“Mẹ! Triệu Túc Dương nói anh ta có cách, có thể giành được phòng bệnh đơn cho chị con. Hơn nữa, phó trưởng khoa khoa với cô ý tá trưởng đó sẽ đến xin lỗi chúng ta.”
“Diệu Linh, lời này mà con cũng tin! Con coi Triệu Túc Dương là ông chủ ở đây à? Mẹ có nghe nói, bệnh viện Bình Thái này là bệnh viện có điều kiện chữa bệnh tốt nhất thành phố chúng ta. Lai lịch của ông chủ rất thần bí, người khác đều không biết thân phận thật sự của ông chủ bệnh viện này.”
Lý Diệu Linh nghe xong thì lòng tin vốn không có bao nhiêu đối với Triệu Túc Dương càng tràn đầy sự thất vọng. Ánh mắt chứa đựng nỗi oán hận trong lòng, cô ta nói với Triệu Túc Dương: “Triệu Túc Dương, anh đúng là khiến tôi thất vọng quá rồi!”
Lúc này, âm thanh bước chân vội vàng truyền đến.
Triệu Túc Dương, Lý Diệu Linh và vợ chồng Đào Mỹ Hoa nhìn về phía có tiếng bước chân. Chỉ thấy người đi đến là cô y tá trưởng lúc trước, còn có phó trưởng khoa Lưu Bằng lúc nãy mới cãi nhau với Lý Diệu Linh, vội vội vàng vàng đi qua bên này.
Lý Diệu Linh khẽ nhíu mày, lòng nghĩ: “Không lẽ…”
Chỉ thấy Lưu Bằng đi đến trước mặt Triệu Túc Dương, vẻ mặt cung kính, hỏi: “Cậu là Triệu Túc Dương phải không ạ?”
“Không sai!” Triệu Túc Dương gật đầu.
“Xin chào Túc Dương thiếu gia, lúc nãy là thái độ công việc của tôi không tốt. Phòng bệnh đơn mà mọi người đặt vẫn là của mọi người, tôi đã hủy bỏ đơn hẹn trước mà vẫn chưa đến khám đó rồi.”
Y tá trưởng cũng tiến lên phía trước, xin lỗi: “Thật sự xin lỗi, là do chúng tôi làm việc sơ suất, gây nên sự bất tiện cho mọi người. Phòng bệnh đơn của mọi người, chúng tôi đã miễn phí đổi thành phòng bệnh VIP cao cấp, hy vọng mọi người không truy cứu chúng tôi nữa.”
Vợ chồng Đào Mỹ Hoa và Lý Diệu Linh đều hết sức ngạc nhiên, không biết đã xảy ra chuyện gì, ánh mắt bọn họ đều tập trung trêи người Triệu Túc Dương.
Triệu Túc Dương thì chững chạc nghiêm túc chỉ bảo răn đe Lưu Bằng với cô y tá trưởng: “Bệnh viện là nơi coi trọng đạo đức, bệnh viện Bình Thái là một bệnh viện tư lập, càng coi trọng về vấn đề phục vụ. Hôm nay may mà gặp chúng tôi, nếu là người khác thì chẳng phải bị các người bắt nạt rồi sao?”
“Phải, phải, là lỗi của chúng tôi!” Lưu Bằng gật đầu liên tục như giã tỏi.
“Nhìn thấy các người thành tâm hối lỗi, lần này không tính toán nữa! Đi xin lỗi mẹ vợ với em vợ của tôi đi.”
Lưu Bằng đâu dám phản đối, dẫn theo trưởng phòng y tá, trước tiên đã cung kính xin lỗi Đào Mỹ Hoa, sau đó lại xin lỗi Lý Diệu Linh.
Sau khi Lưu Bằng rời đi, Lý Diệu Linh giữ lại trưởng phòng y tá.
Lý Diệu Linh kéo trưởng phòng y tá lại gần, chỉ vào Triệu Túc Dương hỏi cô ta: "Người này là ai? Sao mọi người có vẻ sợ anh ấy vậy?"
Y tá trưởng trả lời là không biết Triệu Túc Dương, mãi đến khi Lý Diệu Linh tìm mọi cách dò hỏi, ý tá cuối cùng cũng giải thích lý do. Cô nói rằng đích thân viện trưởng đã gọi điện đến, yêu cầu họ xin lỗi Triệu Túc Dương – người mà vừa lúc nãy xảy ra xung đột.
Lý Diệu Linh nhìn chằm chằm Triệu Túc Dương, dò hỏi: “Nói đi, chuyện này rốt cuộc là thế nào?”
Triệu Túc Dương đã sớm nghĩ đến mình sẽ phải nói những gì, nói đến viện trưởng, anh cũng không ngờ viện trưởng lại làm việc hiệu quả như vậy.
Lý Diệu Linh nghe Triệu Túc Dương giải thích, trong lòng có chút hoài nghi. May mắn thay, lúc này Lý Diệu Thanh được các nhân viên y tế đẩy đến sau khi ca mổ hoàn thành.
Y tá đang đẩy giường nói to: “Người nhà của Lý Diệu Thanh là ai?”
“Tôi đây.”
Triệu Túc Dương chạy vội đến, đẩy giường bệnh. Dưới sự hướng dẫn của y tá trưởng, anh đẩy cô đến phòng bệnh.
Lý Diệu Linh hỏi chị gái Lý Diệu Thanh bằng giọng nói đầy sự quan tâm và ấm áp: “Chị, chị thế nào rồi?”
Lý Diệu Thanh chớp mắt hai lần để ra hiệu rằng cô ấy không sao.
Bác sĩ đi cùng giường cho biết: “Cơ thể bệnh nhân còn hơi yếu. Có thể là do thời gian gần đây bệnh nhân làm việc quá sức. Vì thế nên tăng cường bổ sung dinh dưỡng cho bệnh nhân sau khi xuất viện.”
Sau khi nghe lời của bác sĩ, trong lòng Triệu Túc Dương cảm thấy vô cùng có lỗi. Kể từ khi công ty Thiết kế bao bì của Lý Diệu Thanh suy sụp vì một vụ kiện, chất lượng cuộc sống trong gia đình đã giảm mạnh. Nhưng chỉ cần dư ra một chút là đều mua đồ ăn mà con gái thích ăn.