Sáng hôm sau, Quyết Minh mơ hồ mở mắt ra trong ánh ban mai màu trắng, trần nhà quá quen thuộc, đầu óc còn chưa khôi phục chức năng của anh chuyển động chậm chạp, ngáp một cái chậm rãi, đi vào phòng tắm chậm rãi, nhìn thấy khuôn mặt trong gương tái nhợt yếu ớt khác hẳn với khuôn mặt trưởng thành mà anh từng thấy mấy năm sau. Khuôn mặt còn có sự non nớt của một thiếu niên, thậm chí còn có một số quầng thâm dưới mắt anh bởi vì tối hôm qua anh không được nghỉ ngơi tốt.
Không biết có phải là ảo giác của anh hay không nhưng khi nhìn thấy Mộ Trạch Chu thì vẻ mặt trở thành né tránh trong nháy mắt, ánh mắt hắn khẽ dời đến bên cổ đầy dấu hôn đỏ của Quyết Minh.
"Bé cưng, đánh răng trước đi, tôi làm bữa sáng nóng hổi cho em ăn."
Nghe câu trả lời của hắn, Quyết Minh không biết mình có thể thở phào nhẹ nhõm không, anh còn tưởng rằng người đàn ông tϊиɧ ŧяùиɠ lên não này sẽ làʍ t̠ìиɦ vào buổi sáng sớm, liếʍ đôi môi khô khốc.
"Hừ, cút ra ngoài."
"Bé cưng tôi quên nói cho em biết, cửa phòng ngủ ngoại trừ tôi ra thì em không thể mở đâu."
"Chết tiệt, anh là đồ khốn, lại nhốt tôi lại."
Mộ Trạch Chu nhéo má anh, cười khúc khích rời khỏi phòng tắm.
Sau khi tắm rửa sạch sẽ, Quyết Minh nhìn những vết tím loang lổ trên người, bật vòi hoa sen, dòng nước ấm áp từ từ rửa sạch cơ thể thiếu niên làm dịu đi sự mệt mỏi không ngừng dâng lên trong cơ thể anh. Nửa tiếng sau, Quyết Minh ra khỏi phòng tắm, anh nghi ngờ nhìn xung quanh, tùy tiện chọn một bộ quần áo rộng thùng thình mặc vào, trong phòng không có một bóng người mà cửa sổ rộng mở ra ngoài dụ Quyết Minh sinh ra ý nghĩ bỏ trốn.
Trong lòng Quyết Minh nghi ngờ, bước ra khỏi cửa phòng ngủ, biết rõ là cửa không mở được nhưng anh vẫn cố xoay nắm cửa định đẩy ra.
Cạch một tiếng, cánh cửa thật sự mở ra, ánh sáng trắng êm dịu của ngọn đèn trên hành lang đột nhiên ập vào mắt, Quyết Minh lấy tay chặn lại, nhìn về phía người đàn ông ngoài cửa, hơi xấu hổ gãi đầu.
"Sao anh lại ở đây? Đây là bữa sáng à? Đưa cho tôi."
Mộ Trạch Chu bưng bánh mì và sữa cho bữa sáng đứng trước mặt Quyết Minh, hắn đã chuẩn bị sẵn lời nói nhưng vừa nhìn thấy thiếu niên thì cổ họng hắn như nghẹn lại.
Quyết Minh chắc là vừa mới từ phòng tắm đi ra, anh mặc bộ quần áo bằng vải bông trắng tinh, phần cổ trắng như tuyết lộ ra ngoài không khí vẫn còn hơi nước ẩm ướt.
Vẻ mặt cậu thiếu niên phức tạp nhìn hắn, trên mặt lộ ra vẻ đầy cảnh giác, cho dù kiếp trước bọn họ trải qua nhiều ngày đêm, mối quan hệ còn thân thiết hơn cả người thân nhưng hắn vẫn không thể khiến anh buông bỏ sự cảnh giác của mình và chấp nhận hắn.
Ngay khi ý tưởng này nảy ra, trái tim của Mộ Trạch Chu giống như bị va chạm thật mạnh, người đàn ông im lặng hai giây rồi đưa bữa sáng cho Quyết Minh, giả vờ bày ra vẻ mặt lạnh nhạt.
"Bé cưng em ăn sáng trước đi, tôi đi xử lý một chuyện công ty, có cần gì thì gọi điện thoại cho tôi."
Quyết Minh hơi lộ ra vẻ vui mừng, gật đầu không chút nghi ngờ gì với hắn.
"Đi đi đi."
Mộ Trạch Chu gật đầu, Quyết Minh đóng cửa lại, tiếng bước chân dần xa.
Mộ Trạch Chu không tin rằng Quyết Minh có thể thành thật ở trong phòng, đây không giống phong cách của anh. Ngay cả kiếp trước, anh cũng cố gắng hết sức để trốn thoát, sống lại một đời, anh sẽ lặp lại sai lầm như vậy 100%. Một cảm xúc bồn chồn cứ giằng xé l*иg ngực Mộ Trạch Chu làm hắn không thể bình tĩnh.
Hắn hít một hơi thật sâu sắp xếp lại tâm trạng, canh giữ ở ngoài cửa, yên lặng lắng nghe tiếng bình bịch bên trong.
Quả nhiên là bé cưng vẫn không yên phận như vậy.
Mộ Trạch Chu nhẹ nhàng mở cửa, khoanh tay nhìn Quyết Minh đang không ngừng dùng tay chân dò xét bên bệ cửa sổ, trong mắt hiện lên một tia nguy hiểm.
"Bé cưng, em đang làm gì vậy?"
Một giọng nam không biết từ đâu xuất hiện, Quyết Minh sợ hãi nhanh chóng quay lại, thu lại đôi chân đang định trốn thoát khỏi nhà tù, hai tay đút vào túi một cách bất cẩn, ngẩng đầu nhìn trời nhìn đất nhưng không dám nhìn vào người đàn ông hơi nổi giận.