giờ tối, nhớ chưa?

– Dạ!

Hai cậu vội dạ ran rồi chuồn lẹ.

– Này, lên coi chút coi có cái gì trên đó mà quản lý có vẻ đắt ý dữ vậy.

– Hôm kia tôi có lên coi mà, mấy tin tụi mình đăng quang đã xẹp xuống nhiều rồi, quanh đi quẩn lại cũng toàn trích lại thôi, có gì mới đâu.

– Tối nay không biết chơi kiểu gì đây, tôi phải ôn lại một chút đã.

– Lo gì, đã bảo nai tơ một chút, có nghĩa là cứ thua, khỏi ôn iếc làm gì. Lo quần áo trước đã.

Cược võ đài thì hai cậu mới được đến một lần thôi nhưng những nơi tổ chức đánh bài, đánh bi-a…v.v. thì hai cậu đã được đi xem nhiều lần, thậm chí được làm người chơi nhiều lần cho quen rồi. Nhiệm vụ của hai cậu là mồi, là bạn cùng chơi dụ đối tượng đến tiêu tiền ở chỗ của anh Phong, dụ luôn khách tới làm ăn càng tốt.

Hôm này lần đầu tiên ra trận, thật sự là Hoàng Ân lẫn Trường đều không tránh được hồi hộp, làm thật và thực tập là hai chuyện khác nhau mà.

Trước tiên là lên mạng xem coi có chuyện gì.

Lên google gõ tên mình, một loạt thông tin về nam người mẫu đạt giải bạc cuộc thi Siêu Mẫu hiện lên, kèm theo một đống đường dẫn tới những bộ ảnh làm người ta lóa mắt.

– Này, bộ ảnh này mình chụp tuần trước mà. Còn chưa được coi bản gốc đã đăng lung tung lên đây rồi.

– Cậu cũng có nữa nè, còn kèm theo mấy tin nóng nè; Nào là người có sắc có tài…đang là sinh viên….làm trợ lý cho giám đốc công ty, khϊếp có bao nhiêu lý lịch bị moi cho bằng hết.

– Cậu cũng có thua gì đâu, cái gì mà con nhà nghèo, bỏ học sớm, vào thành phố cố gắng vừa học vừa làm. Khϊếp, nói cứ như cậu là con ngoan trò giỏi vậy, chứ không phải vì ham hào nhoáng mà bỏ học chạy vô đây.

Trường đập cho Hoàng Ân một cái.

– Này rõ ràng tôi phấn đấu vừa học vừa làm nha. Không có nói sai chỗ nào hết á.

– Phải rồi. – Hoàng Ân bĩu môi. – Để coi mẹ cậu có nói vậy không.

– Này, hình cũng nóng quá hả. Hôm trước chụp cũng đâu đến nỗi, bây giờ lên khung rồi không còn nhận ra mình nữa.

– Phải, phải…coi tấm này này…trễ tới “rau củ” gì cũng muốn thấy hết trơn. – Hoàng Ân chậc chậc lưỡi.

– Cậu hơn gì tôi. Mỏng tới ẩn ẩn hiện hiện…trời ơi khiến người ta muốn…muốn quá mà…còn lăn thêm mấy giọt nước nữa chứ…

Trường sau khi nói xong thì im bặt nhìn Hoàng Ân. Hoàng Ân cũng trừng mắt nhìn Trường xong thì cả hai không nói mà ăn ý đóng máy tính lủi mất. Cả hai nhìn hình đối phương còn bị khêu gợi, bị người ta xem không biết ra cái dạng gì nữa. Anh Lộc nghĩ gì mà tung bộ ảnh kiểu này lên vậy trời.



Không chỉ hai cậu bị “khơi gợi” cảm xúc không nên có mà có người khác cũng bị bộ ảnh tra tấn đến khô nóng cả người phải đi tắm sớm.

Minh Quân nhìn từng tấm ảnh trên màn hình mà mặt tái xanh. Hoàng Ân ẩn ẩn hiện hiện dưới tấm áo sơ mi gần như trong suốt, thấy mà không thấy, điểm nổi lên ở ngực thật nổi bật nhưng chỉ nổi trong trí tưởng tượng của người xem chứ trên hình lại không rõ ràng. Tấm thì một đầu sũng nước từng giọt từng giọt lăn xuống biến mất trong lớp cổ áo sơ mi mở ơ hờ. Tấm thì cậu đứng ngược sáng, đưa lưng lại, chiếc áo sơ mi không cài nút làm nền vẽ từng đường cơ thể uốn lượn gợi cảm dưới lớp áo làm người ta tim đập tay run. Minh Quân xem một lần rồi lại xem một lần, cứ một lần xem lại cảm giác khô nóng trên người càng tăng.

Bên dưới là một đóng comment rú rít xuýt xoa vì độ nóng của người mẫu. Minh Quân xiết chặt tay không biết rõ cảm xúc trong lòng. Bị gợi lên du͙© vọиɠ đã quên từ lâu, bị tức giận vì Hoàng Ân khoe thân cho một đống người ngắm nghía hay thật ra đan xen giữa ham muốn cậu và tức giận vì biết ở đâu đó đang có một đống người cũng thèm muốn cậu như anh đang muốn đây.

Minh Quân bị giằng co một lát cuối cùng không giải quyết được gì, anh đành lưu lại bộ ảnh của Hoàng Ân rồi đi tắm sớm.



Minh Quân thường xuyên nhìn bộ ảnh của Hoàng Ân rồi tự hỏi lòng mình:

“Vì sao anh lại có ham muốn mãnh liệt khi nhìn thấy Hoàng Ân đầy khêu gợi thế kia?

Vì anh là đàn ông, dễ dàng bị kí©ɧ ŧɧí©ɧ hay chỉ nhìn Hoàng Ân anh mới có xảm giác này?

Vì sao anh lại tức giận khi nghĩ tới có biết bao gã cũng sẽ thèm muốn khi nhìn thấy cậu như vậy?

Vì cậu là Hoàng Ân?

Hay vì cậu là người anh thích?

Vậy tình cảm của anh đối với Hồng Ân thì thế nào?

Còn hay mất

Hay là chưa từng có?

Hay là đã chết non?”

Cứ nghĩ tới nghĩ lui cuối cùng anh lại phát giác lâu rồi không nhìn thấy Hoàng Ân. Cái thuở anh còn ở tận Canada cũng chưa từng lâu không thấy cậu đến như vậy. Thời gian này anh không có thời gian hở ra, thật tình là bỏ lơ anh em Hoàng Ân nhiều lắm. Hồng Ân đi nghĩa vụ thì cũng tạm an tâm, nhưng Hoàng Ân thì như chim sổ l*иg không người quản, không biết lại chạy tới ngóc ngách nào quậy phá rồi.

Sao bây giờ anh mới phát hiện cậu ba bẩy hai mươi mốt ngày mới tới qua loa trình diện anh cho có. Chẳng phải hai người đang tìm hiểu nhau sao, chẳng phải đang muốn thiết lập mối quan hệ yêu đương sao? Anh lạnh nhạt còn có lý do, cậu lạnh nhạt thì hơi phi lý. Nếu giận thì đã không cùng anh nói muốn một cơ hội, nếu không yêu thì sẽ không năm lần bảy lược bắt anh phải nghe cậu khẳng định cậu yêu anh, vậy thì vì lý do gì? Không yêu nữa?

Minh Quân dường như nhìn ra một chút đầu mối thái độ lạnh nhạt gần đây của Hoàng Ân, bay nhảy rồi thì tìm thấy nhiều điều mới lạ, biết đâu cũng đã nhìn thấy khối người hơn anh, không chừng lại ân hận vì đã xin anh một cơ hội. Vậy cũng không trách, anh có việc của anh, Hoàng Ân có việc của cậu. Nếu cậu là người yêu của anh anh sẽ tính sổ chuyện mấy bức ảnh hở hang của cậu, nếu đã không phải thì anh cũng không có quyền quản.

Minh Quân dường như không phát hiện anh muốn tính sổ chuyện cậu dám hở hang trước mặt trăm ngàn người, nói rằng không có quyền quản dường như đã có nhiêu giận hờn trong đó chứ không thuần túy lạnh nhạt như anh thể hiện bề ngoài. Có lẽ sau khi tỉnh táo trước tình cảm anh tự cho là như vậy, lòng anh đã nhanh chóng nhớ tới người mà nó thật sự nhung nhớ, trước cả khi lý trí chấp nhận.



Còn một chuyện rất đáng nói tới, chỉ quan trọng sau chuyện Hoàng Ân đậu giải bạc cuộc thi “Siêu Mẫu” đó là chuyện của Phương.

Sau khi đồng ý với Phương sẽ giúp anh làm một việc. Trong thời gian cậu tham gia cuộc thi thì Phương chuẩn bị cho sự kiện quan trọng nhất của đời mình. Thực ra chủ yếu là chuẩn bị về mặt tinh thần. Hoàng Ân đã giúp anh viết một kịch bản vô cùng hoàn mỹ đáp ứng những yêu cầu “nhỏ nhoi” của anh, nhưng có vẻ như Phương còn chưa chuẩn bị tốt tình thần để có thể cả gan thực hiện “kế hoạch” đã được Hoàng Ân và anh đề ra. Anh sợ mình không đủ can đảm, nửa đường bỏ chạy thì không còn gì mặt mủi, thà không làm.

– Anh nghĩ đi, có em giải bạc siêu mẫu còn kèm theo giải siêu mẫu thể hình bên kia hộ tống, chưa kể em quơ cho anh một mớ không “mẫu” này cũng “mẫu” kia, cho anh đủ mặt mủi. Anh nhanh lên nha, để người ta đi hết không còn ai để nhờ vả đâu.

Hoàng Ân lợi dụng những người bạn cậu và Trường quen biết khi tham gia cuộc thi còn ở lại thành phố dạo chơi vài ngày, nhờ vả họ tham gia vào kế hoạch quan trọng này.

– Chắc chắn không mất mặt? Chắc không bị từ chối đi?

– Anh nghĩ anh ấy có từ chối không? Gật còn không kịp kìa, đáng ra chuyện này nên để anh ấy làm. Anh lại đi tranh bây giờ thì co đầu rụt cổ.

– Tại sao anh không làm được! Bình đẳng hiểu không? Bình đẳng!

– Hiểu hiểu, anh nói một trăm lần rồi. Trong tình yêu hai bên bình đẳng.

– Này hai người quyết định ngày giờ xong chưa. Làm thì làm đại đi, tụi nó qua đầu tuần là về hết đó. – Trường nảy giờ vẫn ngồi như bụt coi hai người nói qua nói lại, nói riết cậu cũng sốt ruột.

– Anh gật đầu đại đi, còn có hai ngày. Tuần này anh ấy có ở nhà mà, không chừng qua tuần lại đi mất.

– Không, nguyên tháng này Kim Thành ở nhà.

– Quyết định cuối tuần này đi. Nhờ anh Tùng hay anh Anh Kỳ hẹn ảnh trước. Tới giờ là mình tới thôi. Bảo đảm không có ai cười đâu, nếu là em em cũng mong được như vậy.

– Em cũng muốn, tiếc là không có ai hết. – Trường cũng tham gia than thở. – Cỡ mười giờ Four toàn dân đồng tính tới, không ai cười anh đâu không chừng còn hâm mộ bắt chước nữa đó nha. Sau này anh sẽ là người nổi tiếng, lên báo, rồi… – Trường bắt đầu thao thao vẽ ra một phong cảnh “huy hoàng”.

– Thôi thôi đủ rồi nha. Cậu nói nữa tôi hết dám làm. Lên báo? Nổi tiếng? Tôi không phải hai cậu đâu nha.

– Vậy quyết định tối thứ bảy. OK! Không nói nữa, anh đưa bóp đây em lo hết cho. Anh chỉ việc ngồi học thuộc lời thoại là được.

– Chắc?

– Chắc! – Hoàng Ân trả lời chắc nịch.

– Trăm phần trăm luôn! – Trường bồi thêm.



Tối thứ bảy, Four như mọi khi nhộn nhịp không ngừng nhưng không biết từ khi nào giống như luật bất thành văn từ mười giờ trở đi Four như trở thành bar cho người đồng tính, chỉ toàn dân đồng tính lui tới.

Kim Thành đang ngạc nhiên sao hôm nay Vũ Phong nhiệt tình đến thế, đến tận nhà đón anh đi uống rượu, mà lại chẳng đi đâu xa lạ, tới Four.

Four hôm nay trang hoàn khác với thường ngày, nhà hàng bên dưới thì vẫn vậy nhưng khác biệt từ khi bước lên cầu thang dẫn lên bar. Hai bên cầu thang được trang trí bằng những dãi lụa hồng nhạt, thắt nơ, đèn đuốc thì thôi khỏi nói, rực rỡ sang trọng.

– Hôm nay các cậu tổ chức tiệc gì hả. Không phải đồng chí mình có ai đó thuê Four làm đám cưới, người này tôi biết không?

Kim Thành dĩ nhiên không phải kẻ ngốc, Vũ Phong kéo anh tới Four, mà ở đây lại trang trí khác mọi ngày chắc chắn anh có bất ngờ. Thằng bạn đồng chí nào lập gia đình đêm nay sao?

– Cứ lên đi rồi biết. – Vũ Phong mờ mờ ám ám trả lời một câu, rồi câu cổ thằng bạn chí cốt lên lầu.

Đẩy cửa bước vào, khách khứa vẫn đông đúc như bình thường, không khí trong bar cũng không khác lạ ngoại trừ cách trang trí. Nói đơn giản là Four hôm nay đổi phong cách, lụa hồng giăng khắp nơi, hoa hồng bày khắp chốn.

– Quả nhiên có đám cưới đồng tính mà. Tôi nhờ trong đám bạn của mình có thằng nào chưa cưới đâu nhỉ? – Kim Thành vẫn tìm kiếm đáp án cho sự ngạc nhiên này. – Tiết lộ chút coi, có cần mua quà mừng không?

– Không cần, rượu hôm nay là tôi đãi.

– Cậu? Hấp hôn hả. Cũng nên ha!

Kim Thành nghĩ rằng Vũ Phong tổ chức tiệc hấp hôn, đúng là Vũ Phong nên đãi, nhưng đáng lẽ anh cũng nên có quà. Thôi để sau vậy.

– Chào anh, đến rồi! – Tùng ngồi trước quầy bar híp mắt lại cười chào Kim Thành.

– Chào anh, tới sớm! – Anh Kỳ nhẹ nhàng hơn lên tiếng chào.

– Hừ!!! – Minh Hàn hừ một tiếng không biết anh muốn tỏ thái độ gì.

– Này, vậy cuối cùng hôm nay ai hấp hôn, cậu, cậu hay làm một lượt. Khi cưới làm một lượt thì chắc bây giờ cũng vậy phải không. Nói sớm là tôi chuẩn bị quà rồi…ha…ha! Hôm nay uống chùa vậy.

– Đúng vậy, hôm nay tụi tôi ăn mừng. Quà sẽ đòi cậu sau vậy. đòi đủ cả hai phần. – Minh Hàn âm âm dương dương trả lời Kim Thành. – Pha nước trái cây cho hắn, không cho uống rượu. – Minh Hàn nói với người yêu của anh Anh Kỳ, đang đứng sau quầy bar.

– Em biết, anh ấy nên tỉnh táo. – Anh Kỳ nhẹ nhàng phụ họa.

– Ha…ha… – Vũ Phong chỉ cười trừ ngồi xuống cạnh người yêu của anh, Tùng.

– Mấy người làm gì mà thần thần bí bí thế không biết.

Kim Thành nghi ngờ ngó qua ngó lại, tới khi Anh Kỳ thực sự đặt trước mặt anh một ly nước trái cây thì anh chắc chắn rằng tối nay có chuyện liên quan tới anh.

– Này, này thực sự không ai nói gì sao? Này tôi có thể quyết định bỏ chạy tự cứu lấy mình không?

– Chạy đi, chạy đi… Chỉ sợ mai mốt cậu lại ân hận không kịp thôi. – Minh Hàn lại dùng giọng điện âm âm dương dương nói với Kim Thành.

– Này đừng làm tôi đau tim chứ, tôi có tuổi rồi nha.

– Ba! – Tiếng trẻ con non nớt lên tiếng gọi Kim Thành.

– Oh! Con cũng có mặt hả? Hình như không phải sinh nhật con nha. Ah! Thanh Vân, chào con.

– Con chào bác Thành! – Thanh Vân lễ phép chào người lớn.

– Này…!

Kim Thành nhìn hai cậu nhóc, một thằng con anh, một là con nuôi của Vũ Phong và Tùng. Cả hai chải chuốt cẩn thận, một thân quần tây sơ mi ghi-lê, thắt nơ đỏ vô cùng đáng yêu.

– Này…không phải hai thằng nhóc…đừng nói các cậu…còn nhỏ quá đó nha…!

Anh biết tuy thằng nhóc nhà anh bám dính Thanh Vân như keo dính chuột, dù có tác hợp chăng nữa cũng phải đợi đủ tuổi nha.

– Cậu nghĩ cái quỷ quái gì vậy. Ở yên đó đi, cái gì tới sẽ tới thôi mà. – Vũ Phong vỗ vỗ vai thằng bạn giải thích càng thêm mờ mịt.

Nhưng cũng không đợi anh thắc mắc lâu, cửa bar một lần nữa mở ra, lần này có bảo vệ đứng giữ cho cửa mở rộng. Một hàng hơn chục người đi vào, toàn thanh niên trẻ trung sơ mi quần tây cra-vat, găng tay trắng, tươm tất lịch sự. Anh nhìn thấy có người ôm chai rượu, người ôm một rổ to anh nhìn không sai hình như là toàn cánh hoa hồng, chưa kể một người cầm cây violin, kẻ cầm dãi lụa đỏ tươi, những người còn lại ôm những bó hoa to đùng rực rỡ đầy màu sắc. Một đoàn người lần lượt xếp hàng đôi, mở ra một hành lan hướng tới anh. Khách trong bar cũng im lặng hướng cặp mắt tò mò nhìn tình hình đang diễn ra, họ cũng đã nhận ra hôm nay bar có sự kiện.

– Mấy cậu bày trò gì vậy? – Kim Thành lần này thực sự choáng. Hình như có chuyện gì đó sắp xảy ra, mà không phải chuyện đùa.

Bên dưới Four, Phương nhìn cầu thang dẫn lên bar được trang trí quá sang trọng, cậu dừng chân nghi hoặc hỏi Hoàng Ân.

– Em thực sự mượn được Four hả? – Không những mượn được còn trang hoàn như vậy nữa.

– Em mượn được là nhờ tên của anh đó. Nhưng không định làm tới mức này. Chỉ là mấy người đó nghe được kế hoạch thì làm tới luôn. Em nhận thấy họ rất coi trọng anh Kim Thành, cho nên bây giờ anh chỉ việc lên và nói. Mọi thứ được lo chu toàn hết rồi.

Phương hít một hơi thật sâu, nhìn bên phải Hoàng Ân giúp cậu cầm chiếc hộp đỏ thẫm, bên trái Trường giúp cậu cầm một bó hoa đặc biệt khổng lồ đặc biệt hoành tráng. Câu dứt khoát bước lên những bậc đầu tiên, từng bước từng bước vững chắc đi hết những bậc thang dẫn tới người thương đang đợi ở bên kia. Trước khi bước qua bậc cửa đang được mở rộng, Phương hít sâu một hơi nữa rồi bày ra một khuôn mặt tươi rói, giấu bới sự hồi hộp trong lòng. Cậu bước vào vùng ánh sáng.

Một tràng vỗ tay nồng nhiệt vang lên, là sự ủng hộ của bạn bè lẫn khách đang có mặt trong bar. Nhìn Phương bước vào, nhìn trận địa đã bày ra mọi người chín hết mười đều đoán ra có người muốn cầu hôn. Ủng hộ dĩ nhiên là phải ủng hộ, ủng hộ vô cùng nhiệt liệt nữa kìa. Mọi người đứng hết cả lên, một phần là tôn trọng, một phần cũng là tò mò muốn nhìn cho rõ. Có người bắt đầu lục tục mang điện thoại ra quay, nhưng lại bị nhân viên lịch sự mà kiên quyết nhắc nhở không “cho phép” quay.

Kim Thành dĩ nhiên là người kinh ngạc nhất, dĩ nhiên anh phải kinh ngạc rồi. Quen Phương, tuy anh không chấp nhất chuyện hoàn cảnh của hai người nhưng anh cũng không dám coi thường. Anh sợ cư xử sơ xẩy làm tổn thương người yêu. Anh đã dùng hàng trăm cách để nhẹ nhàng uyển chuyển muốn cùng người yêu răng long đầu bạc nhưng chưa được. Anh đã lên biết bao nhiêu kế hoạch cho những lần cầu hôn tưởng tượng, cho đám cưới trong mơ nhưng anh chưa từng tưởng tượng anh là người được cầu hôn. Phương xuất hiện trước mặt anh vẫn sơ mi giản dị mà trịnh trọng, nhìn cậu rạng rỡ đi về phía anh làm anh tim đập chân run. Anh chỉ muốn một bước bay tới bên cạnh, trong lòng nghĩ chân đã muốn bước nhưng cánh tay anh bị giữ lại, giọng Vũ Phong rì rầm bên tai.

– Câu có mặt mủi chút coi. Nhìn bộ dạng cậu kìa, chưa cần người ta nói câu nào đầu đã gật mấy chục lần. Đứng im hưởng thụ đi, cả đám chỉ có mình cậu có diễm phúc này thôi đấy.

– Ha…ha…!

Kim Thành không giấu được mặt hếch lên trời với thằng bạn nối khố. Mủi anh cũng đã đỏ lên. Người yêu bé nhỏ của anh quả là cho anh một niềm hạnh phúc đầy bất ngờ.

– Cái mặt xấu trai của cậu mà cũng có người cầu hôn! – Thêm một người lên tiếng bất mãn cho “phúc” của Kim Thành, là Minh Hàn.

– Cậu cứ tha hồ ghen đi, tớ cho các cậu ghen thoải mái. Ha…ha…!

Bị tị nạnh mấy câu, Phương đã đi đến trước mặt anh. Cậu cũng đỏ mặt tía tai, nghĩ thì dễ mà thực hiện thật là kinh dị mà. Bao nhiêu cặp mắt nhìn chằm chằm vào mình. Trong lòng nửa hối hận muốn chết vì mình dám “tự tử” kiểu này – hôn nhân là mồ chôn đó nha. Nửa lại cảm thấy mừng vì mình đã chọn ra tay trước. Nhìn Kim Thành mặt cười thành một đống nhăn nhúm mà cậu cũng muốn bật cười theo. Mắt thì híp cả lại chỉ còn chừa một đường, đáng ghét là không thèm bước tới một bước, rõ ràng là đang hưởng thụ mà. Nhìn cái mặt vênh váo kìa, muốn đem bó bông bên cạnh đập một cái cho nó bẹp luôn.

– Anh cười đủ chưa?

– Hử???

Uầy! Sao câu đầu tiên lại kỳ lạ như thế. Chẳng phải nên chọn mấy câu ngọt như mía đường hay sao. – Kim Thành hơi bị chưng hửng, không giống lắm như anh chuẩn bị nghe, tâm trạng bị hụt hẫng một chút.

– Em yêu à, em cướp việc của anh thì ít ra phải làm cho trót chứ. Không thì cũng cho anh chút mặt mủi đi, sao câu đầu tiên gặp mặt lại mắng anh thế kia. – Mặt Kim Thành lần này đúng là nhăn thành một đống đúng nghĩa.

– Ai biểu anh cười cái giọng đểu giả quá làm chi. Làm cho bao nhiêu cảm xúc cũng bị anh cười bay hết. – Phương bực bội chống nạnh nhìn Kim Thành. – Không làm nữa, về!

– Ấy! Ấy! Anh cười em cũng không cho, không cười, không cười, em là trời, em muốn anh thế nào. Nghiêm chỉnh nhé. Thế này được chưa?

Nói rồi Kim Thành xốc cổ áo, kéo tay áo ngay ngắn gọn gàng, không quên vuốt vuốt tóc cho nó ngay ngắn một chút, bày ra một bộ mặt vô cùng nghiêm chỉnh, quý ông đúng nghĩa.

– Này! Anh Phương, hình như anh đi trật đường rồi. – Hoàng Ân nhỏ giọng nói bên tai Phương.

– Đúng rồi anh, lạc đề, lạc đề. Giờ này không phải hai người khanh khanh ta ta nũng nịu với nhau. Mau vào đề đi, mọi người nhìn rất là kinh dị đó. – Trường cũng vội vội vàng vàng đẩy bó hoa khổng lồ qua một bên thò mặt lại giục Phương. Giỡn hoài, không nhanh nhanh làm cho xong, giao của nợ này cho chính chủ, còn muốn đem về. Cậu chưa muốn gảy tay đâu nhé.

– Ờ!

Phương hắng giọng một cái rồi lén liếc mắt một vòng. Hình như cậu lạc đề làm không ít người bị sốc thì phải. Nên tiếp tục. Phương chỉnh đốn lại tâm trạng một chút, cậu tằng hắng trong cổ họng mấy lần cũng chưa dám mở lời, cái đoạn cầu hôn đã soạn sẵn dù gì nghe nó cũng sến súa quá thể, không khí đã bị phá, bắt đầu lại hơi hơi khó.

– Em lâu lắc quá à! Để anh.

Nói xong một cái, Kim Thành rút trong túi mình ra một chiếc hộp nhung đỏ, bật nắp một chiếc nhẫn lộng lẫy, chói lọi xuất hiện. Anh xoay chiếc nhẫn về phía Phương trịnh trọng quỳ một chân…

– Cậu thật không có chút phong độ. Chán cậu quá đi!

Người đầu tiên muốn đạp Kim Thành chính là Vũ Phong, anh giờ phút này thấy cái vẻ tươm tướp gấp gáp của Kim Thành đánh mất hết hình tượng, giá trị vân vân và vân vân thì ôm trán thở dài.

– Quả thật muốn đạp cậu quá đi. – Người tiếp theo mắng chính là Minh Hàn, anh không chỉ mắng mà còn thụi cho Kim Thành một phát. – Mất mặt lây cả bạn bè.

– Mặc xác tớ! – Kim Thành bất chấp.

Một tràng pháo tay bỗng nhiên rộ lên, là khán giả sau vài giây bị ngạc nhiên vì gió đổi chiều liền thể hiện sự cỗ vũ bằng một tràng pháo tay nhiệt liệt.

– Lấy anh nhé! Anh sẽ yêu em suốt đời.

Nói rồi trưng bộ mặt chờ mong vô cùng thành thật chờ Phương trả lời. Phương lần này mới biết công lực mặt dầy của Kim Thành lại tăng một tầng, cậu muốn té ngửa với cái kiểu hớt tay trên của anh.

– Là em cầu hôn không phải anh! – Phương trợn mắt kình với cái mặt muốn ăn đấm của Kim Thành.

– Được, vậy nhẫn của em đâu? – Kim Thành xòe bàn tay mình về phía Phương. – Anh đồng ý!

Phương á khẩu với Kim Thành, cậu chưa nói gì hết nha. Bài của cậu, công cậu soạn cả mấy ngày liền, chưa dùng câu nào hết mà đã đồng ý rồi. Còn nhẫn của hắn nữa, ở đâu lại có sẵn trong túi thế???

Thấy Phương vẫn chưa thôi kình mắt với Kim Thành, Hoàng Ân thấy rằng với trình độ chọc người nổi điên của Kim Thành tối hôm nay thì không dễ gì tạo không gian cho anh Phương nói ra được mấy lời sến súa đã soạn sẵn, thôi thì thuận theo tự nhiên, việc diễn ra tới đâu thì ta thích ứng vậy. Hoàng Ân vội vội vàng vàng mở hộp nhung cậu đang cầm, xoay về phía Kim Thành, lộ ra chiếc nhẫn bạch kim sáng lóng lánh. Tuy không đủ chói mắt như của Kim Thành nhưng cũng không làm mất mặt chủ nhân chút nào, anh Phương đầu tư cho chiếc nhẫn này không ít, gần như là vét sạch túi riêng.

– Con đồng ý gả ba con cho chú Phương luôn.

Một giọng trẻ con non nớt nói lên một câu kinh thiên động địa. Khuôn mặt thiên chân khả ái của chú nhóc, con trai Kim Thành chen vô giữa hai người. Cậu nhóc cười hì hì rồi vô cùng tự nhiên cầm chiếc nhẫn trên tay Hoàng Ân, xoay qua trịnh trọng kêu ba nó.

– Ba đưa tay lại đây.

– Con trai ngoan, cũng giúp ba đeo nhẫn cho ba mới của con nha.

Kim Thành xòe tay cho thằng con còn không quên dặn dò một câu. Anh cười hi hi nhìn thằng con đeo nhẫn cho mình, nhìn Phương đỏ mặt khi bị chú nhóc cầm nhẫn bước tới.

– Ba Phương, ba xòe tay ra.

Một loạt những tiếng cười cố nhịn râm ran vọng lại từ nhiều phía. Phương không biết làm sao. Tại sao buổi cầu hôn nghiêm túc của cậu lại biến thành thế này chứ. “Ba Phương” thằng nhóc kêu sao mà trơn miệng giống như nó bình thường đã kêu như thế ấy.

Không thể để trẻ con mất mặt, vả lại cuộc hôn nhân của cậu có sự đồng ý của chú nhóc quả thật là mười phân vẹn mười mà. Phương ngoan ngoãn đưa tay cho chú nhóc để nó l*иg chiếc nhẫn vào tay cậu.

Làm xong cậu nhóc rất là ra vẻ, trịnh trọng bước lùi lại. Nghiêm mặt nói với hai người.

– Hai người có thể hôn nhau, việc này con không giúp được.

Thế là một tràng cười nghiêng ngả bật ra, không còn ai có thể nhịn được trước cái vẻ nghiêm túc mà nói toàn chuyện không nghiêm túc của cậu nhóc. Đến cả Kim Thành lẫn Phương cũng bị choáng với cậu. Cuối cùng Kim Thành lên tiếng trước.

– Được rồi con trai chuyện này ba tự làm. Rất cảm ơn con đã giúp đỡ.

– Con có quà thưởng không? – Cậu nhóc rất nghiêm túc hỏi lại, trẻ con được khen là phải bằng quà.

– Được, con muốn thứ gì cho con cái đó. – Kim Thành nhanh chóng gật đầu, anh còn muốn hoàn tất nốt nghi thức cuối cùng, hôn người yêu bé nhỏ của anh.

– Con muốn một cặp nhẫn. – Cậu nhóc bày ra một bộ vô cùng thành khẩn.

– Không đeo.

Kim Thành chưa theo kịp lời nói của con đã bị một giọng trẻ con khác làm cho quên mất chuyện đang gấp rút muốn làm. Nhóc Thanh Vân nảy giờ vẫn ngoan ngoãn đứng cạnh con trai anh giờ đây bày một bộ mặt vô cùng giận dữ phát biểu ý kiến “không đeo”

Một đứa muốn nhẫn, mộ đứa trả lời không đeo…ha…ha… Kim Thành đen mặt không biết làm sao với tình huống này.

– Hai cha con không có mặt mủi y như nhau.

– Hải Đăng muốn tặng nhẫn cho Thanh Vân sao? – Tùng bước lại gần hai chú nhóc nghiêng đầu hỏi.

– Dạ! – Cậu nhóc lại quay sang mở to mắt nhìn cậu bạn mà hỏi – Chúng ta cũng đeo nhẫn, giống như ba Phong với ba Tùng, ba Hàn cùng ba Long, ba Thành cùng ba Phương cũng vậy. Sao cậu không chịu?… Oái!!!

Trả lời cậu là một cái cạp không thương tiếc của nhóc Thanh Vân trước cặp mắt kinh ngạc của mọi người. Tùng vội vội vàng vàng kéo Thanh Vân ra, cứu cho gò má mũm mĩm của Hải Đăng không bị sát thương quá nặng.

– Tại sao cậu lại cắn tớ!

Hải Đăng oán giận một câu, mặt lại không hề tức giận, lại cũng không phản kháng lại Thanh Vân chỉ một bộ oan uổng, tay xoa xoa gò má chỗ dấu răng đều như hạt bắp của Thanh Vân đóng dấu.

Phương có chút căng thẳng cũng bị hai thằng nhóc làm cho quên tuốt. Trường tròn mắt nhìn cảnh này mà chắt lưỡi liên tục.

– Thật có bản lĩnh đàn ông nha! Tôi cũng phải tìm một người như thế mới được. Đánh không đánh lại, mắng không mắng lại, còn biết đem đồ tặng cho tôi nữa.

– Vậy thì cậu phải có được bộ dạng như chú nhóc kia mới được. Mơ đi. – Hoàng Ân không tiếc xát muối vào vết thương.

– Lo làm việc của cậu đi. Ba cậu chưa xong kìa, đừng hòng có ba mới.

Nhóc Thanh Vân sau khi “bạo lực” xong thì quay qua làm trợ lý, nhắc nhở “sếp” Hải Đăng tiếp tục công tác.

– Phải, ba chưa hôn ba phương!

– À!!!

Mọi người lại òa lên, đúng là chưa hôn. Hôn xong mới gọi là hoàn thành mỹ mãn.

Phương thấy mủi dùi lại quay trở lại mình, cậu quay sang Trường lấy bó hoa tiến lên một bước đưa cho Kim Thành. Ít ra cậu cũng phải có chút chủ động.

– Tặng anh!

– Cám ơn em!

Kim Thành rất phong độ tiếp bó hoa, sung sướиɠ ấn một nụ hôn lên môi Phương. Dõng dạt tuyên bố:

– Rượu hôm nay tôi đãi.

Tiếng vỗ tay cỗ vũ, tiếng la hét hưởng ứng lại một lần nữa vang lên kéo thật lâu mới chấm dứt. Dây pháo, giấy màu kim tuyến thay phiên nhau được bắn tung tóe khắp nơi. Tiếng khui rượu giòn dã, tiếng cốc chạm nhau hăng hái, liên tục. Tiệc vui tại Four kéo đến hơn nửa đêm mới ngừng.