Lý Tam Lang và Lý Ngũ Nha không dám đứng lại, nhanh chân đi về phía đại đường.
Trong lúc đó, bên ngoài trạm dịch không còn ai bắn tên nữa.
Ngay lúc huynh muội hai người bước chân vào cửa đại đường, phía sau lưng bỗng nổi lên gió táp, tức thì, bọn họ trông thấy Hô Diên Hạ lách mình đi vào đại đường.
"Đồ ăn đã tới, nhanh lại đây lấy!"
Gã vừa nói xong, mấy tên cao to trong đấy đã lao qua, vài cái đã lấy sạch bánh bao khô trong rổ, sau đó bọn họ ăn ngấu nghiến từng ngụm bánh bao khô kèm rau ngâm.
Bánh bao khô không nhân vừa cứng lại vừa khô, rau ngâm thì vừa cay vừa mặn, rất nhanh, đã có vài tên cao to bắt đầu tìm nước uống.
Mấy người bọn gã đã lên đường liên tục mấy ngày mấy đêm, nước trong túi nước đã uống xong từ lâu.
Ăn mấy cái bánh khô vào bụng, chính Hô Diên Hạ cũng cảm thấy khát nước.
"Lão đại, để ta mang theo hai tên nhãi này tới phòng bếp một chuyến nữa, lấy nước cho mọi người." Một gã cao to nói với Hô Diên Hạ.
Hô Diên Hạ lắc đầu: "Trong phòng bếp không có nước."
Nghe vậy, mấy tên cao to khác cũng thay đổi sắc mặt.
"Vậy phải làm sao bây giờ?"
"Coi như bây giờ có thể nhịn một chút, nhưng chúng ta cũng cần bổ sung chút nước vào túi."
Hô Diên Hạ nhìn một vòng những người trong hành lang.
Trong phòng bếp không có nước, nhưng trong giếng nước chắc chắn có.
Chỉ có điều, giếng nước nằm trong khoảng sân ở tiền viện.
Mà bọn gã chỉ cần vừa ra khỏi phòng, Trang Ngọc Đường sẽ lập tức hạ lệnh bắn gϊếŧ, vì vậy, nếu muốn đánh nước thì chỉ có thể để người khác trong trạm dịch đi mới được.
Người lớn, thì gã lo lắng, gã dám nói chỉ cần vừa thả ra, những kẻ đó lập tức sẽ chạy mất.
Cuối cùng Hô Diên Hạ nhìn về phía Lý Tam Lang và Lý Ngũ Nha.
Hai đứa nhãi con này là huynh muội, chỉ cần để lại một đứa trong tay bọn họ, thì không cần sợ đứa ra ngoài kia sẽ bỏ trốn luôn.
"Ngươi đi ra ngoài đánh một thùng nước vào đây!" Hô Diên Hạ chỉ vào Lý Tam Lang nói.
Lý Tam Lang không dám từ chối, liếc mắt nhìn Lý Ngũ Nha một cái rồi đẩy cửa đại đường ra.
Y vừa đi ra ngoài, kỵ binh bên ngoài trạm dịch lập tức giơ cung tiễn lên cao.
Hô Diên Hạ thấy thế thì lên tiếng cười nhạo: "Nếu Trang Ngọc Đường ngươi dám hạ lệnh bắn chết nó, ta ngược lại sẽ đánh giá ngươi cao hơn một chút.” Một tướng lĩnh mà lại mang lòng dạ đàn bà, quả đúng là ngu ngốc. Chẳng qua...Cũng may là hắn ta có một khuyết điểm như thế, nên chúng ta mới có thể tranh thủ thêm chút cơ hội nữa.
Lý Ngũ Nha đứng ở cửa đại đường, khẩn trương nhìn Lý Tam Lang.
Khi Lý Tam Lang xách nước trở lại cửa đại đường, Lý Ngũ Nha nhanh chóng chạy tới giúp đỡ, nàng dùng thân thể tạo ra điểm mù, lẹ tay bóp thuốc chuột nàng vẫn nắm trong tay vào thùng nước.
Lý Tam Lang thấy thế, ánh mắt lóe lên rồi nhanh chóng cúi đầu xuống, giấu tất cả tâm tình trong đáy mắt đi.
Sau khi thùng nước được xách vào đại đường, mấy gã cao to không chờ nổi lập tức vây quanh, thò tay vào trong thùng.
Lý Ngũ Nha nhanh tay lẹ chân múc một chén nước, bưng về phía Hô Diên Hạ.
Nàng đi tới trước mặt Hô Diên Hạ, không nói chuyện, chỉ đặt chén nước xuống rồi cười nịnh nọt nhìn gã. Sau đó nàng cẩn thận lui tới bên cạnh Lý Tam Lang, cúi thấp đầu, không để ý tới ánh mắt mà Hô Diên Hạ đang nhìn nàng.
Người này quá nhạy cảm, nàng không thể để gã nhận ra điều gì khác thường được.
Hô Diên Hạ hứng thú nhìn Lý Ngũ Nha, trong lòng gã lần nữa cảm thán nha đầu này thật rất có mắt nhìn.
Nhóm dịch: Nhà YooAhin