Theo như trong suy nghĩ của Trình Đinh Hương, chỉ cần nhượng bộ lần đầu tiên thì sẽ có vô số lần khác nữa.
Mà Hướng Bắc Ẩn lại không muốn cãi vã với Bạch Chỉ, cô ả có thể lý giải gã ta, vậy thì không thể nào tốt hơn.
“Nhưng pháp luật không phải không kiểm soát được.” Bạch Chỉ cười lạnh.
Có thể biện minh rằng khó lòng kiểm soát chuyện tình cảm, vậy còn pháp luật thì sao? Cũng nói rằng khó lòng kiểm soát sao?
Mọi người sửng sốt.
Hướng Bắc Ẩn và Trình Đinh Hương cũng nhìn cô, không hiểu sao bỗng dưng cô lại nhắc tới pháp luật.
Bạch Chỉ nhìn một người đàn ông lớn tuổi lộ vẻ mặt lo lắng đứng giữa đám người, nhẹ giọng nói: “Chú Toàn, một lát nữa hãy tìm bác Trương - bạn của ba giúp cháu nhé, hai người là bạn bè lâu năm với nhau, cháu muốn nhờ bác ấy bảo công ty bên pháp luận hỗ trợ, kiện Hướng Bắc Ẩn —— tội lừa đảo.”
Chú Toàn cũng chính là tài vụ của ẩm thực Trình gia, và lại còn là người bạn từ nhỏ tới lớn của Trình Ân, cả hai vô cùng thân thiết, chú cũng rất tận tâm, và cũng rất thương yêu Bạch Chỉ.
“Lừa đảo cái gì? Bạch Chỉ em đang nói cái gì vậy?!” Hướng Bắc Ẩn hơi thất thố, gã ta nhìn chằm chằm Bạch Chỉ.
Phảng phất không thể tin vào lỗ tai của mình được.
Bạch Chỉ lặp lại: “Hướng Bắc Ẩn, tôi muốn kiện anh tội lừa đảo. Lúc trước khi muốn học về ẩm thực Trình gia, anh hứa hẹn rằng sẽ cưới tôi, bây giờ anh học cho đã đời rồi thì lại đổi ý, đây không phải lừa đảo thì là gì? Các vị sư huynh và sư tỷ đều là nhân chứng, lúc trước vào buổi lễ trưởng thành của tôi, mẹ tôi đã quay video rồi, nhân chứng và vật chứng đều đủ.”
Mấy sư huynh và sư tỷ giờ phút này đều rất ghét Hướng Bắc Ẩn, bọn họ cảm thấy Hướng Bắc Ẩn đã cướp đi công thức bí mật của ẩm thực Trình gia vốn dĩ nên thuộc về mình.
Lúc này, khi nghe vậy, họ lập tức tỏ vẻ căm phẫn nói ——
“Tất nhiên rồi, chúng tôi đều là nhân chứng, lúc trước sư phụ chọn Hướng Bắc Ẩn để truyền thụ công thức bí mật của ẩm thực Trình gia là bởi vì cậu ta sắp trở thành cậu con rể của ẩm thực Trình gia, nếu không công thức bí mật lại chẳng lọt ra ngoài!”
“Đúng vậy, lúc trước rõ ràng là cậu đã đáp ứng rồi, bây giờ dựa vào cái gì mà đổi ý? Tiểu sư đệ, cậu đang mắc phải tội lừa đảo đấy!”
“Nếu cậu đã không muốn thì lúc trước đừng có mà đáp ứng, nếu cậu không đáp ứng, tất nhiên sư phụ sẽ chọn lựa một người khác.”
“Hơn nữa, cứ cho là không chọn ai khác nữa đi, chúng ta vẫn có thể tiếp tục hoạt động ẩm thực Trình gia!”
“Chỗ tốt cậu chiếm cả rồi, bây giờ lại dựa vào cái gì mà không làm?”
……
Trông bọn họ cực kỳ giận dữ, biến bầu không khí trở thành phiên tòa lên án công khai Hướng Bắc Ẩn.
Chú Toàn cất cao giọng lên tiếng: “Ai, được! Tiểu Chỉ à, bác Trương với ba con thân nhau lắm, bác ấy vẫn luôn là luật sư của ba con, nhất định bác ấy sẽ giúp con mà!”
Sắc mặt của Hướng Bắc Ẩn trở nên tái nhợt, trán gã toát ra mồ hôi lạnh.
Trình Đinh Hương cắn răng nói: “Trình Bạch Chỉ, chị muốn kiện Bắc Ẩn ư, chị không muốn tiếp tục kinh doanh nhà hàng Trình gia nữa cơ à?!”
“Yên tâm, nhà hàng Trình gia chẳng có quan hệ gì với cô cả.” Bạch Chỉ lạnh nhạt nhìn cô ả một cái.
Uy hϊếp à.
Cô sẽ sợ sao?
“Chị ——” Trình Đinh Hương tức giận đến độ sắc mặt giống như vỉ pha màu.
Nửa ngày sau, cô ta mới hít sâu một hơi, một lần nữa lấy lại lý trí, tầm mắt đảo qua Bạch Chỉ và những đệ tử của ẩm thực Trình gia, chợt nhận ra rằng hiện giờ cả đám bọn họ đều đứng ở cùng một chiến tuyến.