Xung quanh đầṳ ѵú của anh dính đầy vết răng và vải vóc trên sô pha không ngừng ma sát lên thân thể, cảm giác vừa mềm vừa tê dại theo đầṳ ѵú truyền đến trong đầu, Mạnh Bình rêи ɾỉ vừa mềm mại vừa vong tình, kí©ɧ ŧɧí©ɧ Kỳ Minh cᏂị©Ꮒ càng mạnh hơn.
Thân thể vì tìиɧ ɖu͙© mà nóng lên, trong phòng lại rất ấm áp, đầu óc của Mạnh Bình mê man, bên tai tất cả đều là tiếng nước lép nhép
Kỳ Minh cᏂị©Ꮒ càng ngày càng sâu, thân thể Mạnh Bình run lên, khi côn ŧᏂịŧ mạnh mẽ đâm vào cửa tử ©υиɠ không nhịn được hét lên một tiếng, tiếng rêи ɾỉ cũng run rẩy.
Thật sự là chịu không nổi kí©ɧ ŧɧí©ɧ lớn như vậy, Mạnh Bình lắc eo nâng mông lên, chân run rẩy muốn rời đi, côn ŧᏂịŧ trong âʍ ɦộ theo động tác của anh cũng trượt ra một đoạn.
Kỳ Minh không kiên nhẫn nhíu nhíu mày, nắm eo Mạnh Bình mạnh mẽ kéo sát vào hông mình, không hề để ý đến tiếng rêи ɾỉ sắp khóc của Mạnh Bình.
Thân thể Mạnh Bình run rẩy như một chiếc thuyền nhỏ lênh đênh trong cơn bão, nhưng vô luận anh có cầu xin như thế nào, người phía sau đều lạnh lùng tiếp tục cᏂị©Ꮒ anh, cho đến khi bắn tϊиɧ ɖϊ©h͙ vào chỗ sâu của âʍ ɦộ thì cuối cùng cũng buông tha Mạnh Bình.
Côn ŧᏂịŧ rời khỏi âʍ ɦộ vang lên một tiếng “bóc”, tϊиɧ ɖϊ©h͙ trộn lẫn với nước daam không có côn ŧᏂịŧ chặn lại chậm rãi chảy xuôi, nhanh chóng làm bẩn sàn nhà.
Thân thể Mạnh Bình giống như được vớt ra từ trong nước, vô lực nằm trên sàn nhà, đại não bởi vì kɧoáı ©ảʍ sau cao trào mà trống rỗng.
Cho đến khi Kỳ Minh tắm rứa sơ qua, mặc quần áo chuẩn bị rời đi, Mạnh Bình vẫn duy trì tư thế đó, giống như một miếng vải rách nằm trên sàn nhà vậy.
Một tấm thẻ bị ném vào mặt Mạnh Bình: "Cầm lấy muốn mua gì thì mua.”
Tiếng đóng cửa vang lên, Mạnh Bình vẫn nằm trên sàn nhà để điều hòa lại hơi thở của mình.
Mồ hôi trên người dần dần bốc hơi, thật lâu sau, Mạnh Bình mới chống cánh tay xuống chậm rãi ngồi dậy.
Nhặt tấm thẻ lên, Mạnh Bình nhìn chằm chằm với vẻ mặt khó hiểu, sau đó tiện tay đặt lên bàn trà bên cạnh rồi đứng lên chậm rãi đi về phía phòng tắm.
Đứng dưới vòi hoa sen, Mạnh Bình đưa tay rửa sạch âʍ ɦộ hỗn độn dịch tình, sử dụng âʍ ɦộ quá độ nên sờ lên vừa rát vừa đau, Mạnh Bình không khỏi nhíu nhíu mày.
Đơn giản thu dọn phòng khách, trở lại phòng ngủ, Mạnh Bình mở rộng chân cầm thuốc mỡ bôi thuốc lên âʍ ɦộ của mình, thuốc mỡ hơi lạnh, sau khi bôi thuốc xong đau đớn càng thêm rõ ràng, đột nhiên anh cười khẽ.
"Tại sao kiếp trước đến tột cùng mình lại đi yêu một người như vậy..."
Đợi đến khi thuốc mỡ hòa tan được da thịt hấp thụ hoàn toàn, Mạnh Bình tắt đèn bàn đi vào giấc ngủ, phỏng chừng là đêm nay bị giày vò rất tàn nhẫn, giấc ngủ này của anh cũng không an ổn.
Làm sao có thể ngủ ngon được đây, dù sao anh cũng sẽ mơ thấy kiếp trước ngu xuẩn lại buồn cười của mình.