Trở Thành Bữa Khuya

Chương 16

Cô đưa tay lên chạm vào khuôn mặt nóng bừng của mình.

Hứa Mễ Nhạc ở bên cạnh vẫn đắm chìm trong động tác vặn nắp chai đẹp trai của Kiều Dương, cô ấy cầm điện thoại lướt lên, thích thú dạt dào mà ngắm nhìn những bức ảnh tuyệt vời vừa được chụp lại.

Thù Đồng do dự kéo góc áo trên vai cô ấy: “Tiểu Mễ, tớ, tớ thấy có hơi khó chịu, tớ muốn đi về trước.”

Cô thấy hơi lo lắng sẽ phải gặp thành viên của đội bóng sau khi thi đấu.

Hứa Mễ Nhạc kinh ngạc ngẩng đầu, biểu cảm hơi lo lắng nhìn cô: “Bé Đồng dấu yêu à, cậu khó chịu chỗ nào thế? Kỳ kinh nguyệt của cậu đến à? Tớ có miếng ủ ấm trong hộc bàn này, có cần tớ đi cùng cậu về lấy không?”

“Không cần, không cần đâu, Tiểu Mễ cậu cứ ở đây xem thi đấu là được, tớ quay về lớp đợi cậu, chắc là do điều hòa ở sân đấu hơi thấp nên khiến tớ hơi khó chịu.”

Mặc dù Hứa Mễ Nhạc cảm thấy khá mất mát vì cô ấy không thể xem hết trận bóng cùng cô nhưng cô ấy vẫn lo lắng cơ thể Thù Đồng sẽ không chịu được, vậy nên đã dặn dò nhiều lần rằng nếu quay về lớp nghỉ ngơi vẫn thấy khó chịu thì nhất định phải gọi điện cho cô ấy.

Thù Đồng nhẹ gật đầu, bước ra khỏi sân đấu giữa những cuộc thảo luận ồn ào của khán giả.

Cô sốt sắng rời khỏi sân thể dục nên không nghe thấy câu hỏi của mấy cô gái phía sau.

“Này? Trì Tư Việt đâu rồi? Anh ấy không chơi hiệp hai à?”

“Nói cách khác, chẳng lẽ anh ấy chỉ đến thay người ta chơi hiệp đầu thôi ư? Nhưng mà bây giờ với điểm số này, Trì Tư Việt có ở lại thì cũng chỉ tiếp tục tăng điểm kéo dài khoảng cách chênh lệch ra mà thôi…”

Sân thể dục rất lớn, sau khi ra khỏi sân bóng rổ, Thù Đồng xoay người đi vào nhà vệ sinh, dùng nước lạnh vỗ vào gò má đang nóng bừng của mình, lúc này tâm trạng của cô mới dần dần dịu đi.

Sau này cô phải đối mặt với anh thế nào đây…

Khoảng mười phút sau, Thù Đồng lấy lại tinh thần, đang định mở cửa đi ra thì bỗng có người mở cửa phòng vệ sinh, mấy cô gái tụm ba tụm năm bước vào.

“Bây giờ về lớp à? Trì Tư Việt cũng không còn ở đó nữa, trận thi đấu cũng chẳng có gì để xem.”

“Không về nữa, dù sao cũng sắp tan học rồi mà.”

Trì Tư Việt không ở đó ư? Không phải trận đấu vẫn chưa kết thúc à?

Thù Đồng không biết mấy cô gái đó nói không còn ở đó có nghĩa là Trì Tư Việt tạm thời rời khỏi sân đấu hay là không chơi hiệp hai nữa.

Nhưng dù thế nào đi chăng nữa thì cô vẫn nên nhanh chóng rời khỏi sân thể dục càng sớm càng tốt. Nghĩ đến đây, bước chân của cô bất giác nhanh hơn.

Nhưng càng lo lắng và sốt ruột thì càng dễ phạm sai lầm.

Sân thể dục có cấu trúc hình tròn nhưng cô lại đi theo hướng ngược lại. Đến khi cô nhận ra vấn đề thì người mà cô vẫn luôn nghĩ đến trong đầu đã xuất hiện trước mặt cô rồi.

Trì Tư Việt đang cúi đầu trả lời tin nhắn, vừa ngẩng đầu lên thì đã nhìn thấy Thù Đồng trông như một bé thỏ nhỏ đang sợ hãi.

Bốn mắt chạm nhau, Thù Đồng nắm chặt vạt áo, căng thẳng không biết nên làm thế nào.

Lúc này anh đã thay đồng phục đội bóng, mặc một chiếc áo phông màu trắng sạch sẽ và thoải mái, bên dưới vẫn là chiếc quần thể thao rộng rãi và dễ chịu.

“Lại đây.” Giọng anh khàn khàn mang theo chút hơi nóng sau khi vận động xong.

Thù Đồng nhìn chằm chằm đôi giày thể thao trắng tinh không tì vết dưới chân anh, cổ họng như căng ra, cả người cô cứ như bị đóng đinh tại chỗ, không thể động đậy được.

Nắng chiều chói chang, ánh sáng chiếu rọi xuống người cô qua khung cửa sổ lớn.

Trì Tư Việt nheo mắt nhìn bộ ngực phập phồng lên xuống vì căng thẳng của cô.

Anh không nói gì nữa nhưng ý tứ đã rất rõ ràng.

Trì Đồng không từ chối được, cô chỉ đành bước từng bước nhỏ về phía trước, chậm rãi đến gần anh.