Nhiều ngày mê man, Ly Thanh mơ thấy mình nằm trong lòng Huyền vương, được Huyền vương bế khỏi xe ngựa đưa vào phòng. Trong giấc ngủ dài, Ly Thanh ngửi thấy hương hoa nhài thoang thoảng quanh mũi, làm cô cảm thấy dễ chịu rồi tỉnh khỏi cơn mê. Lúc mở mắt, Ly Thanh tưởng mình đang trong mơ, cô nhìn quanh cả căn phòng phát hiện đây là phòng của mình ở Huyền Vương Phủ. Ly Thanh tự xoa má mình xác nhận lại lần nữa bản thân đang mơ hay tỉnh.
Ly Thanh chống người dậy, nhìn xuống thấy mình đang mặc một bộ quần áo ngủ mỏng. Cảm thấy đầu có chút váng và hoa mắt, cô đành nằm xuống trở lại.
Một lúc sau có một thị nữ bước vào, thấy Ly Thanh đang mở mắt nhìn mình, thị nữ suýt nữa đánh rơi thau nước trên tay. Sau một hồi bình tĩnh lại, thị nữ nói: "Vương phi tỉnh rồi, vương gia dặn nô tì chăm sóc cho người."
Vừa nói, thị nữ kia vừa đến bên bàn đặt khăn lau và thau nước ấm. Ly Thanh nhìn liếc qua rồi nói: "Ngươi lui ra đi!"
"Vâng."
Thị nữ mau chóng rời đi như sợ Ly Thanh đổi ý, Ly Thanh nhìn hành động này cảm thấy có chút hài hước. Cô ngủ thêm một lúc nữa, đến khi mở mắt trên bàn đã bày đồ ăn.
Ly Thanh ăn chút đồ, rồi bước ra cửa gọi thị nữ vào giúp mình thay đồ. Thị nữ đứng ngoài cửa lúc này lại là Đỗ An. Ly Thanh mỉm cười rồi nói: "Em vào trang điểm giúp ta!"
Sau một hồi ngồi trước bàn trang điểm, Ly Thanh hỏi Đỗ An: "Vương gia đang ở đâu?"
"Thưa vương phi, lúc nãy nô tì nghe nói vương gia đến phòng Dưỡng Tâm ở khu tây ạ."
"Vậy chúng ta qua đó!"
Nói xong, Ly Thanh đứng dậy. Đỗ An không dám nói gì thêm, chỉ lặng lẽ đi trước dẫn đường.
Hai người bước qua ba cửa nguyệt môn, đến một khoảng sân mọc đầy trúc. Họ thấy một hồ nước vòng thành hình tròn bao quanh một gian nhà gỗ, có một cây cầu nhỏ bắc qua hồ, Ly Thanh tiến đến. Lão Tam từ trong bụi trúc bước ra.
"Đợi đã!"
Lão Tam đi đến trước mặt Ly Thanh, từ tốn nói thêm: "Vương phi chờ lão vào báo với vương gia một tiếng."
Ly Thanh khách sáo gật đầu, Lão Tam bước vào trong nhà gỗ. Một lúc sau Lão Tam từ trong nhà gỗ bước ra, nói: "Vương gia muốn gặp vương phi."
Sau đó, Lão Tam quay ra chỗ Đỗ An, nói: "Ngươi có thể về rồi."
Ly Thanh gật đầu với Đỗ An rồi bước vào trong. Cô vén rèm ngọc, tiếng "lanh canh" vang liên hồi, giữa phòng là một lư hương đang tỏa hương trầm. Thấy phía sau thông sang một gian phòng khác, Ly Thanh bước tới căn phòng bên trong. Cô nhìn thấy Huyền vương đang ngồi tựa vào thành lan can gỗ, một tay cầm rượu gác lên đầu gối chân, một tay chống xuống đất, ánh mắt nhìn ra mặt hồ bên ngoài.
Ly Thanh nhìn thấy cảnh này không dám lên tiếng. Trên mặt hồ có vài vụn bánh, đàn cá đang đua nhau đớp thức ăn.
"Em lấy áo của tôi nằm ở phía bên trái mặc vào."
Huyền vương bất chợt lên tiếng làm Ly Thanh có chút lúng túng. Cô nói: "Vâng."
Đó là chiếc áo bằng da hổ, Ly Thanh choàng lên, sau đó cảm thấy ngỡ ngàng, khóe môi không nhịn được mà cong lên. Chiếc áo vẫn còn lưu lại hơi âm của Huyền vương, mang theo một phần mùi hương của anh ta trên đó, Ly Thanh cười trong vô thức.
Huyền vương ngồi uống rượu bên nhìn mặt hồ. Ly Thanh khoác áo bước đến ngồi bên cạnh, cất tiếng gọi: "Vương gia."
Một ngón trỏ của Huyền vương đặt nhẹ trên môi Ly Thanh, cô im lặng chờ xem Huyền vương định nói gì. Huyền vương lấy mấy miếng bánh trên đĩa, bóp vụn rồi đặt vào tay cô. Thấy Ly Thanh ngơ ngác nhìn vụn bánh trong tay, Huyền vương híp mắt cười tựa như đang thưởng thức một món ăn ngon. Ly Thanh nhìn ra mặt nước, chợt hiểu ra, đưa tay thả xuống hồ. Huyền vương lại lấy một miếng bánh khác, bóp vụn rồi cũng thả ra mặt hồ.
Chiều hôm đó, Lão Nhị xuất hiện, Ly Thanh có chút mừng, cô ôm lấy Lão Nhị như cách cô chào một người bạn của mình. Huyền vương từ phía sau bước lên, không nhìn cô mà vỗ vào vai Lão Nhị nói: "Lâu đấy!"
Lão Nhị hơi nhăn mặt, Huyền vương mới để ý hình như bả vai Lão Nhị bị thương. Huyền vương liền bảo Lão Nhị vào phòng mình kiểm tra, Lão Tam cũng đi theo. Ly Thanh nhìn ba người họ dáng vẻ thân thiết, chần chừ không biết nên tiến vào cùng hay rời đi. Thấy một thị nữ ở gần đó, cô gọi lại và nói: "Báo với vương gia ta ra ngoài một lát."
Sau đó, Ly Thanh rời đi nhưng cô không ra ngoài mà trở về phòng mình.
Đêm hôm đó, Huyền vương ngồi nhìn cuốn sách trên bàn, hỏi Lão Tam đang ngồi đối diện: "Người này không đến sao?"
"Tôi không nhận được thông báo nào."
Hơn hai tháng trước, khi Lão Nhị bị mắc kẹt ở hang Chiêu Hồn, Huyền vương vì gấp rút muốn cứu người mới xin hoàng tộc cấp cho một người có thân thủ và khả năng sinh tồn tốt để đưa vào hang cứu Lão Nhị. Theo tính toán của hắn, nếu may mắn người này và Lão Nhị có thể thoát ra. Còn nếu không may người đó bỏ mạng thì Huyền vương có thể thông qua ngọc thạch để quan sát trong hang, tìm ra đối sách cho lần sau. Lão Nhị cũng có thể dùng người đó làm thức ăn, kéo dài sự sống.
Bảy ngày sau đó, phía hoàng tộc đồng ý yêu cầu của hắn đồng thời đưa một cuốn tài liệu về một sát thủ của Vô Ảnh Cung với tiêu đề: "Kiếm Vũ Bộ - Tinh Ngân". Còn phía Vô Ảnh Cung cũng cho người thông báo mấy ngày sau Tinh Ngân sẽ xuất hiện.
Chỉ là Huyền vương chờ mãi không thấy người nhưng hắn lại vô tình cứu được một sát thủ khác tên là Ly Thanh. Còn người tên Tinh Ngân xem ra đã chạy trốn rồi.
Giữa lúc Huyền vương đang trầm ngâm nhớ lại, Lão Tam bất chợt lên tiếng: "Vương gia, chúng ta có cần thông báo lại triều đình...."
Một người của Vô Ảnh Cung bỏ trốn sẽ được tính là kẻ phản bội. Nếu như Huyền vương thông báo lại tin này thì cả hoàng cung và Vô Ảnh Cũng sẽ ra lệnh truy bắt, thậm chí cũng có thể là gϊếŧ người ngay tại chỗ.
Huyền vương cảm thấy người này nên bắt lại nhưng lại thấy mục đích của mình cũng đã đạt được. Đổi lại, người tên Ly Thanh mà hắn hôm đấy vô tình cứu được lại khá vừa ý hắn.
Cảm thấy đây là ý trời, Huyền vương suy nghĩ một lúc rồi nói: "Không cần! Lão Nhị đã cứu được rồi. Coi như tên sát thủ này may mắn."
Sau đó, Huyền vương cầm cuốn "Kiếm Vũ Bộ - Tinh Ngân" đặt vào tay Lão Tam, nói: "Không cần đưa lại triều đình. Vài hôm nữa Linh Khứu sẽ tới đây, cứ đưa cho anh ta."
Cùng lúc đó, Ly Thanh không ngủ được, cô ra ngoài đi dạo cũng không cầm đèn theo, nương theo ánh trăng mà bước. Chợt cô thấy mình đá phải cái gì đó, nhìn xuống thấy là một người nằm trên đất.
Ly Thanh lùi lại, hỏi: "Ai?"
Người kia bỏ dậy nói: "Là ta, Lão Nhị."
"Sao huynh ở đây?"
"Ở hang Chiêu Hồn lâu rồi, giờ ở trong phòng hít thở thấy không quen, ta đang định tìm chỗ ngủ thì buồn ngủ."
Ly Thanh bước đến đỡ Lão Nhị dậy, Lão Nhị lại được thể kêu: "Ai da... Ta đã bị thương còn bị một cô nương xinh đẹp đá. Ai da..."
Ly Thanh bật cười, nói giọng hoảng hốt: "Làm sao đây? Lão Nhị tẩu hỏa nhập ma mất rồi."
Nói xong, Ly Thanh sờ sờ người Lão Nhị. Lão Nhị bị doạ, giật mình nhảy lùi ra, sau đó nhìn Ly Thanh rồi không nhịn được mà bật cười.
Những ngày hai người họ ở hang Chiêu Hồn đã sớm có một tình cảm thân thiết mơ hồ. Nhiều ngày không gặp, đến lúc gặp lại họ lại cảm thấy như hôm qua vẫn còn gặp nhau. Ly Thanh và Lão Nhị đã cùng nhau bước ra hoạn nạn, tuy chỉ là mối quan hệ cộng sinh nhưng lại khiến trong lòng họ thật gần gũi.
Lão Nhị bất ngờ nói: "Muội...có thể gọi ta là Vạn Tự."
"Ừm. Huynh cứ gọi ta là Ly Thanh."
"Đi theo ta!"
Lão Nhị nắm lấy tay Ly Thanh rời khỏi vương phủ. Có vài cảnh vệ nhìn thấy bóng người, họ mau chóng nhận ra hai người vừa nhảy ra khỏi vương phủ là vương phi và Lão Nhị nên mặc kệ và canh gác tiếp.
Ly Thanh để Lão Nhị tùy ý nắm tay mình đi, lòng thầm cười nhớ lại lúc hai người ở hang Chiêu Hồn. Lão Nhị đưa Ly Thanh tới một quán ăn, đặt hai bát mỳ rồi cầm bát leo lên nóc quán. Ông chủ nhìn thấy cũng không khó chịu gì, còn cười bảo:
"Ăn xong nhớ gọi thêm đấy!"
Sau đó, chủ quán đi vào trong nhà. Ly Thanh lúc này đang ngồi cạnh Lão Nhị, hỏi: "Không phải huynh từng trộm ăn mỳ ở quán chứ?"
Lão Nhị cười, chống cằm nhìn cô: "Ta có tướng làm trộm sao?"
Ly Thanh nói: "Xưa ta từng gặp một cậu bé thường xuyên trộm bánh bao của một người bán hàng rong. Lần sau cậu lại tới trộm, người bán hàng trực tiếp đưa bánh cho cậu ta."
Lão Nhị bật cười, Ly Thanh nói tiếp: "Chủ quán còn nói lần sau tới lấy không cần chạy."
Lão Nhị ngả người, hai tay gối sau đầu nói: "Lúc trước ta làm ở đây. Mỗi lần ta lên nóc nhà nằm, chủ quán đều muốn bắt đền tiền, nói: "Sau này nóc hỏng đều là do cậu.". Ta nói quán hỏng thì ta sửa. Ông chủ tuy không đồng ý ta lên mái nhưng lần nào cũng trả đủ lương, không phạt."
Ly Thanh ngả người theo, vừa đếm sao vừa nghe Lão Nhị kể tiếp: "Sau này quán hỏng thật. Do trong quán có đánh nhau."
"Huynh không ngăn cản sao?"
"Không. Quán lúc đó xập xệ. Ta muốn đập quán từ lâu rồi."
Ly Thanh quay ra nhìn Lão Nhị thấy con ngươi anh ta sáng quắc, nét mặt toát lên vẻ phong trần của người trưởng thành, cô bật cười. Lão Nhị nói tiếp:
"Tuy được bồi thường tiền nhưng quán tự sửa cũng không dễ dàng. Ta bê đá leo núi quen rồi, từ lúc rời sự phụ mãi mới được một lần giãn gân cốt..."
Lão Nhị trầm ngâm một lúc rồi nói tiếp: "....càng bê càng hăng. Chủ quán thấy ta vừa bê gỗ vừa chạy, sức một người bằng năm người.....từ đó.....từ đó...."
"Từ đó thế nào?"
"Từ đó ta chính thức làm cửu vạn của quán."
Nói xong, Lão Nhị bật cười, Ly Thanh nhìn nụ cười ấy nhớ tới một khung cảnh quen thuộc trước kia, lòng chợt chùng xuống.
"Mỗi lần quán hỏng, ông chủ lại gọi ta ra sửa. Còn ta được tự do nằm trên nóc. Từ ngày ấy, chủ quán thường nói: "Dạo này không có đánh nhau, buồn quá!""
"Có một lần, một mảng tường gỗ bị mọt ăn mòn, người trong quán báo với chủ quán. Chủ quán bảo để ông ấy xem. Sau đó... "
Giọng Lão Nhị dần biến đổi, kể: "Ông chủ lấy búa phang thủng tường rồi nói: "Ay dà, đúng là hỏng thật rồi. Cậu ngốc đâu rồi? Cậu ngốc! tường hỏng rồi!""
Ly Thanh ngồi dậy, Lão Nhị quay ra nhìn thấy bát mỳ trên tay cô đã hết từ lúc nào. Cô cầm lấy bát của Lão Nhị nói: "Lúc nãy huynh nói mời ta."
Nói xong, Ly Thanh ôm lấy bát mỳ ăn. Lão Nhị hét to: "Ông chủ, tôi hết mỳ rồi!"
Trong quán, có tiếng vọng ra: "Biết rồi! Hai bát hả?"
"Hai bát!"
Ly Thanh bất ngờ nói: "Mỗi lần huynh làm nhiệm vụ.... đều lâu thật."
"Không phải, lần này ta nghe được tin tức về Bạch Nương Tử nên đi xem thử."
"Vạn Tự...."
Ly Thanh ngừng một lúc, suy nghĩ một chút lại nói tiếp: "Huynh rất quan tâm đến câu chuyện về Bạch Nương Tử."
Lão Nhị cười, nhìn Ly Thanh đầy ẩn ý, nói: "Sư phụ ta họ Bạc nhưng mọi người thường gọi người là Bạch công tử."
"Sao mọi người gọi là Bạch công tử?"
Lão Nhị hiểu ý, cười: "Ly Thanh, muội còn nhớ tên của Bạch Thần không?"
Ly Thanh trầm ngâm nhớ lại lúc ở hang Chiêu Hồn rồi nói: "Ba Kha Ly?"
Lão Nhị dùng ngón tay viết xuống mái chữ: "Backhaly", nói: "Đây là tên của Bạch Thần."
Sao đó, Lão Nhị viết tiếp: "Alankha".
Hắn nói: "Đây là tên của Bạch Nương Tử."
Ly Thanh đưa tay chạm vào chữ "Backhaly". Cô quay đầu định nói gì đó thì Lão Nhị đã cướp lời trước: "Sư phụ nói người và Bạch Thần cùng một tộc."
"Nếu như Bạch Nương Tử đã giải được lời nguyền phu thê, sao trước đó Bạch tộc không tin?"
"Ly Thanh, thật ra Bạch Nương Tử không giải được. Sư phụ nói, lúc người vào một trận pháp ở Vĩnh Thịnh quốc đã nhìn thấy được mối tiên duyên tiền kiếp của Bạch Nương Tử với Bạch tộc."
Ly Thanh chống cằm chăm chú nhìn, Lão Nhị bắt đầu dùng hai tay để mô tả: "Linh hồn Bạch Nương Tử được tạo thành từ loài hoa Thập Sắc hiếm có trên thế gian, dáng vẻ mỗi khắc đều thay đổi. Người thường không thể tới Vô Định Thổ, thần cũng rất khó có thể gặp vì vùng đất này không hề cố định, mỗi lúc ở một nơi khác nhau. Bởi vì Bạch Nương Tử là vốn hoa Thập Sắc, nên chỉ cần dùng ý niệm, dù đi lối nào cũng sẽ tìm được Vô Định Thổ. Còn thuật cô ấy sử dụng là thuật đảo ngược đã bị thất truyền."
"Cuối cùng họ có gặp được nhau không?"
"Trận pháp của Bạch Thần chỉ biến mất khi Bạch Nương Tử trở về."
"Mỳ xong rồi đây."
Trong quán đột nhiên vang lên tiếng của chủ quán, Lão Nhị nhanh chóng lấy hai bát mỳ, đặt một bát vào tay Ly Thanh. Sau đó, hắn nhìn Ly Thanh cười.
Ly Thanh che mắt Lão Nhị lại, hỏi: "Huynh nhìn ta rất lạ..."
"Ly Thanh, ta sắp rời đi rồi."
"Sẽ đi lâu lắm sao?"
"Sư phụ hạn cho ta và các huynh đệ xuống núi mười năm để khảo nghiệm. Người bảo ta đi theo Lão Đại...là Ly Quân. Nếu trong thời gian này ta có chết thì do ta không đủ bản lĩnh.
Lão Nhị ngập ngừng, Ly Thanh gấp gáp hỏi: "Huynh định bỏ đi sao?"
"Sắp hết mười năm, ta làm xong nhiệm vụ này chắc sẽ về sư môn, không trở lại nữa."
"Vậy trước đó, huynh đi cùng ta đến một nơi được không?."
Lão Nhị nhìn Ly Thanh với ánh mắt lưu luyến. Giữa hai người có một loại cảm giác thân thiết khó tả, giống như hai người có cảm giác với nhau nhưng tình cảm đó chưa đủ sâu đậm để họ dũng cảm bước qua ranh giới vô hình. Giống như một bên đứng im, một bên không dám bước tiếp. Lão Nhị nhìn Ly Thanh, nghịch vài sợi tóc của cô, nói: "Ly Thanh sẽ nhớ ta chứ?"
"Nhớ!"
Ly Thanh nhìn thẳng vào mắt Lão Nhị và trả lời. Cô đã từng yêu chân thành hai người nhưng cuối cùng lại không thể cùng ai đi tiếp. Cho dù cô buông bỏ được quá khứ, một lần nữa nghiêm túc yêu một người thì Lão Nhị cũng sẽ không vì cô mà từ mà từ bỏ con đường làm huyền thuật sư. Hơn nữa, cô cũng chưa buông được quá khứ của chính mình.
Giữa hai người như có ranh giới vô hình, không cách nào chạm được vào nhau. Ly Thanh thầm nghĩ người có thể đi cùng huyền thuật sư chỉ có thể là huyền thuật sư, cùng tiến cùng lùi, vĩnh viễn chung một con đường. Cô nói: "Ở Lạc Hận nửa tháng nữa có một hội đấu huyền thuật. Ta có hẹn với một người bạn cũng là huyền thuật sư, vào ngày hai mươi sẽ gặp nhau ở đấy. Huynh đi cùng ta nhé?!"
"Được!"
Lão Nhị ngồi ăn mỳ một cách ngon lành, vì rất có thể sau này anh ta sẽ không còn ăn được bát mỳ có hương vị như vậy nữa. Ly Thanh nhìn Lão Nhị rồi gắp phần lớn mỳ từ bát mình sang bát Lão Nhị.
Thấy nước trong bát Lão Nhị còn ít, Ly Thanh đổ nước từ bát mình sang. Lão Nhị nhìn cô. Cô cười nói: "Nước rất ngon!"
Rồi Ly Thanh bưng bát của mình lên ăn. Hai người ngồi cạnh nhau, ăn hai bát mỳ nóng hổi. Tuy không ai nói với ai câu nào nhưng trong lòng họ lại dâng lên một cảm giác ấm áp vô cùng.