Trọng Sinh Dạy Dỗ Điên Phê Công

Chương 6: H

Trên mặt anh còn giữ lại một chút sợ hãi sau khi bị làm cho kinh hãi: "Ha ha, không, thấy cỏ ở bên ngoài nhìn rất tốt, tôi nhìn một chút thôi."

Sau đó anh lại lộ ra vẻ mặt vô tội: “Không phải anh đi làm à? Sao lại quay lại? Anh quên lấy thứ gì hả?"

“Bắt lấy một con thỏ nhỏ vừa muốn chạy trốn, bé cưng nói cho tôi biết, có phải nên buộc chặt đôi tai dài của nó lại để nó không nghĩ tới việc chạy trốn nữa không?”

Người đàn ông lười biếng dựa vào cửa, sức ép của hắn bộc lộ ra giống như một ác quỷ đến từ chiến trường Tu La! Gϊếŧ người và khát máu, thậm chí còn hung ác hơn cả sói.

Quyết Minh bị vẻ mặt của người đàn ông làm cho sợ hãi lùi lại hai bước, nửa người dựa vào mép ban công, cậu thiếu niên suýt nữa ngã xuống đất từ độ cao ba tầng trong ánh mắt

của người đàn ông, hắn nghĩ mà sợ nhanh chóng ôm lấy Quyết Minh, cánh tay hơi dùng sức có thể nhìn thấy gân xanh kéo dài trên mu bàn tay, máu chảy chậm rãi giống như tâm trạng nóng nảy, lo lắng, sợ hãi của người đàn ông.

Ngạc nhiên nhìn mái tóc của người đàn ông vùi vào giữa cổ, trên cổ truyền đến một cảm giác ẩm ướt, hình như hắn đang khóc ư? Một khuôn mặt chợt lóe lên trong đầu anh, đó là khuôn mặt đau đớn của người đàn ông trước khi anh qua đời trong một vụ tai nạn xe, lúc đó có phải hắn thật sự rất buồn không?

Không, bây giờ không phải là lúc nghĩ đến chuyện này, mà là làm sao nói cho người đàn ông biết anh không phải thật sự muốn "chạy trốn" mà chỉ nhìn phong cảnh ngoài cửa sổ!

"Khụ, à thì, muốn làm không?"

Quyết Minh suy nghĩ một chút, cuối cùng dùng đến một chiêu phủ đầu ngăn cản người đàn ông nắm được tóc anh.

Mặt Mộ Trạch Chu không hề thay đổi nhìn chằm chằm anh, ngón tay vén tóc bên tau anh, mơ hồ trêu chọc anh giống như muốn thăm dò trong bụng của anh có ý định gì.

Trong bụng anh có thể có ý định gì nữa, anh chỉ sợ Mộ Trạch Chu dùng thủ đoạn trừng phạt đối với anh, cả đời anh cũng sẽ không muốn nhìn thấy những đạo cụ đáng sợ kia nữa!

"Bé cưng, em có nghiêm túc không?"

"Tất.. Tất nhiên."

"Bé cưng, chẳng lẽ em nghĩ rằng tôi sẽ dễ dàng buông tha cho em như vậy sao? Em thật to gan, tôi còn ở đây mà muốn chạy trốn hả! Em thật sự không ngoan!"

Quyết Minh không thể tin nhìn người đàn ông, quần dưới thân bị xé mạnh, cả người không hề có sức phản kháng bị người đàn ông giở trò, một lúc sau, toàn bộ quần áo trên người đều bị lột ra, thân thể trắng nõn lộ ra trong trước mặt hắn. Dươиɠ ѵậŧ thật lớn đâm mạnh vào lỗ sau trong trạng thái không có dạo đầu, lối đi khô khốc buộc phải đón nhận sự tấn công của người đàn ông.

Cơn đau dữ dội khiến Quyết Minh không khỏi hét lên thảm thiết, phần thân trên bị ưỡn lên cao, bộ ngực trần dán chặt vào ban công, đung đưa theo nhịp điệu của người đàn ông.

Dươиɠ ѵậŧ thô to đâm vào thật sự là quá lớn, lỗ sau mở rộng thành cái miệng lớn, cơ vòng chống lại sự xâm nhập của dươиɠ ѵậŧ.

Mộ Trạch Chu dùng sức đẩy eo về phía trước.

"Hu hu... Ưʍ... Đau."

Một tiếng kêu đau phát ra từ miệng Quyết Minh, dù lỗ sau có chống cự quyết liệt đến đâu thì qυყ đầυ của người đàn ông vẫn từ từ đâm vào và rút ra.

Mộ Trạch Chu gầm nhẹ một tiếng, dùng sức đâm mạnh vào, toàn bộ qυყ đầυ chui vào lỗ thịt.

"Hu hu..."

Quyết Minh đau đớn hét lên, sau khi qυყ đầυ tiến vào cho dù cơ vòng có co lại thì cũng không thể đẩy qυყ đầυ ra được. Đau đớn tột cùng, anh chỉ cảm thấy mình như bị chẻ ra làm đôi, nước mắt rơi thật nhiều, hai tay không ngừng đánh vào ngực người đàn ông, vùng vẫy muốn thoát khỏi cuộc làʍ t̠ìиɦ đầy tàn ác.

"Mẹ nó... Chết tiệt, đừng làm thế, hu hu... Đau quá, tại sao anh không bôi trơn mà đã tiến vào, đồ khốn... Đau chết tôi rồi, hu hu..."

Vừa la hét, Quyết Minh vừa vặn mông một cách liều mạng cố gắng rút dươиɠ ѵậŧ ra, anh đâu biết rằng nếu Mộ Trạch Chu muốn mạnh mẽ đi vào thì sẽ rất khó nhưng khi anh vặn vẹo như thế này khiến dươиɠ ѵậŧ của hắn đã di chuyển trái phải trong vách tường, anh đã tự xoắn vặn giúp nó đi vào một chút.