Sở Nhược Đình uy hϊếp Tống Cư xong liền trở về Huyền Sương Cung.
Đại Anh đã rời đi, Kinh Mạch ngồi một mình bên bàn đá để giải cửu liên hoàn.
“Sở Sở.”
Kinh Mạch cười toe toét với nàng.
Sở Nhược Đình kiềm chế mọi cảm xúc nặng nề và ngồi xuống cạnh hắn, “Giải được chưa?”
Kinh Mạch hăng hái biểu diễn cho nàng xem, sau khi hắn cởi bỏ hai vòng, thanh điểu (Loài chim gắn liền vơi Tây Vương Mẫu, vị nữ thần nổi tiếng trong truyền thuyết Đạo giáo TQ) sẽ xuất hiện rồi múa theo điệu nhạc.
“Đẹp không, Sở Sở?” Ban đầu hắn chả biết chơi nhưng thấy Tống Cư chơi vài lần là nhớ kỹ.
Sở Nhược Đình nâng ngón tay chọc cái bóng thanh điểu, nàng mỉm cười, “Đẹp.”
Nàng nghĩ tới gì đấy nên ánh mắt dừng trên gương mặt ngây thơ của Kinh Mạch rồi nghiêm túc hỏi, “Kinh Mạch, theo ta bấy lâu nay…chàng có từng hối hận không?”
“Sao Sở Sở hỏi thế?”
Kinh Mạch chẳng hiểu ý nàng, hắn cuống quít túm tay Sở Nhược Đình, “Nàng tính vứt bỏ ta à?”
Sở Nhược Đình chọt trán hắn, “Làm gì có.”
Nàng thấy bản thân quá bận rộn lẫn gách vác quá nhiều thứ, vì vậy đôi lúc sẽ thiếu sót và bạc đãi tấm chân tình hắn dành cho mình.
“Dù nàng có vứt bỏ ta thì ta cũng không hối hận.” Kinh Mạch trầm mặc giây lát, hắn bất chợt ôm eo Sở Nhược Đình rồi vùi đầu vào vai nàng mà rầu rĩ nói.
Sở Nhược Đình thoáng sửng sốt, nàng bật cười và giơ tay vuốt mái tóc mềm mại của hắn.
Nàng từng suy đoán khi hồn phách Kinh Mạch trở lại cơ thể hắn, biết đâu hắn sẽ quên mất nàng hoặc đổi tính hoàn toàn. Song bất kể tương lai thế nào, vào khoảnh khắc này, nàng thật lòng muốn đối xử tốt với Kinh Mạch và ở bên hắn.
Kinh Mạch chẳng biết nghĩ gì mà vừa mím môi vừa dựa vai nàng, đôi mắt đen láy ươn ướt như đang tủi thân.
Sở Nhược Đình nhịn cười, nàng thấy hắn đáng yêu cực kỳ. Nữ tử cúi đầu hôn lên cái má trơn nhẵn của thanh niên.
Nàng ngẫu hứng hôn nhưng Kinh Mạch bật dậy, hắn khiêng nàng trên vai và nhanh chân chạy về tẩm điện. Sở Nhược Đình biết hắn động tình, nàng giả vờ tức giận, “Kinh Mạch! Ta đã nói không làm vào ban ngày mà!”
Kinh Mạch đứng bất động.
Hắn im lặng dùng đôi mắt trong veo chăm chú nhìn Sở Nhược Đình qua lớp tóc mái lưa thưa.
Sở Nhược Đình lí nhí, “…Không có lần sau đâu nhé.”
Nàng cho phép khiến Kinh Mạch mừng rỡ khiêng nàng vào phòng.
Một tay hắn cởi đai lưng còn chân đạp bay quần lẫn ủng, hắn chưa tới giường mà đã vứt quần áo đầy đất.
Sở Nhược Đình cũng quen thấy hạ bộ Kinh Mạch ngóc đầu. Nàng ngồi ở mép giường và nhéo vòng eo săn chắc của hắn, xót xa nói, “Phải mau mau tìm cách để ma quân trả hồn phách cho chàng, chứ nếu chàng mãi mãi chẳng thể tu luyện thì không ổn.”
Kinh Mạch cầm tay nàng rồi hư hỏng lấy nó cọ tới lui trên dươиɠ ѵậŧ, hắn khàn khàn bảo, “Ừm, ta muốn cấp tốc tu luyện để đủ sức bảo vệ Sở Sở.”
Một tay Sở Nhược Đình chả thể nắm trọn dươиɠ ѵậŧ to dài. Nàng đành dùng cả hai tay rồi nhẹ nhàng vuốt ve hắn – cảm giác khi tiếp xúc với làn da nóng rực thật kỳ lạ.
Lòng bàn tay nàng ôm lấy dươиɠ ѵậŧ tạo nên xúc cảm diệu kỳ, yết hầu Kinh Mạch giật giật vài lần trước lúc hắn khẽ rên.
“Sở Sở…”
Chút đυ.ng chạm như vậy không đủ thỏa mãn Kinh Mạch. Hắn đặt Sở Nhược Đình lên giường, lột váy nàng, và cơ thể cường tráng che phủ thân hình mỹ miều.
Hai người đều tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ với Kinh Mạch đè trên người Sở Nhược Đình. Hắn trúc trắc hôn nàng, dươиɠ ѵậŧ cương cứng đâm lung tung giữa hai chân nữ tử để tìm cái khe được môi âʍ ɦộ nõn nà giấu kín.
Những cú đâm từ hắn làm Sở Nhược Đình chảy nước đầm đìa, nàng dang chân và dẫn đường cho Kinh Mạch xâm nhập. Con đường trống trải được lấp đầy, Kinh Mạch chống tay trong lúc mãnh liệt đâm thọc. Sóng tình dữ dội khiến Sở Nhược Đình vô thức nâng mông rồi vòng tay quanh cổ hắn, đôi gò bồng đảo trắng ngần rung rung theo từng cú đâm.
Sở Nhược Đình thi triển công pháp song tu của Mị Thánh Quyết, nó không có ích cho Kinh Mạch nhưng lại giúp nàng tăng tu vi. Sau khi luyện đến quyển thứ ba, Sở Nhược Đình đã thuộc nằm lòng công pháp; nàng chẳng những biết thải dương bổ âm mà còn biết đưa âm tinh vào cơ thể đối phương để chữa trị thương tích.
Đáng tiếc những năm gần đây Hách Liên U Ngân lẫn Kinh Mạch đều khỏe mạnh và chưa từng bị thương. Vì vậy Sở Nhược Đình không biết công pháp này chữa trị hiệu quả cỡ nào.
Âʍ đa͙σ chật hẹp mυ'ŧ dươиɠ ѵậŧ làm Kinh Mạch sung sướиɠ hít hà. Hắn bóp eo nàng và đâm lút cán, mồ hôi hắn chảy ròng ròng giống mưa rơi. Làʍ t̠ìиɦ với hắn khiến đầu óc Sở Nhược Đình trống rỗng, nàng như hóa thành vũng nước dưới thân Kinh Mạch. Người con gái giơ tay vén tóc mái chàng trai, nàng nỉ non, “…Nhẹ thôi.”
Kinh Mạch không chịu, hắn có vẻ giận nên qυყ đầυ thô to liên tục chà xát nhụy hoa, “Sở Sở không được vứt bỏ ta!”
Kɧoáı ©ảʍ ngất ngây nơi nhụy hoa đẩy Sở Nhược Đình lêи đỉиɦ, mật hoa ấm áp xối ướt dươиɠ ѵậŧ. Kinh Mạch hết nhịn nổi bèn thọc sâu vô trong, hắn nằm trên người nàng mà bắn sạch sẽ.
Sở Nhược Đình thở hổn hển, nàng vuốt tấm lưng rộng lớn của người đàn ông và khẽ cười, “Kinh Mạch, ta sẽ không vứt bỏ chàng.”
Trừ phi có ngày hắn chủ động rời xa nàng.
Có lẽ nàng sẽ không giữ hắn lại song vẫn cảm kích hắn giúp nàng vượt qua bóng tối, và tặng nàng quãng thời gian hạnh phúc.
Lần này Sở Nhược Đình nán lại Vô Niệm Cung bảy ngày.
Hách Liên U Ngân lộng quyền, dù chẳng có việc gì cũng tách Sở Nhược Đình khỏi Kinh Mạch để bắt nàng luyện khí cùng hắn.
Hắn luôn lo lắng về dương độc trong người Sở Nhược Đình, mặt hắn bỗng đen tối như trời nổi cơn giông lúc cầm tay nàng bắt mạch. Nam tử lạnh lùng chất vấn, “Côn Luân lão tặc sờ ngươi hả!”
Hắn rống làm Sở Nhược Đình tí nữa thì giật bắn người.
Nàng ngẩn ngơ giây lát mới hiểu ý hắn, nữ tử chau mày giải thích, “Cỏ Niếp Không thuần khiết nên khi ta ngắt nó thì kích hoạt dương độc trong cơ thể. Côn Luân lão tổ dùng Đạo khí của ngài ấy giúp ta áp chế chất độc.”
Hách Liên U Ngân phẫn nộ lặp lại, “Hắn sờ ngươi!”
“Hành động bất đắc dĩ thôi.”
“Cấm ngươi cho hắn sờ!”
Hắn yêu cầu ngang ngược nên Sở Nhược Đình cũng bực, “Ta đâu tự quyết chuyện đó được.”
Hách Liên U Ngân tuyệt đối chả chịu thừa nhận Sở Nhược Đình có thể chi phối cảm xúc của hắn.
Hắn bỏ qua Kinh Mạch vì đấy là thánh sứ do Sở Nhược Đình bổ nhiệm, bao đời thánh nữ đều có thánh sứ bầu bạn. Hắn còn không thèm bận tâm khi mấy thánh nữ hồi xưa ra ngoài tìm trai, đâu thể nào tới lượt Sở Nhược Đình lại phá hỏng quy củ.
Nhưng Nhạn Thiên Sơn là cái thá gì? Chỉ là một lão đạo sĩ kiêm nho sĩ thối hoắc! Mấy đứa ất ơ cũng dám mơ mộng chạm vô thánh nữ Vô Niệm Cung à?
Hách Liên U Ngân càng nghĩ càng giận, hắn muốn lập tức đến gò Côn Luân để chém đứt tay Nhạn Thiên Sơn. Song hiện giờ hắn chẳng thể rời Thấp Hải nửa bước, cái tính cục súc cổ vũ hắn quăng hết đồ đạc trong phòng xuống đất.
Sở Nhược Đình: “…”
Hách Liên U Ngân bất lực giận cá chém thớt một hồi thì làm Sở Nhược Đình chướng mắt, nàng lặng lẽ dựng lư hương đã đổ cho ngay ngắn.
Lư hương quá nặng nên Sở Nhược Đình khó nâng, Hách Liên U Ngân thấy vậy bèn giúp nàng với khuôn mặt lạnh tanh.
Sở Nhược Đình tính thuyết giáo dăm ba câu nhưng sợ chọc trúng chỗ hiểm, thế là nàng ngậm chặt miệng.
Hách Liên U Ngân dần dà bình tĩnh lại.
Hắn đưa Sở Nhược Đình cây dù Bích Vũ hoàn chỉnh rồi căn dặn, “Bao giờ thấy sắp đột phá thì nhớ mau chóng về Vô Niệm Cung, bản tọa sẽ làm hộ pháp cho ngươi.”
Chẳng biết do nàng tưởng tượng hay sao mà ánh mắt luôn lạnh băng của Hách Liên U Ngân vương chút dịu dàng.
Nội tâm nàng đè nén suy nghĩ kỳ quặc này, Sở Nhược Đình cung kính cảm tạ ma quân ban thưởng.
Ai dè những lời ấy chọc giận hắn, Hách Liên U Ngân bực bội phất tay cho nàng lui.
Dù hắn làm nàng bối rối nhưng Sở Nhược Đình vẫn cảm động, lôi kiếp tàn nhẫn mà ma quân tình nguyện che chở nàng. Kỳ này nàng chắc chắn sẽ bình an chứ không suýt cháy thành than giống hồi kết anh.
Sở Nhược Đình về Huyền Sương Cung đúng lúc Đại Anh và Kinh Mạch đang tán gẫu với Tống Cư trong sân.
Tống Cư thấy nàng bèn khom lưng thi lễ.
Tiếp xúc mấy ngày liền giúp Sở Nhược Đình đỡ bài xích Tống Cư hơn trước. Nàng âm thầm quan sát và thấy thanh niên đối nhân xử thế vô cùng hoàn hảo tại Vô Niệm Cung, hắn chưa mắc lỗi lần nào. Nếu Kinh Mạch với Đại Anh thích thì cứ để hắn làm trò tiêu khiển.
“Mọi người đang nói gì thế?”
Sở Nhược Đình được tặng dù Bích Vũ nên tâm trạng khá vui.
“Hắn đang kể truyện cười,” Đại Anh chĩa đao vô Tống Cư.
Kinh Mạch vội tới kéo tay Sở Nhược Đình, “Sở Sở, Tống Cư kể truyện cười nghe tếu lắm.”
“Vậy à?” Sở Nhược Đình nhìn về phía Tống Cư, nàng vô tư ngồi tựa lưng vào cột trụ trên hành lang. “Tống Cư, đừng câu nệ, kể tiếp đi. Ta cũng muốn nghe.”
Kinh Mạch và Đại Anh kẹp nàng ở giữa, ba người ngồi thành một hàng.
Sáu con mắt sáng rực nhìn chằm chặp khiến Tống Cư thấy áp lực ghê gớm.
Hắn tằng hắng rồi kể bằng giọng trầm thấp, “Một con thuyền bất chợt đυ.ng phải đá ngầm khi qua sông. Nước sông tràn vô khoang làm các hành khách kinh hoàng tột độ. Duy nhất một ông lão ngồi bất động và châm biếm mọi người chuyện bé xé ra to. Mọi người hỏi sao ông bình chân như vại, ông lão đáp rằng thuyền bị dột thì sợ quái gì.”
Sở Nhược Đình chưa hiểu ý câu chuyện mà Kinh Mạch đã ôm mặt cười sặc sụa.
Mặt Đại Anh lạnh băng khi khen, “Tếu đó, kể nữa đi.”
Tống Cư kể thêm vài truyện hài. Ban đầu Sở Nhược Đình không thấy chúng thú vị, nhưng giọng hắn truyền cảm, biểu cảm cũng sinh động, cách nói năng lại dí dỏm, thế là nàng cười theo Kinh Mạch lúc nào chẳng hay.
Có một câu chuyện nhắc tới quả cầu, Đại Anh lẫn Kinh Mạch đều không biết nó là gì.
Túi chứa đồ của Sở Nhược Đình trùng hợp có quả cầu làm từ lông chim khách, nàng lấy ra cho bọn họ chơi.
Ba người cùng chơi đá cầu nhưng không sử dụng linh lực.
Sở Nhược Đình đá mệt thì thảnh thơi ngồi trên hành lang để dõi theo cuộc chiến giữa Đại Anh và Kinh Mạch, thi thoảng nàng sẽ bật cười.
Tống Cư đứng sau nàng ba bước chân, ánh mắt đen tối nhìn chòng chọc khuôn mặt xinh đẹp rạng rỡ.
Hắn không hiểu.
Tại sao?
Tại sao dù trải qua vô vàn trắc trở, nàng vẫn đủ sức tươi cười tựa vầng dương ở nơi ngập tràn sát khí như Vô Niệm Ma Cung? Sự giảo hoạt trong đáy mắt người con gái không hề mai một kể từ lần đầu hắn gặp nàng.
“Thánh nữ.”
Sở Nhược Đình quay lại, ý cười còn vương trên môi nàng, “Hửm?”
Ánh mắt Tống Cư lập lòe, hắn nhìn nàng và giả bộ thuận miệng hỏi, “Thánh nữ lúc nào cũng vô tư lự vậy à?”
“Không đâu.” Sở Nhược Đình đang cao hứng nên không ngại nói chuyện phiếm với hắn. Nàng vừa ngồi trên lan can vừa xem Kinh Mạch với Đại Anh đá cầu, nàng thở dài, “Có người từng khuyên ta rằng mọi chuyện đã qua, thỉnh thoảng quay đầu lại thì được nhưng tuyệt đối đừng đắm chìm vào quá khứ. Nghĩ kỹ thì người đó nói rất có lý.”
“Chẳng lẽ buông cả…thù hận ư?”
Sở Nhược Đình lắc đầu, “Ta phân rõ giới hạn giữa ơn nghĩa và thù hận, ngươi khỏi cần nhọc lòng việc này.”
Tống Cư tính hỏi tiếp song quả cầu chim khách đột nhiên bay đến hành lang.
“Sở Sở! Ném lại đây!”
Kinh Mạch hô to, hắn đang đứng trên mái nhà cùng Đại Anh.
Mũi chân Sở Nhược Đình linh hoạt nhấc quả cầu rồi đá bay nó, “Kinh Mạch, tiếp nè–”
Nàng đi được vài bước thì quay đầu nhìn Tống Cư, hắn mặc trang phục xám xịt và cô độc đứng trong bóng râm với gương mặt phiền muộn.
Sở Nhược Đình ngoắc tay với hắn, đôi mắt nàng tỏa sáng khi cười, “Ngươi đừng làm cái bộ mặt thù ghét đó nữa, lại đá cầu với chúng ta nào!”