Minh Khai Dạ Hợp

Chương 2

Tôi ngồi xuống bên cạnh chú ấy.

Bên ngoài thật đáng thất vọng, mấy chùm pháo hoa thưa thớt, kém xa so với dự kiến.

Tôi liếʍ cây kem, quay đầu nhìn Trình Nhất Thủy, tôi nói: “Cháu có thể hôn chú không?”

Trình Nhất Thủy cứ nhìn tôi như vậy, không hề nhúc nhích.

Tôi nói, trong các bộ phim truyền hình, đây là ám chỉ đang đợi người ta hôn mình.

Vì vậy, tôi trực tiếp hôn lên môi chú.

Cái loại cảm giác này vô cùng kì lạ, trái tim đập rất nhanh, nhưng không biết có phải là di chứng của việc ngâm mình trong suối nước nóng không.

Đôi môi của Trình Nhất Thủy rất lạnh.

À, mất một lúc tôi mới phản ứng lại, là do môi của tôi lạnh.

Khách sạn rất lớn, chia ra đủ loại phòng khác nhau.

“Chú có muốn ngủ trên chiếu Tatami* không?”

*Tatami: là một loại chiếu truyền thống của người Nhật được làm từ các sợi rơm khô đan ép chặt vào nhau, dùng để lót sàn nhà.

Trình Nhất Thủy đang đánh răng, liếc mắt nhìn tôi qua tấm gương: “Được.”

Tôi kéo chăn bông từ trong tủ ra ngoài, trải trên mặt đất, hai cái chăn kề nhau, đây là kế hoạch của tôi, bởi vì nếu ngủ trên chiếu Tatami, tôi mới có thể nằm chung một chỗ với chú một cách quanh minh chính đại.

Trình Nhất Thủy thay áo choàng tắm của khách sạn, sọc bông màu xanh đậm. Tôi nằm trên mặt đất, tắt điện thoại di động rồi nhìn lên chú.

“Cháu cảm thấy quần áo sáng màu hợp với chú hơn.”

Màu tối làm lộ rõ sự gầy guộc của chú.

Sau khi tắt đèn rồi đóng cửa, tôi nằm ngửa nhìn lên trần nhà, Trình Nhất Thủy nằm bên phải tôi, lặng lẽ hít thở.

Tôi nói, cháu đi với chú, như vậy đã ngầm thừa nhận sẵn sàng làm bất cứ chuyện gì với chú rồi.

Trình Nhất Thủy chỉ cười một tiếng, đưa tay tới sờ đầu tôi, nói: "Ngủ đi.”

Tôi xoay người, nằm xuống bên cạnh cánh tay của chú, đưa tay chạm vào phần xương cốt cứng rắn trên bả vai chú, tôi nói: “Cháu đã biết bí mật của chú rồi.”

Trình Nhất Thủy vẫn cười: “Cũng không tính là bí mật.”

“Vậy tại sao chú phải lừa dối cháu?”

Trình Nhất Thủy im lặng trong chốc lát.

“... Chú không lừa gạt ai cả, bao gồm cả cháu và Trình Thanh Gia.”

Trình Nhất Thủy nói tiếp: “Cháu không cần phải để mình rơi vào chỉ trích như thế này, dù sao giữa chúng ta cũng không có bất kỳ quan hệ gì.”

“Vậy tại sao chú lại để cháu hôn chú? Chú không tự thấy mình đang ra vẻ đứng đắn sao?”

Cội nguồn của đau khổ trong con người luôn là biết rõ nhưng không thể làm, hoặc là biết rằng có thể làm được nhưng lại không làm.

Tôi chắc chắn rằng Trình Nhất Thủy là thuộc về vế trước.



Lúc này, Cao Lãng khó khăn hỏi tôi: “Vậy ngày đó, hai người…”

“Làm sao?” Tôi cười thay anh ấy, thay anh nói phần mà khó có thể mở miệng: “Tôi có thể hỏi anh một câu không, đàn ông các anh, động cơ để tra hỏi mấy loại chuyện này là gì thế? Là cố chấp muốn biết được chút gì đó, hay là, thật ra các anh có thể cảm nhận được cảm giác thích thú tương đối vặn vẹo từ chuyện đó?”

Mặt Cao Lãng dần đỏ lên.

Thật ra, tôi cho rằng Cao Lãng sẽ hỏi tôi, cái bí mật mà Trình Nhất Thủy nói không tính là bí mật rốt cuộc là gì.

Anh ấy không phải là ngoại lệ, tôi cũng vậy.

Anh ấy muốn biết kết quả, nhưng tôi lại muốn kể lại toàn bộ quá trình bắt đầu, kế thừa, xoay chuyển, kết thúc cho anh nghe.

Tôi không muốn giày vò anh, hít một hơi thuốc lá, nói tiếp: “Không có, trong suốt chuyến đi đến Hokkaido, không hề làm. Cả khi bọn em ở Sapporo, trải qua một trận động đất không nhỏ cũng không lớn. Dù sao thành phố vẫn chưa sụp đổ mà, không phải sao, vậy nên, không có phần của bọn em.”

Diễn viên mà Cao Lãng yêu thích nhất là Châu Nhuận Phát, đương nhiên đã xem hết tất cả phim điện ảnh của anh ấy, bao gồm cả “Khuynh thành chi luyến.”

-

Hôm đó là sinh nhật Trình Thanh Gia.

Ký túc xá của chúng tôi bao gồm hai khoa hỗn hợp, tổng cộng bốn người, tôi và một cô gái học thiết kế quảng cáo, Thanh Gia và một cô gái khác học báo chí.

Mặc dù tôi và Thanh Gia không học cùng khoa nhưng lại thân nhau nhất. Không có gì lạ cả, chỉ vì hôm khai giảng, tôi và cô ấy là hai người đến ký túc xá sớm nhất. Cùng nhau thu dọn đồ đạc, cùng nhau hẹn một bữa cơm đầu tiên trong căng tin, cùng nhau chọn một môn tự chọn giống nhau... Dần dần trở thành bạn thân.

Tôi tin vào lý thuyết thế giới song song. Ở một thế giới song song nào đó, bởi vì trì hoãn mà tôi đã đến báo danh muộn mất một ngày, vì vậy tôi và Thanh Gia đã không trở thành bạn thân nhất.