Dục Tiên Đồ

Chương 57: Trăng tròn (Hơi H)

Khi Sở Nhược Đình trở về Huyền Sương Cung, Kinh Mạch đang tỉ mỉ xếp ốc biển theo kích cỡ và màu sắc ở trong sân.

“Sở Sở!”

Hắn luôn cười rạng rỡ mỗi lần gặp Sở Nhược Đình.

Nhờ vậy mà Sở Nhược Đình cũng vui vẻ hơn.

Hai người vào trong điện, Kinh Mạch cầm lòng chẳng đặng bèn hôn mặt nàng. Sở Nhược Đình nghịch ngợm né tránh nhưng lại bị hắn đè xuống giường.

Nàng thỉnh thoảng mới về nên hai người đều quý trọng mỗi phút giây bên nhau.

Kinh Mạch liên tục rỉa xương quai xanh của nữ tử, Sở Nhược Đình bật cười giòn giã và chống vai hắn, “Đừng, ngứa lắm.”

Dù nói thế song nàng không đẩy hắn ra. Nụ hôn từ người đàn ông khiến cô gái động tình, nàng chẳng biết mình vứt quần áo tới xó xỉnh nào, bộ phận giữa đôi chân rộng mở đã sớm ướt đẫm. Kinh Mạch che phủ thân hình quyến rũ bên dưới, dươиɠ ѵậŧ cứng nóng cọ xát âʍ ɦộ hồng nhạt và qυყ đầυ kí©ɧ ŧɧí©ɧ hạt đậu mẫn cảm phía trên nhụy hoa. Đến hồi Sở Nhược Đình chịu hết nổi thì hắn mới cử động thân dưới để xâm chiếm nàng.

Con đường thịt ươn ướt bao vây dươиɠ ѵậŧ, cảm giác tê dại lan tỏa từ bụng dưới Kinh Mạch theo mỗi lần thọc vào rút ra. Cơ thể Sở Nhược Đình như hóa thành vũng nước, cánh tay trắng ngần bám víu bờ vai rắn rỏi của Kinh Mạch còn miệng nàng đứt quãng gọi tên hắn.

Nàng vừa nhìn bức màn thêu hạc bay đu đưa phía trên, vừa thầm nghĩ: sắp rồi, chỉ cần tìm đủ mười đồ vật là có thể rời nơi đây.

Xưa nay Sở Nhược Đình chỉ kể chuyện tốt cho Kinh Mạch chứ chả nhắc chuyện xấu. Song Kinh Mạch biết Sở Sở của hắn có biết bao gánh nặng trên lưng.

Hắn ước ao Sở Sở được hạnh phúc.

Hắn cũng mong nàng vui sướиɠ tột cùng trong việc chăn gối.

Sở Nhược Đình quả thật rất vui sướиɠ, nàng không hề bài xích khi ở dưới thân hắn. Kinh Mạch đâm tan tác đóa hoa mềm mại, đôi tay Sở Nhược Đình túm chặt khăn trải giường. Lúc âʍ đa͙σ đột ngột co thắt, nàng sung sướиɠ kêu rên. Con đường chật hẹp quyện lấy cây gậy thô to của Kinh Mạch, hắn kìm nén cảm giác muốn bắn nhưng thất bại. Cuối cùng hắn và Sở Nhược Đình cùng nhau lêи đỉиɦ.

Sở Nhược Đình khẽ thở hổn hển, nàng vuốt mái tóc rối bù vì vận động kịch liệt của chàng trai.

Nàng đã lên sẵn kế hoạch cho tương lai. Sau khi giải quyết xong việc ở ma cung, nàng sẽ tự tay gϊếŧ Kiều Kiều lẫn Vương Cẩn. Nàng hỏi thăm khắp nơi về vị trí của hai kẻ đó và được biết bọn họ hoặc đi theo Cù Như, hoặc đi theo Nam Cung Hiên với Lâm Thành Tử. Ra tay như thế nào thì nàng cần tính toán kỹ lưỡng hơn.

Kinh Mạch ôm nàng giây lát mới chợt nhớ một việc, hắn lấy ra bộ diêu ngọc lan đính vô số sợi tơ rồi đưa nàng như đang hiến dâng báu vật, “Sở Sở quên bức tượng đá đi nhé, đây mới là quà ta tặng nàng.”

Bộ diêu ngọc lan vô cùng tinh xảo, nó có một sợi dây dài đính những chiếc chuông nhỏ hình hoa linh lan; chuông kêu leng keng theo nhịp đong đưa.

Sở Nhược Đình cầm bộ diêu rồi nở nụ cười, “Đẹp đấy, ta rất thích.” Khi gối lên khuỷu tay Kinh Mạch, nàng bỗng phát hiện điểm kỳ lạ: tên ngốc Kinh Mạch sao biết tặng mấy món trang sức lặt vặt.

Nàng hồ nghi hỏi, “Ai dạy chàng tặng cái này?”

Kinh Mạch đáp, “Tống Cư.”

Tên hắn đơn giản dễ đọc, Kinh Mạch nghe một lần là nhớ.

Trong đầu Sở Nhược Đình hiện lên hình ảnh nam tu khốn khổ sáng nay, nàng cảm thấy hơi bất an. Nàng nhíu mày rồi vặn đầu Kinh Mạch và cảnh cáo hắn, “Chàng không được chơi với Tống Cư!”

“Tại sao?”

Kinh Mạch không hiểu.

Tống Cư dí dỏm hài hước nên trò chuyện với hắn cực kỳ thoải mái, Kinh Mạch lẫn Đại Anh đều thích hắn.

“Ta nói không được là không được!” Sở Nhược Đình cũng chẳng thể giải thích nguyên do, nàng căn dặn lần nữa, “Chàng hãy nhớ rằng tại Vô Niệm Cung này, ngoại trừ Đại Anh thì chàng không được chơi với bất kỳ kẻ nào.”

Kinh Mạch rầu rĩ ậm ừ.

Hôm sau là đêm trăng tròn.

Sở Nhược Đình lề mề mở kết giới rồi chậm chạp bước vào tẩm điện.

Ánh trăng bao trùm tẩm điện, các dải lụa bay tạo nên những chiếc bóng dập dờn.

Hách Liên U Ngân trong trạng thái nhập ma nhảy ra từ góc điện để ôm eo Sở Nhược Đình. Vân máu lấp kín làn da nam tử, đôi mắt hắn nhuộm màu đỏ tươi.

Sở Nhược Đình chả sợ hãi giống lần đầu nữa, nàng cố gắng thả lỏng người và đấm bàn tay cứng như sắt của Hách Liên U Ngân, “Đau quá!”

Hách Liên U Ngân ngúc ngắc nghiêng đầu, cuối cùng hắn vẫn giảm nhẹ lực tay.

Nhưng ngay sau đó, hắn nắm mắt cá chân Sở Nhược Đình rồi thô bạo tách chân nàng ra để dươиɠ ѵậŧ cương cứng thọc thẳng vô giữa.

Sở Nhược Đình thi triển Mị Thánh Quyết vào lúc này sẽ rút ngắn thời gian tán công của Hách Liên U Ngân, nàng cũng không sợ bị hắn phát hiện. Nàng ráng nhịn đau, cái miệng nhỏ nhắn bên dưới dốc sức nuốt lấy dươиɠ ѵậŧ đỏ tím dày cui như cánh tay. Hách Liên U Ngân đâm thọc chẳng biết bao lâu rồi mới bóp eo nàng, hắn khẽ gầm trong lúc bắn tinh.

Sở Nhược Đình vượt qua cơn sóng tìиɧ ɖu͙© để phong ấn dương độc tại chiếc xương sườn thứ sáu như mọi khi.

Năm rộng tháng dài khiến xương sườn nàng bị ăn mòn tới mức đen thui.

Sở Nhược Đình biết cứ tiếp tục thế này mình sẽ hết đường cứu chữa, song ngay cả Hách Liên U Ngân cũng chịu thua thì nàng buộc phải dùng biện pháp câu giờ.

Hách Liên U Ngân tán công xong liền tỉnh táo lại.

Hắn ôm một Sở Nhược Đình đang đổ mồ hôi ròng ròng vào lòng, tay hắn nhét viên đan dược màu lam vô âʍ đa͙σ nàng.

Sở Nhược Đình hoảng hốt giữ bàn tay nổi gân xanh của hắn, “Ma quân?”

“Đây là viên thuốc Lam Điền Ngọc Luyện mà Lâm Thành Tử mất trăm năm mới điều chế được. Nó không thể trị tận gốc nhưng có thể tạm hoãn thời gian dương độc phát tác.”

Hách Liên U Ngân chẳng biết mình bắt đầu chăm sóc Sở Nhược Đình từ khi nào. Hễ nghĩ đến mai sau dương độc sẽ tra tấn nàng thì nội tâm hắn lại dậy sóng. Hắn đã nghĩ tới việc đổi thánh nữ tiếp nhận dương độc, có điều cứ thấy đám con gái muôn màu vạn trạng kia là hắn khó chịu khôn xiết.

Đóa hoa hồng phớt vừa bị dươиɠ ѵậŧ xâm nhập nên chưa kịp khép, nước mật trong suốt đọng trên cái miệng hơi hé mở.

Hách Liên U Ngân vùi đầu vào giữa chân nàng, ngón tay với khớp xương rõ ràng đẩy hai cánh môi âʍ ɦộ và nhét viên thuốc vô trong.

Đan dược tan chảy làm Sở Nhược Đình thấy nóng rực, nàng bất giác thít chặt âʍ đa͙σ.

Lớp thịt trơn trượt siết ngón tay Hách Liên U Ngân, ánh mắt hắn hóa đen tối. Đầu óc hắn nghĩ đến đạo hoàng xích (thuật chăn gối) mình mới học gần đây.

Ánh trăng bạc như tấm lụa mỏng bao bọc cơ thể tuyệt đẹp của người con gái, Hách Liên U Ngân chèn thêm một ngón tay và chậm rãi rút ra đút vào âʍ đa͙σ chật hẹp.

Sở Nhược Đình căng thẳng túm cổ tay hắn, nàng run rẩy nói, “Ma quân đâu cần làm thế?”

Hách Liên U Ngân khàn khàn đáp, “Vậy thuốc mới phát huy tác dụng.” Khi Sở Nhược Đình muốn khép chân để xua đuổi bàn tay hư hỏng của hắn, mặt mũi Hách Liên U Ngân sa sầm, “Biết điều đi, bản tọa đang giúp ngươi bôi thuốc.”

Sở Nhược Đình nổi đóa.

Giúp bôi thuốc gì chứ? Rõ ràng hắn đang sờ mó nàng!

Tuy nhiên lúc nhìn cánh tay chi chít vết thương do Kim Quang Điêu mổ, nàng rốt cuộc không nói nên lời phản đối.

Thân thể nhạy cảm run lẩy bẩy theo nhịp ngón tay của Hách Liên U Ngân. Hằng năm luyện khí làm tay hắn chai sần, ngón cái hắn gảy âʍ ѵậŧ liên hồi. Kɧoáı ©ảʍ tràn lan khắp người khiến Sở Nhược Đình thở gấp, eo nàng run run lúc phun nước lên tay hắn. Dòng nước trong veo chảy đầy tay Hách Liên U Ngân nhưng hắn chả bận tâm. Hắn nhớ lại những gì đạo hoàng xích miêu tả, sau đấy bẻ bắp đùi Sở Nhược Đình bằng bàn tay to rồi vùi đầu liếʍ nhụy hoa.

Chiếc lưỡi nham nhám bất thình lình liếʍ cái miệng phía dưới làm toàn thân Sở Nhược Đình run bần bật.

Khi nhận ra Hách Liên U Ngân đang làm gì, nàng sợ đến nỗi giọng nói cũng biến đổi, “Ma quân? Ngài làm gì vậy?”

Hách Liên U Ngân cảm thấy chỗ này của Sở Nhược Đình thơm nồng tựa rượu nguyên chất, khiến hắn đê mê tột độ. Hắn vừa cau mày vừa liếʍ sạch dòng nước, mập mờ bảo, “Đây là đạo hoàng xích.”

“Ngài học từ đâu thế?”

Hách Liên U Ngân tiện tay vứt cho nàng một thẻ ngọc.

Sở Nhược Đình kiềm chế kɧoáı ©ảʍ để dùng thần thức dò xét thẻ ngọc. Nàng phát hiện đạo hoàng xích cái khỉ gì, là đủ loại tư thế quan hệ tìиɧ ɖu͙© thì có! Hách Liên U Ngân mù chữ nên trong thẻ toàn hình vẽ, chúng sinh động như thật làm người xem mặt đỏ tai hồng.

Ma quân sở hữu thiên phú về lĩnh vực này, chiếc lưỡi của hắn thành thạo càn quét âʍ đa͙σ nên chẳng mấy chốc Sở Nhược Đình lại tiết ra mật hoa.

Nàng nằm trên giường mà như trôi nổi giữa cơn sóng tình, tạo nên hình ảnh quyến rũ động lòng người. Hách Liên U Ngân không kìm nén được bèn ôm nàng vào lòng, dươиɠ ѵậŧ thô dài tiếp xúc cái miệng ướŧ áŧ rồi hung hăng thọc vô.

Con đường hẹp tiết chất lỏng nhiều gấp bội trước những cú đâm từ hắn, Hách Liên U Ngân chỉ thấy sướиɠ ngất trời.

Hắn ôm chặt Sở Nhược Đình, thèm khát mở rộng cổ tử ©υиɠ cô gái với mỗi lần đâm để buộc nàng thút thít xin tha. Song Sở Nhược Đình kiên quyết mím môi nhíu mày, lúc nào nhịn hết nổi thì nàng mới kêu ngâm vài tiếng.

Hắn xâm nhập thân thể Sở Nhược Đình làm nàng chới với, nàng muốn bấu víu cái gì đó nên suýt bám lấy cánh tay bị thương của Hách Liên U Ngân.

May nàng phản ứng kịp mà miễn cưỡng rút tay về.

Hách Liên U Ngân lập tức cao hứng bội phần, hắn nghĩ Sở Nhược Đình vẫn quan tâm mình nên chẳng nỡ đυ.ng vào vết thương kia.

Tâm trạng tốt cổ vũ hắn mãnh liệt đóng cọc, hắn làm âʍ ɦộ hồng hồng dính đầy nước và chẳng phân biệt nổi đấy là thể dịch của ai. Nɧu͙© ɖu͙© dễ dàng khống chế hai người, dươиɠ ѵậŧ đột nhiên giã mạnh vào nhụy hoa khiến tiếng rên tràn ra từ kẽ răng Sở Nhược Đình. Nàng kiệt sức và run rẩy trong lòng Hách Liên U Ngân.

Hách Liên U Ngân vẫn ôm chặt cơ thể mềm mại của người con gái, tay hắn xoa nắn đôi gò bồng đảo lắc lư. Hạ bộ nam tử cấp tốc thọc vào rút ra khe hở đang co rút, sau khoảng trăm lần, dươиɠ ѵậŧ phóng thích toàn bộ tϊиɧ ɖϊ©h͙ vào nơi sâu nhất của âʍ đa͙σ.

Sở Nhược Đình tưởng đến đây là hết, ai dè hôm nay hắn được ăn ngon nên mới nghỉ lấy hơi giây lát đã muốn ôm nàng mây mưa tiếp.

Chính lúc ấy, đồng hồ nước kêu vang “coong coong coong” trong điện.

Sở Nhược Đình thở phào nhẹ nhõm, nàng vội nhắc, “Ma quân, tới giờ luyện khí rồi.”

Hách Liên U Ngân cau mày, hắn phân vân giữa phòng luyện khí và Sở Nhược Đình trong phút chốc. Cuối cùng, hắn chọn chơi tiếp với bộ ngực trắng nõn đẫy đà của nàng.

“Hôm nay bản tọa luyện thuật phòng the chứ không luyện khí.”

Sở Nhược Đình á khẩu, thế là nàng đành thử hết mọi tư thế trong sách khiêu da^ʍ cùng hắn. Nói đến chuyện giường chiếu, Hách Liên U Ngân ngày càng nhẹ nhàng nên mấy năm gần đây, Sở Nhược Đình không hẳn bị ép buộc khi ân ái với hắn. Lúc hắn đã thỏa mãn thì nàng mới bủn rủn xuống giường.

Sở Nhược Đình cúi đầu thi lễ, chuẩn bị rời đi.

Hách Liên U Ngân thấy vòng eo tuyết trắng kia phơi bày vô số vệt đỏ tím.

Hắn thấy chúng thật chói mắt bèn chủ động đề xuất, “Lát nữa ngươi hãy mang bộ xiêm y này tới phòng luyện khí, bản tọa sẽ sửa cho nó kín đáo hơn.”

Kẻ khác không được quyền ngắm nhìn thân hình đẹp đẽ ấy.

Sở Nhược Đình mừng rơn; nàng ghét cái pháp bảo hở hang này từ lâu, vì vậy Hách Liên U Ngân nói rất hợp ý nàng.

Nàng vừa định cất bước thì Hách Liên U Ngân bỗng gọi nàng lại, hắn nặng nề ra lệnh, “Ngươi không cần tìm đất Tái Tức ngay, bản tọa đã dò được vị trí của gò Côn Luân nên ngươi hãy đi lấy cỏ Niếp Không trước.”

“Cái này…”

Sở Nhược Đình rất lưỡng lự.

Theo kế hoạch, những món hiểm hóc nhất đều bị đẩy xuống cuối. Ví dụ như cỏ Niếp Không của gò Côn Luân, ngọc Phục Hy, ngọc trai Tử Dương gia truyền của Bắc Lộc Du thị, Lung Ngọc Tinh Thiết của Tịch Huyễn thiền sư. Với thực lực hiện tại, nàng khó mà đoạt được những món đồ trên.

Hách Liên U Ngân khoát tay, “Gò Côn Luân khó tìm, không tận dụng cơ hội này thì phải tốn công chờ trăm năm nữa.”

Sở Nhược Đình hiểu chứ.

Gò Côn Luân nằm tự do bên ngoài năm lãnh địa, nó bay lơ lửng không cố định nên muốn tìm thì khó khăn chồng chất.

Nàng do dự bảo, “Thuộc hạ không muốn cãi lời nhưng gò Côn Luân là địa bàn của Côn Luân lão tổ, ta sợ…”

“Khỏi phải sợ,” Hách Liên U Ngân chẳng lo vấn đề này tí nào, “lão tặc kia là một đạo sĩ cuồng Nho. Mấy năm nay chả biết hắn luyện loại tà pháp vớ vẩn gì mà không sát sinh.”