Tình Yêu Của Chúng Ta

Chương 19

Căn phòng dưới tầng hầm là một căn phòng nhỏ hình lập phương, không có cửa sổ, hoàn toàn khép kín, chỉ có một chiếc giường đơn nhỏ, như thể là một căn nhà giam được chuẩn bị riêng cho cô.

Căn phòng dưới tầng hầm ẩm ướt, Liễu Như Yên trải một chiếc ga giường dày dặn lên giường cho cô, tránh cho cô bị lạnh.

"Liễu Lệ Hàn nói." Vẻ mặt Lộ An Thuần ảm đạm đứng tựa vào tường: "Cậu ta nói với ba em."

"Lệ Hàn không cố ý, ba em hỏi, nó cũng không dám nói dối." Liễu Như Yên kéo tay cô: "Em đừng trách nó."

Lộ An Thuần chẳng muốn trách ai cả, cô chỉ không muốn Liễu Như Yên rời đi, khẩn cầu: "Chị Liễu, tối nay chị ở lại đây với em được không, em sợ, không dám ở một mình."

Từ nhỏ cô đã mắc chứng sợ hãi bóng tối, cho nên bị nhốt trong phòng tối đối với cô là một "hình phạt" vô cùng nghiêm khắc.

Lộ Bái biết cô sợ nhất là gì, ông ta chính là muốn dùng chuyện cô sợ nhất... Để hành hạ cô, thuần phục cô.

"Chị không thể ở lại với em quá lâu, nếu không ba em..." Liễu Như Yên ấn lên mu bàn tay cô: "Không sao đâu, đừng sợ, mau đi ngủ đi, cứ như ở trong phòng mình vậy, ngày mai là được thả rồi."

"Vậy có thể đừng tắt đèn được không."

"Ông ta sẽ không đồng ý đâu..." Liễu Như Yên thở dài: "Em mau đi ngủ đi, ngủ là ổn thôi."

Liễu Như Yên đóng cầu dao điện bên ngoài cửa, khép cửa phòng lại, nhìn gương mặt tuyệt vọng của cô gái biến mất trong ánh sáng cuối cùng còn hắt qua khe cửa, cuối cùng chìm trong bóng tối vô tận.

Lộ An Thuần dùng chiếc chăn mỏng quấn thật chặt mình lại trong ổ chăn, run rẩy.

Xung quanh đưa tay ra không thấy được năm ngón, trong đêm tối dường như ẩn giấu những con thú lạ hung mãnh không biết tên, một khi cô nhắm hai mắt lại, bọn chúng sẽ xuất hiện, sẽ cắn nuốt cô.

Điện thoại di động bị Lộ Bái thu mất rồi, cô không có lấy một nguồn sáng nhỏ nhoi nào, chỉ có thể mở to hai mắt, bắt ép bản thân mình nhìn vào trong bóng tối, thần hồn nát thần tính, thần kinh kéo căng đầy căng thẳng.

Tối nay không thể nào ngủ được, trong đêm tối dài đằng đẵng, cô chỉ có thể đếm thời gian, từng giây từng giây một trôi qua, kết thúc hình phạt nghiêm khắc kinh khủng này.

Cô rất sợ tối, thật sự rất sợ bóng tối...

Mẹ ơi...

Đáy mắt cô gái nhỏ rơm rớm nước mắt, ôm lấy bức ảnh nhỏ hình trái tim ở ngực.

Dường như nhớ đến mẹ sẽ không sợ hãi như vậy nữa, mẹ sẽ xua tan đi ma quỷ trong bóng tối, sẽ bảo vệ cô.

Không biết qua bao lâu, có lẽ sau nửa đêm, cô mệt mỏi ôm đầu gối, bỗng nhiên nhớ đến vừa rồi lúc Liễu Như Yên rời đi không mang cặp sách của cô đi.

Trong cặp sách còn có một chiếc di động khác.

Nghĩ tới đây, cô đột nhiên phấn khởi, lảo đảo bò xuống giường, lần mò khắp nơi trong bóng tối, cuối cùng cũng mò được cặp sách, từ trong ngăn kéo lấy ra chiếc di động màu trắng Ngụy Phong bán cho cô.

Màn hình điện thoại di động sáng lên, là một bức ảnh một con chó vàng mỉm cười, không biết là ảnh của hệ thống tự có sẵn hay là Ngụy Phong cài đặt.

Căn phòng dưới tầng hầm ngăn cách tất cả tín hiệu, đương nhiên không thể có mạng không dây hay mạng thiết bị di động nhưng...

Chiếc điện thoại Ngụy Phong bán cho cô được sản xuất lắp ráp trong nước, tín hiệu điện thoại mạnh đến không tưởng, dưới căn phòng tầng hầm mà Apple cũng không thể nào có tín hiệu thì chiếc điện thoại di động này lại có đến hai vạch tín hiệu.

Cô run rẩy mở phần danh bạ ra.

Trong danh bạ chỉ lưu duy nhất một dãy số, chính là "Dịch vụ hậu mãi sau khi mua điện thoại cũ".

Lộ An Thuần không quan tâm gì cả, bấm dãy số này, thở phào nhẹ nhõm như trút được gánh nặng.

Vậy mà lại là một đoạn nhạc chờ rất dài, là bài "Yêu anh" của Vương Tâm Lăng.

Phong cách của anh thiếu nữ vậy sao?!

Nghe bài hát vui vẻ vang lên, khóe mắt ướt lệ của Lộ An Thuần không nhịn được cong cong.

Bài hát "Yêu anh" vang lên được nửa phút, cuối cùng cũng có người nghe máy, một giọng nói lười biếng, lạnh nhạt mang theo vẻ buồn ngủ của chàng trai truyền tới...

"Cô cả của tôi ơi, bây giờ là 2 giờ 43 phút rồi đấy."

"Ngụy Phong!" Cô gái vội vàng gọi anh, giọng nói mang theo run rẩy: "Đừng cúp máy!"

Trong tiếng tạp âm đứt quãng, cô nghe thấy anh khẽ hít sâu một hơi, loạt xoạt như đang ngồi dậy: "Có chuyện gì?"

"Không, không sao, tôi không ngủ được, muốn tìm người trò chuyện một lát." Cô cố gắng hết sức để ổn định lại tâm trạng căng thẳng của mình: "Cậu đã ngủ chưa?"

"..."

"Xin lỗi, tôi... Tôi quấy rầy cậu nghỉ ngơi rồi, tôi thấy bình thường quầng mắt cậu rất đen, cứ nghĩ là cậu thích thức đêm." Lộ An Thuần nói năng lộn xộn lung tung hết cả: "Hay là cậu nằm xuống đi, tôi trò chuyện với cậu một lát."

Dường như chàng trai ở bên kia thật sự nằm xuống, hơi thở cũng chậm hơn, còn ngáp một cái: "Rốt cuộc là cậu bị làm sao?"

"Tôi không ngủ được, tôi sợ tối."

"Vậy thì bật đèn lên." Anh híp mắt, lại rơi vào giấc ngủ nặng nề, ngay cả giọng nói cũng trở nên lười biếng: "Thời gian làm việc của tôi bắt đầu từ chín giờ sáng, bây giờ dịch vụ hậu mãi đang không làm việc, bái bai."

"Cậu đừng cúp máy mà, thu phí theo giờ cũng được!"

"Một giờ bao nhiêu tiền."

"Cậu nói đi, bao nhiêu cũng được."

Anh lại ngáp một cái thật dài: "1023."

Vậy mà lại là một con số lẻ.

Lộ An Thuần lẩm bẩm: "Đắt quá!"

"Nhân viên phục vụ ở bữa tiệc của cậu chẳng phải cũng có cái giá này sao."

"Chuyện này không giống nhau, tiền của ba tôi là tiền của ba tôi, tiền của tôi là tiền của tôi." Lộ An Thuần nói lan man tìm đề tài, rất sợ anh cúp điện thoại để lại cô lẻ loi một mình: "Thật ra tôi rất keo kiệt, cũng không gom góp được bao nhiêu tiền."

"Thế ư?" Giọng điệu lười biếng của Ngụy Phong nghe như sắp ngủ: "Keo kiệt tới cỡ nào?"

"Mỗi lần mua một ly kem tôi đều mua cái loại mua một tặng một ấy, chia nhau ăn với bạn thân." Cô lải nhải liên hồi: "Tôi mua đồ sẽ còn trả giá nữa."

"Ồ, cậu giỏi đấy, không hổ là cô chủ nhà giàu."

Cô cũng không để ý đến sự qua loa lấy lệ và châm biếm của anh, chỉ cần có thể lên tiếng trả lời là được: "Ngụy Phong, kể cho tôi nghe về cậu đi."

"Cái gì về tôi cơ?"

"Sở thích của cậu, còn có những đam mê của cậu, tương lai muốn làm gì đều chia sẻ hết được."

"Xem mắt à?"

"Không phải, tùy tiện trò chuyện một chút thôi, như kiểu bạn bè tìm hiểu thêm về nhau ấy, nói nghe thử đi, tương lai cậu muốn làm gì?"

"Muốn lên trời."

"Đừng đùa, tôi nói thật đó."

"Tôi cũng không nói đùa."

Giọng chàng trai lười biếng, thậm chí cô còn có thể tưởng tượng ra dáng vẻ nửa ngủ nửa tỉnh của anh: "Muốn lên trời ngắm sao."

"Cậu muốn làm phi công à?"

"Không đủ, tôi muốn tới nơi cao hơn nữa."

"Cậu muốn ra vũ trụ?" Lộ An Thuần kinh ngạc nói: "Phi hành gia á? Ước mơ này viển vông quá, siêu khó luôn đó, cần phải cố gắng nỗ lực gấp trăm nghìn lần."

"Con người tôi trước giờ vẫn luôn mơ tưởng hão huyền."

Anh không phải là một người an phận, vẫn luôn nghĩ đến những ngôi sao xa vời không thuộc về mình kia, không nắm giữ được, xa không với tới kia.

"Khi còn nhỏ tôi cũng thích ngắm sao, bởi vì bạn từ thời thơ ấu của tôi nói những người rời khỏi chúng ta đều sẽ biến thành những ngôi sao ở trên trời đang dõi chúng ta."

Hô hấp của chàng trai nặng nề, không trả lời những lời này của cô.

Lộ An Thuần cũng không muốn chạm đến nỗi đau đớn sâu nhất trong lòng anh trong một đêm tĩnh lặng như thế này, cô chuyển đề tài: "Ngụy Phong, cậu sẽ luôn dẫn em trai mình theo chứ?"

"Tôi sẽ tìm cho nó một mái nhà." Anh không chút do dự đáp.

"Cậu muốn tìm kiểu ba mẹ nuôi thế nào cho em ấy?"

"Trong nhà không có con." Ngụy Phong nói ra điều kiện quan trọng nhất: "Không có con, là kiểu có vấn đề về chuyện sinh đẻ, sau này cũng sẽ không có con ấy, giàu có đương nhiên là tốt hơn, gia đình bậc trung cũng được."

"Tôi cũng đồng ý, nhưng thực ra... Nếu phẩm hạnh của ba mẹ tốt, thương em ấy thì có tiền hay không cũng không quan trọng."

"Rất quan trọng." Ngụy Phong trầm giọng nói: "Cậu không hiểu được đâu."

"Bà Ngụy nhận nuôi hai người, hai người cũng rất hạnh phúc, không phải sao."

Ngụy Phong im lặng, buồn ngủ dường như cũng đã tỉnh táo lại, nản lòng thoái chí nói: "Không thể lâu dài thì con mẹ nó tính là hạnh phúc cái quái gì chứ."

Trên thế giới này, hạnh phúc của người nghèo là thứ khó níu giữ nhất.

Lộ An Thuần nghiêng người nằm xuống, túm lấy cái nơ ren trên váy ngủ: "Ngụy Phong, tạm thời tôi cũng không nghĩ ra cách gì tốt hơn, tôi cực kì quan tâm đến bạn nhỏ nhà cậu."

Ngữ điệu của anh thả lỏng, biếng nhác cười đùa hỏi: "Yêu ai yêu cả đường đi lối về đấy à?"

"Coi như là thế đi, cậu có thể nghĩ như vậy."

"Phải là phải, không phải là không phải, cái gì gọi là coi như."

"Không phải là cậu không tin tôi thích cậu sao, còn kêu tôi nói dối."

Anh cười lạnh: "Cậu vốn dĩ chính là như thế."

"Vậy thì cậu cũng không cần tin."

"Buồn ngủ rồi, ngủ đây, mai phải đi học buổi sáng."

"A a a, đừng! Một tiếng 1023 tệ đó!"

Giọng chàng trai có vẻ như hơi mất kiên nhẫn: "Cô chủ à, rốt cuộc thì cô muốn gì."

"Tôi ở nhà một mình, tôi mơ thấy ác mộng, sợ không dám ngủ, cũng không dám bật đèn lên."

"Lại nói dối." Anh lập tức vạch trần cô: "Nhà cậu không thể nào chỉ có một mình cậu."

"Ngụy Phong, cầu xin cậu đó, đừng cúp máy."

"Cậu còn tích góp được bao nhiêu để trả cho tôi."

"Không nhiều, học bổng trước đó của tôi, còn có một ít tiền mặt đổi cho bạn..." Cô gái bấm ngón tay tính toán: "Đủ để cậu nói chuyện với tôi thêm... 18 phút nữa."

"Cậu chỉ có 306.9 tệ." Anh gần như chẳng cần tính toán gì, ngay lập tức đưa ra mấy con số này: "Tôi còn tưởng cô chủ đây tùy tiện vung tay lên là mấy triệu chứ."

"Tôi không dư dả như cậu nghĩ đâu, cho nên mới thích tích cóp tiền mặt."

"Tôi có một người bạn, cậu ấy mắc bệnh hiểm nghèo, cần dùng tiền gấp."

"Nghiêm trọng không? 300 đủ không, tôi có thể cho cậu mượn."

"..."

Ngụy Phong nhất thời cũng không biết nên nói gì: "Cậu không get được sự hài hước của tôi, quả nhiên chúng ta không hợp."

Lộ An Thuần cũng cạn lời: "Ngụy Phong! Đừng lấy chuyện này ra làm trò đùa."

"Cô cả của tôi ơi, còn không ngủ thì ngày mai tôi sẽ mọc mụn mất."

Lộ An Thuần suy nghĩ một lát: "Vậy cậu ngủ đi nhưng đừng cúp điện thoại, tôi gọi cậu, cậu nhất định phải lên tiếng đáp lại."

"Tiền điện thoại cậu thanh toán."

"Không thành vấn đề, nhiều lắm là ba trăm chứ gì."

Cuối cùng chàng trai cũng nhắm hai mắt lại, hô hấp dần đều.

Cô nghiêng người nằm xuống, thăm dò lên tiếng gọi: "Ngụy Phong."

"Ừ." Giọng anh xa xăm như một câu chuyện cổ đã ố vàng.

"Cậu còn ở đó hay không?"

"Có."

Lộ An Thuần nhắm hai mắt lại, nương theo nhịp thở chầm chậm của anh, bỗng nhiên cảm thấy an tâm, không còn sợ hãi con dã thú vô hình trong bóng tối nữa.

Cô cũng chìm vào giấc mộng sâu.