Người phụ nữ cao gầy bình tĩnh đi đến ghế sô pha bên cạnh hai người ngồi xuống, nhấc chân lên, cong môi nhìn Ôn Dịch Như, “Sao, nhiều năm không gặp, anh còn không nhận ra tôi nữa rồi? Anh rể?"
Người tới không phải ai khác, chính là người đang nắm quyền Giang gia, Giang Huệ. Cô ấy cũng chính là em gái của Giang Thù Oanh, gọi Ôn Dịch Nhu một tiếng anh rể cũng là mang theo ý tứ trào phúng.
Giang gia đối với Ôn Dịch Nhu luôn có ác cảm, có thể nói, Giang gia là đơn phương cùng Ôn gia cả đời không qua lại với nhau, đi ngang qua đều sẽ mắng một tiếng, ngoại trừ Ôn Nham, bởi dù sao đứa nhỏ cũng là cốt nhục của Giang Thù Oanh sinh ra, cũng cùng chảy dòng máu Giang gia.
“Sao em lại tới đây?”
Giang Huệ để túi qua một bên, nghe hắn hỏi thế, âm dương quái khí "Yo" một tiếng, "Ai không biết Ôn gia đột nhiên xuất hiện ra một tên nhị thiếu gia nào đó, còn gióng trống khua chiêng mở hẳn một yến tiệc đón gió tẩy trần, tôi muốn không biết cũng khó a?"
“Ôn Dịch Nhu, lúc trước anh ở trước mặt chị gái tôi đã thề thế nào, đời này chỉ có mỗi một mình Niếp Niếp?"
“Quả nhiên, đàn ông không phải cái thứ gì tốt đẹp?”
Giang Huệ là một người kiên định theo chủ nghĩa không kết hôn, chỉ nói yêu đương không cho danh phận, công việc là thứ cô ấy thích nhất, luôn cho rằng đàn ông trên thế giới này đều giống nhau, không đáng tin cậy.
"Tôi..." Chuyện này, xác thực là Ôn Dịch Nhu đuối lý, bây giờ để cho dì nhỏ của con trai nói móc vài câu cũng không có gì quá đáng.
“Được rồi, tôi cũng không thèm vòng vo với anh nữa, thời gian của tôi rất quý báu.”
Cô nói xong, lấy từ trong túi ra một tờ chuyển nhượng cổ phần, dùng ngón tay ấn đẩy qua, "Thứ này, tôi cầm thật xui xẻo, nhưng nếu có thể giúp cho cháu ngoan của tôi, cũng coi như là vật có giá trị, cho anh đấy.”
Lúc trước, Giang Thù Oanh bởi vì sinh Ôn Nham ra mới khó sinh mà chết, Ôn Kiến Vũ xuất phát từ áy náy nên đã cắt mười phần trăm cổ phần Ôn thị chuyển nhượng cho Giang gia, không nghĩ tới hôm nay lại phát huy công dụng.
“Được rồi, nhiệm vụ của tôi coi như đã hoàn thành, có điều, nếu còn để cho tôi nhìn thấy Niếp Niếp vì Ôn gia các người mà phải chịu ủy khuất, nói cái gì tôi cũng sẽ giành nó về nuôi.”
“Sẽ không." Ôn Dịch Nhu khẳng định, "Sẽ không có một ngày như vậy.”
Giang Huệ đứng lên, "Tốt nhất là như thế.”
Sau khi Giang Huệ rời đi, Ôn Dịch Nhu và Cố Cảnh trầm mặc nửa ngày, nhìn nhau không nói gì.
Mãi sau, Cố Cảnh mới ho khan hai tiếng, "Đúng là đưa than sưởi ấm trong ngày tuyết rơi, bây giờ đã nắm chắc rồi nhỉ?”
“Ừ.”
“Không, ý tôi nói là chuyện của tôi kìa.”
Nói xong, Cố Cảnh từ trên sô pha đứng lên, hắn nhìn thoáng qua phòng nghỉ, bỗng nhiên hỏi, "Lão Ôn, ông thật ra là cố ý để cho tôi tới đúng lúc phải không?"
Ôn Dịch Nhu không do dự gật đầu, "Đúng, tôi chính là đang bày tỏ thái độ.”
Cố Cảnh có chút ngoài ý muốn, "Ông muốn tôi rút lui?”
Ôn Dịch Nhu nhìn chằm chằm hắn không nói gì.
Cố Cảnh nhìn lại hắn ta, nhíu mày, nói, "Lão Ôn, ông cũng đánh giá thấp tôi quá rồi.”
===
Ôn gia lại xuất hiện một tin tức động trời, đứa con riêng mới đón về cách đây không lâu, còn chưa kịp đổi họ, đã bị người nắm quyền Ôn gia trực tiếp đuổi ra ngoài. Còn nghe được, người này là giả, cũng không phải là nhị thiếu gia Ôn gia cái gì, chỉ là loại tầng dưới chót đáy muốn một bước lên mây. Cũng không biết, lúc trước đã giở trò gì mới lọt qua được giám định thân tử, thuận lợi tiến vào Ôn gia.
Nhưng cái nào đúng, cái nào sai, ai có thể phân biệt được?
Lúc này, Ôn gia tựa hồ cũng không quá thái bình, Ôn Dịch Nhu bỗng đuổi Đường Lễ Nguyệt ra khỏi Ôn gia, hơn nữa còn rải ra tin tức đối phương cùng Ôn gia không có quan hệ huyết thống, Ôn Kiến Vũ đã tức giận đến quăng ném hết đồ ở phòng khách.
Đối mặt với đống hỗn độn đầy đất, Ôn Dịch Nhu mặt không chút biến sắc, thản nhiên nói, "Cha, người vì cái gì tức giận?”
Ôn Kiến Vũ phẫn nộ dùng gậy trong tay đập lên sàn nhà, giận dữ mắng, "Cái gì gọi là người ngoài?!”
“Con trai con chỉ có một mình Niếp Niếp, cho dù cha có nói gì, con cũng sẽ không nhận.”
Phong Mẫn Nhã cũng muốn đi lên khuyên nhủ, nhưng lại bị Ôn Dịch Nhu cắt ngang trước một bước, "Mẹ, người cũng vậy, người và cha đã lớn tuổi rồi, cũng đừng bận tâm đến chuyện của chúng con nữa, nên về quê dưỡng lão đi, con trai sẽ chăm chỉ tới thăm hai người.”
“Ôn Dịch Nhu! Mày có tin tao sẽ......”
“Cha, có phải người đã quên, Ôn thị đã không còn uy hϊếp được con nữa?”
Thân thể Ôn Kiến Vũ cứng đờ, đúng vậy, đại hội cổ đông hai ngày trước...
Con trai ông, nguyên lai đã sớm lên kế hoạch tốt.
Ôn Dịch Nhu chậm rãi từ trong điện thoại di động lấy ra một cái video, Ôn Kiến Vũ xem xong lập tức ngã ngồi ở trên sô pha, hai tay không thể tin run rẩy.
Phong Mẫn Nhã "Ai u" một tiếng, "Cái này, cái này quả thực...... Nghiệp chướng!”
Ôn Dịch Nhu thu hồi điện thoại, hỏi bọn họ, "Bây giờ còn cảm thấy nó là con trai của con nữa không?"
“Chẳng có đứa con ruột nào mặc quần áo không che thân đi quyến rũ ba nó cả.”
Ngoại trừ Niếp Niếp, Ôn Dịch Nhu ở trong lòng âm thầm bổ sung thêm một câu.
Hắn tiếp tục nói, "Con vốn là không định nói rõ ràng, nhưng hình như ba mẹ..."
Hắn còn chưa nói hết, đợi đến lúc hai người bình tĩnh hơn, lại tiếp tục bổ sung một câu, "Đúng rồi, con lần đầu tiên thấy nó là ở Ngự Đô.”
Lần này, hai vợ chồng Ôn Kiến Vũ không còn lời nào để nói nữa.
Mà ở một bên khác, Đường Lễ Nguyệt sống cũng rất chật vật, sau khi bị đuổi ra khỏi Ôn gia, cậu ta vẫn không hiểu tại sao? Còn bị nói là đồ giả mạo, ngay cả con riêng cũng không được tính. Cậu ta chỉ là một tên lừa đảo hám đồ phú quý.
Đường Lễ Nguyệt bị đóng gói ném về trường học, những người đang hâm mộ cậu ta, hiện tại nhìn thấy là đều né đi đường vòng, trên mặt lộ rõ vẻ chán ghét.
Đường Lễ Nguyệt xám xịt kéo hành lý trở về ký túc xá ban đầu, nhưng vừa mở cửa lại cố tình đυ.ng phải khuôn mặt tươi cười ác ý của người bạn cùng phòng phú nhị đại kia.
Hết thật rồi, cậu ta đau khổ nghĩ.
[Tích ——]
[Chúc mừng kí chủ đã hoàn thành toàn bộ nhiệm vụ.]