"Đúng rồi, khiến người ta vừa ngửi liền muốn đυ...."
"Ha ha, cô có biết xấu hổ không thế~ nói chuyện này, cẩn thận người hầu nào đó nghe được lại tới đè cô ra đυ. đó!"
"Ha ha ha, không đâu! Đυ. cô! Đυ. cô thì có!"
Hai hầu gái không suy nghĩ gì nhiều gì, cười chợt nhau chút rồi rời đi.
Lúc này Cốc Bách Linh mới coi như thở phào nhẹ nhõm.
Bởi vì cô ta bị bọn họ nói đến mức không chịu nổi như vậy, nếu bị phát hiện, coi như không bị cưỡиɠ ɠiαи, cũng sẽ bị nhục nhã một trận!
Cốc Bách Linh tránh được một kiếp nguy hiểm, tiếp tục đi sâu vào con đường âm u này.
Đột nhiên, đi qua một lùm cây và một ô cửa, phía trước có ánh đèn sáng.
Dạ Tuyết Hi đang cùng hầu gái đi dạo trong vườn hoa, bộ đồ lộ ngực trên người cũng đã thay thành một bộ hoàn toàn mới.
Điểm không giống chính là, bộ đồ lần này, tuy ra phía trước có hở, nhưng lại có một tấm vải ren đen rũ xuống, để tránh làn da bị nắng gió lâu ngày làm cháy nắng. Mà chỉ cần Lê Dạ Thần muốn, vẫn có thể trêu chọc bất cứ lúc nào.
Dạ Tuyết Hi buồn chán đi dạo trong vườn hoa.
Lỗ nhỏ vừa mới đυ. xong nghỉ ngơi chưa được bao lâu, nên vẫn còn hơi đau.
Cô rất muốn yên tĩnh, nhưng hai hầu gái bên cạnh lại luôn líu ríu nói không ngừng.
"Cô Dạ Tuyết Hi, cô thật sự quá lợi hại, cô là thần tượng của chúng tôi đấy!" Một hầu gái nịnh bợ nói.
"Đâu có đâu có, chỉ là vận may tốt thôi…" Dạ Tuyết Hi cười cười nói.
Những ngày này cô không ngừng được ca ngợi như vậy, thật sự có chút không chịu nổi, nhưng Lê Dạ Thần căn dặn, bảo quản gia đặc biệt cử người đến chăm sóc cô... Nhưng bây giờ mới được nửa ngày, cô đã không còn kiên nhẫn rồi. Cảm giác làm gì cũng bị người ta theo dõi, thật sự không có tự do. Quan trọng nhất là, những người này nói chuyện với cô, nếu cô không đáp lại bọn họ, có vẻ cô quá kiêu ngạo, giống như không để ai vào mắt. Lúc mới đến mà như vậy cũng không tốt lắm.
Nhưng khi đáp lại bọn họ, bọn họ lại càng hăng say......
"Tôi nói rồi... thật ra tôi đi dạo một mình là được rồi, các cô cũng không cần lãng phí thời gian đi cùng tôi." Dạ Tuyết Hi thử thăm dò nói.
Nhưng hai hầu gái kia đã nhận lệnh, sao có thể dễ dàng rời đi...
"Không sao đâu, cô Dạ Tuyết Hi, chúng tôi được ông chủ cử tới chăm sóc cô, cô muốn chúng tôi quay về, nhất định là ghét bỏ chúng tôi chưa chăm sóc cô chu đáo, ông chủ sẽ trách phạt chúng tôi đây..."