"Thưa phu nhân, máy bay của tiên sinh đã gặp tai nạn khi bay qua Đại Tây Dương..."
"Tiên sinh bởi vì vội vã trở về, đổi vé máy bay... 235 hành khách trên máy bay... Không ai sống sót..."
Nghe được tin dữ này, trên người Lục Căng Nhan thậm chí còn mặc áo ngủ sáng sớm, trên bàn trước mặt cô bày một ly cà phê nóng hổi, cô đang ngồi trong sân biệt thự của Cố Thương Tự dùng bữa trưa.
Đã là đầu xuân, tường vi, nguyệt quý, hải đường trong sân đều tranh nhau nở nụ khoe sắc, khẩn cấp muốn chủ nhân dừng chân thưởng thức.
Nhìn khu vườn đầy hoa, Lục Căng Nhan đột nhiên cảm thấy vô cùng khổ sở, rõ ràng người kia so với cô càng có tư cách đứng ở chỗ này thưởng thức những bông hoa này!
Cô đột nhiên nhớ tới cuộc đối thoại lúc hai người chia tay.
Anh nói sai ở anh.
Anh nói chờ anh trở về.
Nhưng vì sao anh không trở về?
Lúc ấy, tại sao cô lại cãi nhau với anh?
Cô ở trong ký ức cuối cùng của anh... đúng là muốn ly hôn với anh.
Lục Căng Nhan nhắm mắt lại, sau này cô nhận ra, câu cuối cùng cô nói với anh là… Tôi ghét anh.
Nước mắt tràn mi không hề báo trước.
Giữa bọn họ mặc dù có rất nhiều mâu thuẫn rất lớn, nhưng cô cũng không hy vọng anh chết!
Anh không nên chết lẻ loi trong nước biển lạnh lẽo như vậy!
Không nên mà!
——
Lục Căng Nhan mở to mắt, mở miệng lại tràn ra một tiếng rêи ɾỉ ngọt ngào.
Váy ngủ tơ tằm trên người cô mở rộng, lộ ra hai bầu ngực vểnh cao đầy đặn. Giờ phút này, thịt sữa trắng như tuyết kia đang bị hai bàn tay nhỏ bé của cô vô thức đè ép, xoa bóp ra đủ các loại hình dạng.
Tầm mắt đi xuống, có thể nhìn thấy hai chân cô mở rộng, qυầи ɭóŧ ren đang treo lung tung trên mắt cá chân. Huyệt nhỏ giữa hai chân mẫn cảm mở ra khép lại, sau khi cô đứng dậy, từng luồng dâʍ ŧᏂủy̠ mãnh liệt chảy xuôi ra.
Có chuyện gì vậy?
Sau một khắc cô liền kinh hãi phát hiện, nơi này không phải phòng ngủ của mình!
Đập vào tầm mắt là những bức bích họa tinh xảo nhưng giá rẻ trên tường, bàn làm việc bên tường, sofa thương vụ, máy pha cà phê... hơi quen thuộc, đây dường như là phòng của một khách sạn nào đó.
Nhưng buổi tối rõ ràng cô đã sớm ngủ trong phòng ngủ ở biệt thự của mình.
Cô khẽ động, trong thân thể lúc này truyền đến từng đợt sóng triều, trong tiểu huyệt lại chảy ra một đợt dâʍ ŧᏂủy̠ lớn.
Cô bị người ta bỏ thuốc?!
Lục Căng Nhan hoảng hốt nhảy xuống giường, ngay sau đó, cô nhìn thấy mình trong gương trên tường đối diện:
Một bộ váy thắt lưng màu vàng nhạt trượt tới đầu vai, hai bộ ngực quá mức đầy đặn run rẩy lộ ra trong không khí, lại bị mái tóc dài rủ xuống che lấp.
Muốn che không che nổi, muốn lộ lại thôi.
Lục Căng Nhan theo bản năng vuốt ve mặt mình, gương mặt trẻ trung non nớt trong gương này, thật sự là cô sao?
Lúc này cách tang lễ của Cố Thương Tự đã qua hơn một tháng.
Thật kỳ quái mà, lúc anh ở đây, bọn họ rõ ràng thường xuyên chiến tranh lạnh, cãi nhau. Cô thậm chí hận không thể anh vĩnh viễn đừng xuất hiện trước mặt cô nữa! Nhưng anh thật sự không có ở đây, cô lại cảm thấy trong nhà thoáng cái trống rỗng.
Cả đêm cô không ngủ được, hoảng hốt, rụng tóc. Uống thuốc ngủ bác sĩ kê thật vất vả mới có cảm giác buồn ngủ, lúc sáng dậy, mỗi lần nước mắt đều thấm ướt gối đầu.
Đại khái là quá quen với sự tồn tại của một người, cho dù hai người không có tình cảm gì, cũng sẽ sinh ra phản ứng hụt hẫng.
Cũng bởi vậy, cả người cô đều gầy đi, tiều tụy, giống như một đêm già đi 10 tuổi.
Như thế nào hiện tại ngủ một giấc sắc mặt lại trở nên hồng nhuận, làn da trắng nõn sáng bóng?
Đang lúc nghi hoặc, cửa phòng đột nhiên truyền đến một tiếng "tít" nhỏ vang lên. Trong chớp mắt tiếp theo, cửa phòng đóng chặt không hề báo trước bị người từ bên ngoài mở ra.
"Ai?" Lục Căng Nhan nhất thời tỉnh táo trừng mắt, nhưng một giây sau, cô đã mất đi tất cả âm thanh.
Chỉ thấy dưới ánh đèn mờ nhạt, người đàn ông mà cô cho rằng sẽ không bao giờ trở lại đang đứng ở đó.
"Cố Thương Tự..." Cô vô thức gọi tên anh, cứ như vậy để hở ngực, thân thể nửa trần, bốn mắt nhìn nhau với người đàn ông