Xuyên Nhanh, Pháo Hôi Công Lược

Quyển 2 - Chương 25

Văn phòng tổng giám đốc ở tầng cao nhất của tập đoàn Ôn thị, Ôn Dịch Nhu vừa trấn an vừa dỗ con trai vào phòng nghỉ bên trong, sau đó lại nhẹ nhàng đóng cửa lại.

Cố Cảnh đã ngồi chờ sẵn ở trên sô pha, Ôn Dịch Nhu đi qua ngồi đối diện với hắn, tùy ý cầm hai tờ khăn giấy lên lau tϊиɧ ɖϊ©h͙ dính trên quần.

Cố Cảnh bắt chéo chân, tư thái lười nhác dựa về phía sau, châm chọc Ôn Dịch Nhu, "Ha! Không xuống tay với người một nhà?”

Động tác lau chùi của Ôn Dịch Nhu ngừng lại một chút, sau đó làm như không có việc gì, ném cục giấy bẩn vào trong thùng rác.

"Cố Cảnh, tôi và ông đều cùng một loại người, nếu không, sao có thể chơi với nhau nhiều năm như vậy?"

Cố Cảnh hừ lạnh, "Đang nghĩ như thế nào lại đột nhiên gọi tôi tới? Hoá ra là cố tình cho người ta xem xuân cung sống, thị uy công khai chủ quyền? Thế mà trước đó còn mắng ai súc sinh, kết quả ông thì sao?"

“Tiểu Nham là con ruột của ông đấy!" Cố Cảnh lắc đầu, chậc chậc hai tiếng,"Cầm thú.”

Ôn Dịch Nhu coi lời nói của hắn ta như gió thoảng bên tai, hai tay đan vào nhau, nói, "Hôm nay tôi gọi ông tới không phải để nói chuyện này, đúng thật là có chính sự cần thương lượng.”

Cố Cảnh không quá để ý, "À, chính sự gì?”

Ôn Dịch Nhu nhìn về phía phòng nghỉ, nói tiếp, "Về đứa con riêng của tôi.”

“Đường Lễ Nguyệt?”

Ôn Dịch Nhu gật gật đầu, "Nói thật, tôi đối với cái giằng buộc huyết thống cũng không quá coi trọng, đón cậu ta về Ôn gia cũng là do cha mẹ tôi quyết định, nếu như cậu ta có thể nhận rõ thân phận của mình, tôi cũng không đến mức đuổi tận gϊếŧ tuyệt, nhưng là..."

Ôn Dịch Nhu từ trong điện thoại di động lấy ra một ít camera theo dõi, đặt ở trước mặt Cố Cảnh, nơi đó đều là chứng cứ Đường Lễ Nguyệt có ý đồ dụ dỗ Ôn Dịch Nhu, chẳng qua diễn xuất thật sự không đủ xem, buồn cười giống như một tên hề.

Nhìn thấy cái này, Cố Cảnh bỗng nhớ tới lần đó, hắn cũng từ trong điện thoại di động lấy ra một đoạn camera, là cái đêm Ôn Nham bị bỏ thuốc.

Ôn Dịch Nhu xem xong, lập tức biến sắc, "Tôi quá xem thường cậu ta rồi, thì ra ngay từ đầu đã đánh cái chủ ý này.”

“Cho nên? Ông muốn làm như thế nào?”

"Hiện tại, lực cản lớn nhất vẫn là cha tôi. Theo những gì tôi hiểu về ông ta, nếu tôi cương quyết đuổi Đường Lễ Nguyệt đi, ông ấy sẽ lấy công ty ra uy hϊếp tôi, đến lúc ấy, dù Đường Lễ Nguyệt có rời đi hay không thì cũng chẳng còn ý nghĩa gì."

Hắn dừng một chút, nhìn về phía Cố Cảnh, nói, "Tôi nhớ trong tay anh trai ông có 5% trăm cổ phần của Ôn thị, phiền ông nói chuyện với anh trai ông một tiếng, tôi muốn mua lại số cổ phần đó.”

“Có thể, ở chỗ anh tôi không có vấn đề gì, chủ yếu là cho dù thêm vào phần của anh tôi, ông cũng không chống lại được cha ông trong công ty.”

Không thể không nói, gừng càng già càng cay, cho dù Ôn Kiến Vũ đã giao Ôn thị cho con trai ông ta, nhưng cổ phần trong tay mình vẫn phải chiếm phần lớn, đây cũng là nguyên nhân Ôn Dịch Nhu vẫn kiêng kị ông ta.

Lúc này, cửa phòng làm việc bị gõ vang, hiện tại vừa vặn là thời gian nghỉ trưa, Ôn Dịch Nhu ngoại trừ gọi Cố Cảnh tới, cũng chưa từng nói muốn gặp qua người khác, thư ký các kiểu càng không có khả năng.

Hắn mặc dù nghi hoặc, nhưng vẫn nói một tiếng "Vào đi"

Cánh cửa bị một đôi tay bảo dưỡng mịn màng sáng bóng đẩy ra, giày cao gót giẫm trên mặt đất, cộc cộc vang vọng.

Nhìn thấy người tới, Ôn Dịch Nhu trực tiếp dại ra tại chỗ, hồi lâu vẫn không phản ứng kịp.