Bạch Chỉ nhận lấy đĩa thức ăn kia, cô cầm đôi đũa lên nếm thử một miếng, sau đó đưa cho chú Toàn: “Chú Toàn, chú chia cho họ giúp cháu nhé, chú cũng ăn một phần đi?”
“À……” Chú Toàn mờ mịt làm theo.
Những người được thuê tới cũng tỏ ra mờ mịt.
Hôm nay bọn họ đến đây để làm thêm kiếm thu nhập, được hưởng tiền lương kiêm chức hai ngày, hầu hết những ai rảnh rỗi đều đến đây nhận việc, nhưng không ngờ rằng điều mà bọn họ phải làm là —— dùng bữa?
Bọn họ biết nhà hàng này, nó vô cùng nổi tiếng ở địa phương họ, giá cá lại khá chát, không dễ để đặt chỗ trước.
Bọn họ cũng hiếm khi dùng bữa ở đây.
Tất cả mọi người bưng lấy cái bát, đội mũ giáp vào, mù mịt ăn cơm.
Bạch Chỉ chạy tới trước màn hình máy tính, ngón tay như gió, vội vã thao tác, bên trên nhấp nháy một chuỗi số liệu.
444 mờ mịt: “…… ngài đang?”
Bạch Chỉ: “Thu thập dữ liệu, ta có thể bắt chước tất cả ở dị võng, nhưng cần phải có dữ liệu tham khảo, lúc nãy ta mới vừa ghi nhận món này, ta cần có nhiều số liệu hơn về dáng vẻ khi dùng món của thực khách, cảm giác thích thú và hưởng thụ của họ để lấy tham khảo.”
444: “……” Không hiểu lắm.
Nhưng không sao, nó hỏi: “Vậy ý ngài là, sau này mỗi khi con người đội mũ giáp vào thì có thể nhấm nháp thức ăn ngon ở trên dị võng, vị giác giống như đúc với ở hiện thực á?”
“Tất nhiên! Thậm chí cảm giác ấy càng tốt hơn nhiều, đồ ăn ấy sẽ không ảnh hưởng xấu gì lên trên cơ thể của con người cả.” Đôi mắt Bạch Chỉ lóe lên tia sáng “Đồng thời, đây không phải là ăn cơm thật ngoài đời, ăn cái gì đi chăng nữa cũng không có nguy cơ béo phì, thậm chí có thể ăn hết những món mà cơ thể bản thân không cho phép.”
“Từ từ nha, nghĩa là người bệnh bị tiểu đường có thể ăn rất nhiều đồ ngọt ở trong đó à?” 444 hỏi.
“Đúng vậy, không chỉ có thế, nó còn không để lại bất cứ tác dụng xấu gì, giả sử như có một người vừa nhổ răng, không thể ăn bất cứ thứ gì, nhưng khi vào trong này, răng của người đó vẫn hoàn hảo. Hay giả sử rằng có người không thể dùng món có nhiều mỡ đi, nhưng nếu dùng bữa ở trong đây cũng chỉ thỏa mãn về mặt tinh thần, không gây bất cứ một tình trạng xấu gì cho cơ thể.”
Bạch Chỉ nhếch môi, “Vừa gọi món là lập tức có thể hưởng thụ bất cứ một món ăn ngon nào, không phải chờ, lại còn là một trải nghiệm vô cùng mới lạ, giá cả cũng hợp lý, nếu là mi thì mi sẽ chọn cái nào?”
444: “…… vậy còn người dùng bữa thì sao, chỉ hưởng thụ về mặt tinh thần còn nhu cầu cơ thể?”
“Cảm giác no bữa sau khi ăn cũng chỉ là một loại cảm giác, nếu là cảm giác thì có thể qua môi giới, tác dụng lên trên cơ thể của con người.”
Ngón tay Bạch Chỉ gõ nhịp nhàng lên bàn để lại những cái bóng mờ ảo, “Mi yên tâm đi, là một nhà khoa học chân chính, ta sẽ không bao giờ làm chuyện gây hại cho cơ thể con người, ta đã để lại một chỗ để rót dịch dinh dưỡng vào mũ giáp rồi, chúng sẽ bổ sung toàn bộ chất dinh dưỡng cần thiết cho khách hàng, ngấm vào từ da rồi sau đó đi vào cơ thể.”
Cô dừng lại một chút, bổ sung thêm: “Thật ra theo ta thì dịch dinh dưỡng an toàn hơn so với thức ăn, dù sao ta đã xem không ít tin tức ở xã hội này mà, rất nhiều thứ ảnh hưởng không tốt cho cơ thể con người đều bắt nguồn từ thức ăn.”
444 nghĩ về lô mũ giáp của Bạch Chỉ, lại nghĩ về trải nghiệm dùng bữa trên dị võng, đồng dạng là ẩm thực Trình gia, không có bất kỳ một ảnh hưởng xấu nào, được ngắm view đẹp như mơ, lại xóa bỏ hết mấy yếu tố bên ngoài……
Lặng lẽ thắp nén nhang cho Trình Đinh Hương với Hướng Bắc Ẩn cái đã.
À, còn cái đám sư huynh và sư tỷ mua công thức bí mật của ẩm thực Trình gia nữa……
Từng đĩa thức ăn được bày biện trên bàn, mỗi người thưởng thức mỗi món một miếng, họ càng ngày càng hưởng thụ món ăn, Bạch Chỉ phát hiện số liệu của mình vẫn bình đạm không có gợn sóng nào thì không ăn tiếp nữa.
Chỉ ngồi trước màn hình máy tính liên tục gõ bàn phím.
444 vẫn lặng lẽ quan sát ở trong đầu cô, một lát sau, nó nuốt ngụm nước miếng không tồn tại, nhìn những đĩa thức ăn thơm ngon kia, chậm rãi hỏi một câu ——
“À ờm, chủ nhân, vậy tôi có thể lên dị võng dùng cơm hong?”