Ở Trong Game Sinh Tồn Ngược NPC

Chương 37: Thông linh trấn nhỏ (37)

Khóe mắt Tề Nhất Thất muốn nứt ra, máu toàn thân đông cứng, mồ hôi lạnh trong nháy mắt làm ướt mặt hắn.

Không ai thấy rõ quỷ giếng làm cái gì, Tề Nhất Thất há to miệng, trên gương mặt trống rỗng xuất hiện một đường máu dựng thẳng, hắn còn chưa có phản ứng lại, duỗi tay sờ sờ, đướng máu kia càng nứt càng lớn, càng nứt càng lớn…… Thậm chí có thể nhìn thấy xương cốt trắng bệch phía dưới máu thịt.

“Da……” Quỷ giếng a ra một ngụm mùi tanh, đôi tay đầy máu vuốt ve mặt Tề Nhất Thất, ngón tay chen vào thịt, dọc theo đường máu hướng ra hai bên mà kéo.

Tề Nhất Thất không thể tưởng được chờ hắn chính là loại khổ hình này, hắn liều mạng giãy giụa, gầm nhẹ một tiếng: “Phong Sanh! Ngươi gạt ta!”

Phong Sanh mất máu quá nhiều, đã rất suy yếu, lại dùng hết toàn lực mà cười, cười đến l*иg ngực chấn động, cười đến thỏa mãn lại khoái ý: “Ngươi bỏ ta lại liền chạy…… Ta sẽ chết…… Ngươi còn có thể sống sao?”

Nàng thưởng thức bộ dáng Tề Nhất Thất ở trong tay nữ quỷ giãy giụa cầu sinh, khuôn mặt dính máu gần như điên cuồng, giống như ác quỷ đến từ địa ngục.

Kiều Hoài nhìn một màn vô cùng châm chọc này, xả ra một tiếng cười lạnh, hắn không muốn tiếp tục xem, nhìn về phía Vân Tự Bạch: “Ngươi đã sớm nhìn ra Phong Sanh muốn hố Tề Nhất Thất?”

Vân Tự Bạch “Ân” một tiếng, có chút bất đắc dĩ: “Không phải kêu ngươi nhắm mắt sao, như thế nào không nghe lời.”

Kiều Hoài đúng lý hợp tình: “Ngươi có thể sử dụng đôi mắt của ta xem, ta như thế nào lại không thể dùng đôi mắt của ngươi để xem.”

“Loại trường hợp này về sau khẳng định vẫn sẽ còn, ngươi quen sớm một chút cũng tốt.” Vân Tự Bạch khai sáng.

Tiếng kêu thảm thiết dần dần biến mất, quỷ giếng kéo theo hai tấm da người hoàn chỉnh, đứng ở vũng máu nhìn Vân Tự Bạch, nắm nắm tóc nhiễm đầy máu, có chút nóng nảy: “Tóc……”

Vân Tự Bạch ngẩng mặt, lông mi dày từng hàng rõ ràng, hắn đang muốn nói chuyện, lại thấy ngoài cửa thò vào một gương mặt tái nhợt tươi cười, ngũ quan cứng đờ giống như người giả, tử khí âm trầm, quỷ dị không nói nên lời.

Ngoài cửa vô thanh vô tức mà xuất hiện một gương mặt tươi cười, Trong lòng Vân Tự Bạch “Lộp bộp” một tiếng.

Đó là một đứa bé gái mặc hồng y, tóc dái thắt thành 2 bím, trên trán có một lỗ máu lớn, nhìn thấy giống như một con mắt thứ ba.

Tiểu nữ hài so với Kiều Hoài còn muốn nhỏ hơn vài tuổi, đôi mắt to tròn phân rõ 2 lòng đen trắng đứng yên, cứ như vậy bình tĩnh nhìn Vân Tự Bạch, không có biểu cảm.

Vân Tự Bạch nhớ tới người chơi nam đã từng nhắc tới oán linh bé gái, hai người nam nhân khỏe mạnh dùng bốn cái đạo cụ mới miễn cưỡng chạy trốn, có thể nghĩ, oán linh thoạt nhìn nhỏ yếu này có bao nhiêu khủng bố.