Cố gia.
Người giúp việc bưng khay trà lên, trên khay là hai ly trà nóng hôi hổi. Khi đến gần sô pha thì Vương Kiêu ngăn bà ấy lại, bưng một ly trà từ khay lên, đưa cho người phụ nữ đang ngồi ung dung trên sô pha: “Mời phu nhân dùng trà.”
Người phụ nữ kia nhận lấy, không nói gì. Vương Kiêu lại bưng ly còn lại đưa cho cô gái đang ngồi bên cạnh: “Mời Đàm tiểu thư dùng trà.”
Đàm tiểu thư nhận lấy, lễ phép cười với anh ta: “Cảm ơn anh.”
“Cháu đã đến đây rồi, vậy Yến Khanh đâu?” Cố phu nhân uống một ngụm trà rồi hỏi Vương Kiêu.
Vương Kiêu nói: “Hiện tại Cố tổng đang có việc nên có lẽ anh ấy không về kịp ạ.”
“Có việc? Việc gì? Nó không muốn dành thời gian về ăn cơm chiều với bác à?”
Vương Kiêu im lặng.
Cố phu nhân cố nén tức giận, nói: “Gọi điện thoại cho nó.”
Vương Kiêu không dám cãi lời Cố phu nhân, lấy điện thoại ra gọi cho Cố Yến Khanh.
Đàm tiểu thư buông chén trà xuống, cười nói: “Thật ra anh ấy không về cũng không sao bác ạ. Dù sao về sau cháu cũng ở trong nước, sớm muộn gì cũng gặp nhau. Nếu anh ấy đang bận thì cứ để anh ấy bận trước đi ạ.”
“Cháu không biết đâu, hiện tại nó đang dời sự nghiệp của mình sang thành phố C, khó có dịp trở về một chuyến.”
“Thế ạ,” Đàm tiểu thư nhìn lá trà trong ly, “Anh ấy vẫn giỏi như trong trí nhớ của cháu vậy, vô cùng thông minh, kinh doanh cũng rất giỏi.”
Đuôi mày Cố phu nhân tràn đầy ý cười. Bà buông chén trà xuống, nói: “Làm ăn giỏi thì được ích lợi gì, thành gia lập nghiệp cũng chỉ mới hoàn thành được một nửa. Cháu xem nó đấy, hôm qua bác dặn nó nay nhất định phải về ăn cơm chiều lại quên cả về, chắc là đi gặp đối tác bàn bạc làm ăn đây.”
Đàm tiểu thư dịu dàng cười: “Anh ấy bận bác cứ để anh ấy bận đi ạ. Cơ hội cũng vô cùng quan trọng, có cơ hội phải tranh thủ ngay. Bác cháu mình đã lâu chưa gặp nhau rồi, được nói chuyện cùng bác cháu rất vui đấy ạ!”
“Vẫn là cháu hiểu chuyện,” Cố phu nhân thở dài nói, “Yến Khanh vẫn còn quá sốc nổi, giống ba nó, làm chuyện gì cũng không bàn trước với người khác.”
“Thật ra cháu cũng không nghĩ cháu ra nước ngoài nhiều năm như vậy thế mà khi trở về anh ấy vẫn độc thân. Cháu còn cho rằng một người được người khác ngưỡng mộ như anh ấy đã kết hôn từ sớm rồi cơ.”
“Được ngưỡng mộ là một chuyện nhưng nó lại không chịu tìm. Bác cũng không muốn nhúng tay vào chuyện hôn nhân của con cái, nó thích là được. Nhưng nó đã 30 tuổi rồi, giờ lại chẳng để ý tới chuyện này, bằng tuổi như nó bây giờ con của người ta chạy lon ton rồi, làm sao bác không vội được?”
Đàm tiểu thư cười khẽ: “Ai cũng như vậy bác ạ, bố mẹ cháu cũng gấp lắm, hai người họ còn hận không thể tìm một người nào đó để cho cháu kết hôn ngay ấy.”
Đàm tiểu thư nói chuyện không phải là cố tình mà là nói hùa theo, nhưng lại nói trúng vấn đề mà Cố phu nhân lo lắng nên dần dần lấy được ấn tượng tốt của bà với mình.
Bên này, Hứa Hàm chuyển phát nhanh hết đồ đạc xong thì trả phòng. Cố Yến Khanh vừa mới giúp đỡ cô, yêu cầu cô mời cơm cũng coi như hợp tình hợp lý nên Hứa Hàm không tiện từ chối.
Bọn họ đi tiệm cơm tên là “Lưu Hương Uyển”. Tiệm cơm này khá nổi tiếng ở thành phố X, đồng thời rất khó đặt chỗ. Nhưng do ở đây có Cố Yến Khanh nên việc lấy chỗ chẳng có vấn đề gì, họ chỉ cần trực tiếp đến ăn là được.
Lúc đi, vốn dĩ Hứa Hàm muốn ngồi xe của Đường Nguyệt Nguyệt đi, nhưng ghế sau xe của Đường Nguyệt Nguyệt để nhiều đồ quá nên không ngồi được, mà Hứa Hàm phải bế Khẩu Khẩu lại không thể ngồi trước.
Hứa Hàm đành vứt hết mặt mũi lên xe của Cố Yến Khanh, cùng ngồi ghế sau mắt lớn trừng mắt nhỏ với nam chủ.
Cô muốn nhân cơ hội này tạo ấn tượng tốt với nam chủ.
Hứa Hàm không có liêm sỉ cảm thấy mình có thể làm được!
Vì thế Hứa Hàm lộ ra một nụ cười vô cùng giả trân: “Rau củ nướng vừa nãy ăn có ngon không cháu?”
“Ăn ngon ạ,” Cố Minh Uyên chậm rãi gật gật đầu, liếʍ môi, dường như đang cảm nhận lại hương vị của món ấy, nâng khuôn mặt nhỏ nhìn Hứa Hàm, “Dì mua ở nơi nào vậy ạ?”
“Cái đó không phải mua đâu, là dì tự làm đó.”
“Oa,” Cậu nhóc lập tức bày ra vẻ mặt ngưỡng mộ Hứa Hàm, “Dì giỏi thật đấy!”
Cố Minh Uyên là nam chủ, giá trị nhan sắc vô cùng cao, lại là con lai, so với những đứa trẻ bình thường có một vẻ đáng yêu khác biệt. Bà dì quái gở Hứa Hàm trừng to đôi mắt đen láy nhìn nó, trong lòng thì hét chói tai.
Thật đáng yêu a a a a, thật muốn sờ sờ một chút.
Khụ khụ.
“Nếu cháu thích ăn nó, chờ khi cháu về dì cho cháu một ít.”
Hy vọng cháu sẽ nhớ kỹ hôm nay đã ăn ké đồ ăn của dì để về sau nếu cháu có thật sự tranh chấp với con của dì thì hãy nhớ đến hôm nay mà nương tay với nó.
Hai mắt Cố Minh Uyên sáng lên: “Cảm ơn dì ạ.”
Cố Yến Khanh ngồi phía trước lái xe nghe hai người ở đó nói chuyện với nhau thì gương mặt hơi vui vẻ. Không hiểu tại sao anh cảm thấy người phụ nữ Kiều Vãn Tình trước kia lợi dụng thủ đoạn để ngủ với anh một đêm rồi muốn anh chịu trách nhiệm hoàn toàn khác so với Kiều Vãn Tình ở trước mắt này.
Người trước mắt này đáng yêu hơn nhiều.
Lúc này, điện thoại của Cố Yến Khanh đổ chuông. Cố Yến Khanh nhìn thấy là của Vương Kiêu gọi đến nên cũng không kiêng dè, trực tiếp bấm nhận kết nối với Bluetooth trên xe: “Chuyện gì?”
“Phu nhân bảo ngài trở về một chuyến, Đàm tiểu thư đến đây.”
Cố Yến Khanh: “…..”
Anh liếc mắt nhìn Hứa Hàm qua kính chiếu hậu một cái theo bản năng, quả nhiên thấy sắc mặt cô thay đổi.
Cố Yến Khanh vừa chú ý đến tình hình giao thông vừa tắt đi loa, cầm lấy điện thoại lên, hỏi: “Cô ta đến đó làm gì?”
Đúng là khi nghe Vương Kiêu nói Hứa Hàm cũng sững lại một chút, nhưng không phải cô để ý cái gì mà là… cô nghe được ba chữ “Đàm tiểu thư” rồi nhớ ra Đàm Việt là ai!