Vân Hoàn nhất thời lắp bắp kinh hãi, lúc nhìn lại người này, chỉ thấy hắn trên dưới ba mươi tuổi, hốc mắt phát xanh môi phiếm tím, rõ ràng là một tên tửu quỷ.
Vân Hoàn nhíu mày không nói gì. Nhưng tính tình Tiểu Phù lại phát tác. Chỉ thấy tiểu cô nương chỉ vào người này lớn tiếng nói: "Nơi nào tới tên lưu manh? đây là nhà đứng đắn, nào có đạo lý đẩy cửa liền vào?’’
‘’Ai nói ta là người lưu manh? "Chỉ thấy tên vô lại kia nghe Tiểu Phù nói, trên mặt không hề có vẻ kinh hoảng. Hắn ngược lại vẻ mặt cười xấu xa gãi cằm, tùy tiện ngồi ở bàn đá đối diện: "Ta thế nhưng là có chuyện đứng đắn!"
‘’Nếu không đi ra ngoài, cẩn thận chân của ngươi! "Tiểu Phù nắm chặt nắm đấm nhỏ, hung ác trừng mắt la hét:" Chủ nhân nhà ta là bộ khoái! Còn muốn kiếm chuyện nứa, chờ hắn về bắt ngươi đi quan phủ...’’
"Ta tìm chính là Thẩm Mặc cái phế vật uất ức kia!"Chỉ thấy nam nhân này đem ánh mắt dựng lên, trong mắt hung quang lập tức toát ra, lập tức sợ tới thân thể Tiểu Phù co rụt lại.
Nhưng ngay sau đó, nàng lại nổi giận đùng đùng ưỡn ngực lên.
‘’Rốt cuộc ngươi tìm hắn có chuyện gì? Phu quân ta. . . không ở nhà. "Vân Hoàn thấy người này chỉ mặt gọi tên muốn gặp Thẩm Mặc, biết đây là người Thẩm Mặc quen biết. Nàng đành phải đè xuống bất an trong lòng, chuyển ánh mắt sang một bên, hỏi người này.
"Ngươi đang ở cái phòng này, là ta cho Thẩm Mặc thuê đấy." chỉ thấy tên vô lại vui cười chỉ chỉ cái mũi của mình: "Gia gọi Mạnh Tam Nhi, là chủ nhà của nơi này!"
‘’Thì ra là như vậy... "Vừa nghe là chủ nhà, vậy thì không phải là kẻ xấu. Tâm Vân Hoàn rốt cục buông lỏng một chút.
‘’Ngài có chuyện gì sao? "Vân Hoàn trong lòng chán ghét tên lưu manh này, một lòng muốn nhanh chóng đuổi hắn đi.
‘’Đương nhiên có việc! Chẳng lẽ ta là đặc biệt vì nhìn tiểu nương tử tới? "Chỉ thấy Mạnh Tam ghé vào trên bàn đá, mặt hướng về phía Vân Hoàn sáp lại.
"Tướng công nhà ngươi thuê phòng của ta, đã nói một tháng một tiền bạc, bây giờ đã nợ ta hai tháng tiền phòng rồi." Chỉ thấy Mạnh Tam đưa tay về phía trước, bàn tay bẩn thỉu của hắn cách bàn thiếu chút nữa đυ.ng phải trên mặt Vân Hoàn. Khiến cho Vân Hoàn cuống quít vội vàng ngửa đầu né tránh.
‘’Nếu tân nương tử ở nhà, vậy cũng giống như vậy. "Chỉ thấy Mạnh Tam mặt mày hớn hở nhìn Vân Hoàn:" Cộng thêm tiền thuê nhà tháng này, tổng cộng là ba tiền bạc. Lấy ra đi!
‘’Vị Mạnh tiên sinh này. . . "Vân Hoàn rốt cục đứng lên, lui về phía sau một bước. Mạnh Tam càng đến gần, trong miệng một cỗ mùi rượu chua chát đập vào mặt, khiến cho cô nương ghê tởm không thôi.
‘’Phu quân không ở nhà, ta và tiên sinh chưa bao giờ gặp mặt, chuyện tiền bạc qua tay, vẫn là chờ Thẩm Lang trở về định đoạt mới được. "Vân Hoàn tận lực khắc chế bản thân, biểu hiện tự nhiên khéo léo:" Ngài mời về trước đi.’’
‘’Vậy sao được! "Chỉ thấy Mạnh Tam đạp mũi lên mặt, không chịu buông tha đứng lên.
Tiểu tử này nhìn bốn phía sân, phát hiện không có người ngoài, vì thế lại cười hì hì tiến về phía trước:
"Tên khốn họ Thẩm kia nợ tiền thuê nhà của ta, mỗi lần nhìn thấy ta, hoặc là chính là đáng thương hề hề cầu xin ta dời đi mấy ngày, hoặc là chính là né tránh thật xa. . . Hôm nay cuối cùng là để cho ta bắt được!"
"Hôm nay các ngươi nếu không trả tiền thuê nhà, tam gia ta liền ở tại nhà các ngươi!" những lời này vừa nói xong, chỉ thấy Mạnh Tam đánh giá một chút dáng người yểu điệu của Vân Hoàn, lại hướng về phía ngực bộ vừa mới lớn lên của Tiểu Phù quét vài lần, da^ʍ quang trong ánh mắt lại càng mãnh liệt vài phần.
‘’Ngươi đứng đó đừng nhúc nhích cho ta! "Tiểu Phù thấy thế lập tức cắn răng, đánh bạo đứng giữa Mạnh Tam và Vân Hoàn. Chỉ thấy khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng căng cứng, đem bàn tay trắng nõn của mình duỗi về phía trước.
Trên bàn tay nhỏ bé kia, đang nâng một miếng bạc nhỏ.
"Nơi này vừa vặn là ba tiền bạc, cho ngươi tiền thuê nhà!"Tiểu Phù nói xong, đem bạc liền hướng Mạnh Tam ngực ném.
Mạnh Tam nhanh tay đem bạc tiếp ở trong tay, hắn đầu tiên là đem bạc ở trên quần áo của mình lau chùi, lại nhìn kỹ một chút. Thấy đúng là ba đồng bạc không sai, vì thế hắn nhanh chóng đem bạc cất vào trong lòng mình.
Cầm bạc đi mau! Chúng ta hiện tại không nợ ngươi tiền thuê nhà! "Tiểu Phù tức giận nói.
Bạc này là nàng vừa rồi làm trâm cài trong tiệm cầm đồ có được. Đó là số tiền ít ỏi mà hai người hầu của họ có. Không nghĩ tới ở trong lòng mình còn không có ủ ấm, liền tiện nghi tên vô lại này!
Hai chủ tớ này hiện tại lại là trên người không một xu dính túi, nghĩ đến đây trong lòng Tiểu Phù một trận tức khổ, nước mắt lập tức trào ra, ở trong vành mắt đảo quanh.
Chỉ thấy Mạnh Tam mắt tặc mắt chuột nhìn bốn phía, nhìn thấy bốn phía không người, lá gan lập tức lại lớn hơn vài phần.
Chỉ thấy hắn tiện cười nói: "Tiền phòng tuy rằng cho, nhưng là cũng không cần nhanh như vậy liền đuổi ta đi a?"
"Theo lý thuyết chủ nhà tới chơi, các ngươi như thế nào cũng có thể là vào nhà dâng trà mới đúng. nương tử ngươi như thế nào ở trong sân nói mấy câu như vậy, liền muốn đem ta đuổi đi sao?"
Khi Mạnh Tam nói tới đây, đôi chủ tớ đối diện nghe vậy, nhất thời luống cuống tay chân! Người này, như thế nào cầm tiền còn không chịu đi? Hắn... hắn định làm cái quái gì?
Muốn nói Mạnh Tam này vốn là một tên lưu manh, từ khi nào đã gặp qua nữ tử xinh đẹp như Lục Vân Nha? Hắn hôm nay nhìn thấy mỹ nhân như vậy, thật sự là đem hồn nhi của hắn đều mỹ xuất khiếu.
Hắn nhìn thấy hai nữ hài tử này khϊếp đảm kinh hoảng bộ dáng, chính mình sắc đảm ngược lại càng cường tráng lên. Chỉ thấy hắn bất ngờ tiến lên một bước, một phát liền bắt được cổ tay Vân Nha!
【 trước mắt dùng xuống, nghe sách âm thanh toàn bộ nhất tốt nhất dùng App, tích hợp 4 đại giọng nói tổng hợp động cơ, siêu 100 loại âm sắc, càng là hỗ trợ ngoại tuyến đọc to đổi nguyên thần khí, huanyuanapp.org đổi nguyên App 】
Đến đây đi! Chúng ta vào nhà tâm sự một chút! "Mạnh Tam phát lực kéo Vân Nha vào trong phòng.
Người vợ mới này, vừa nhìn đã biết là mặt mũi non nớt. "Mạnh Tam thầm nghĩ trong lòng: Chính là hôm nay nàng ăn ta một trận đùa giỡn, phỏng chừng hơn phân nửa cũng không có mặt mũi phô trương ra ngoài, tám phần sau đó cũng chính là mình âm thầm ẩn nhẫn xuống cho xong việc. Nhưng không phải vừa vặn tiện nghi cho ta sao?
Từ nay về sau, Mạnh Tam Nhi ta chính là cận thủy lâu đài, ngược lại có rảnh rỗi là có thể tới chơi đùa một phen, thứ lỗi nàng cũng không có mặt mũi nói ra......
Mạnh Tam trong lòng nghĩ chuyện tốt, chỉ cảm thấy nữ nhi trên người mỹ nhân bên cạnh thơm không ngừng chui vào lỗ mũi của mình. Không khỏi tiểu tử này càng là da^ʍ tâm đại Sí.
Ngươi buông ta ra! "Vân Nha cùng Tiểu Phù yếu ớt, hai người cũng nhịn không được Mạnh Tam ra sức lôi kéo, mắt thấy sắp bị kéo vào trong phòng. Vân Nha tức giận hét lớn: "Lang quân nhà ta là bộ khoái......
Mắt thấy chủ tớ Vân Nha sắp bị kéo vào cửa phòng. Tay Mạnh Tam rốt cục nhịn không được nắm lấy chỗ đẫy đà trên người Lô Vân Nha.
Chỉ thấy Mạnh Tam làm càn đắc ý cười nói: "Chính là hắn hiện tại trở về, đợi hắn gặp Tam gia, ngươi xem hắn dám đánh rắm không dám?"
Ngay khi Lục Vân Nha và Tiểu Phù chủ tớ hai người giãy dụa, mắt thấy sắp phải chịu nhục.
Ta cho là Tam gia nhà ai, thì ra là Mạnh Tam Nhi tới.
Thì ra là Thẩm Mặc đã trở lại!
Vân Nha nhất thời lắp bắp kinh hãi, lúc nhìn lại người này, chỉ thấy hắn trên dưới ba mươi tuổi, hốc mắt phát xanh môi phiếm tím, rõ ràng là một tên tửu sắc.
Vân Nha nhíu mày không nói gì. Nhưng tính tình Tiểu Phù lại phát tác. Chỉ thấy tiểu cô nương chỉ vào người này lớn tiếng nói: "Nơi nào tới người rảnh rỗi? đây là đứng đắn nhân gia, nào có đẩy cửa liền vào đạo lý?
Ai nói ta là người rảnh rỗi? "Chỉ thấy tên vô lại kia nghe Tiểu Phù nói, trên mặt không hề có vẻ kinh hoảng. Hắn ngược lại vẻ mặt cười xấu xa gãi cằm, tùy tiện ngồi ở bàn đá đối diện: "Ta thế nhưng là có chuyện đứng đắn!"
Nếu không đi ra ngoài, cẩn thận chân của ngươi! "Tiểu Phù nắm chặt nắm đấm nhỏ, hung ác trừng mắt la hét:" Chủ nhân nhà ta là bộ khoái! Còn muốn la hét nữa, xem lại bắt ngươi đi quan phủ......
"Ta tìm chính là Thẩm Mặc cái kia uất ức phế!"Chỉ thấy nam nhân này đem ánh mắt dựng lên, trong mắt hung quang lập tức toát ra, lập tức sợ tới Tiểu Phù thân thể co rụt lại.
Nhưng ngay sau đó, cô gái lại nổi giận đùng đùng ưỡn ngực lên.
Rốt cuộc anh có chuyện gì? Phu quân tôi... không ở nhà. "Vân Nha thấy người này chỉ mặt gọi họ muốn gặp Thẩm Mặc, biết đây là người Thẩm Mặc quen biết. Nàng đành phải đè xuống bất an trong lòng, chuyển ánh mắt sang một bên, hỏi người này.
"Ngươi ở cái này phòng ở, là ta cho Thẩm Mặc thuê đấy." chỉ thấy cái này vô lại vui cười chỉ chỉ cái mũi của mình: "Gia gọi Mạnh Tam Nhi, là nơi này chủ nhà!"
Thì ra là như vậy...... "Vừa nghe là chủ nhà, vậy thì không phải là kẻ xấu. Tâm Vân Nha rốt cục buông lỏng một chút.
Ngài có chuyện gì sao? "Vân Nha trong lòng chán ghét tên lưu manh này, một lòng muốn nhanh chóng đuổi hắn đi.
Đương nhiên có việc! Chẳng lẽ ta là đặc biệt vì nhìn tiểu nương tử tới? "Chỉ thấy Mạnh Tam ghé vào trên bàn đá, mặt hướng về phía Vân Nha sáp lại.
"Tướng công nhà ngươi thuê phòng của ta, đã nói một tháng một tiền bạc, bây giờ đã nợ ta hai tháng tiền phòng rồi." Chỉ thấy Mạnh Tam đưa tay về phía trước, bàn tay bẩn thỉu của hắn cách bàn thiếu chút nữa đυ.ng phải trên mặt Vân Nha. Khiến cho Vân Nha cuống quít vội vàng ngửa đầu né tránh.
Nếu tân nương tử ở nhà, vậy cũng giống như vậy. "Chỉ thấy Mạnh Tam mặt mày hớn hở nhìn Vân Nha:" Cộng thêm tiền thuê nhà tháng này, tổng cộng là ba tiền bạc. Lấy ra đi!
Vị Mạnh tiên sinh này... "Vân Nha rốt cục đứng lên, lui về phía sau một bước. Mạnh Tam Việt càng đến gần, trong miệng một cỗ mùi rượu chua chát đập vào mặt, khiến cho cô nương ghê tởm không thôi.
Phu quân không ở nhà, ta và tiên sinh chưa bao giờ gặp mặt, chuyện tiền bạc qua tay, vẫn là chờ Thẩm Lang trở về định đoạt mới được. "Vân Nha tận lực khắc chế bản thân, biểu hiện tự nhiên khéo léo:" Ngài mời về trước đi.
Vậy sao được! "Chỉ thấy Mạnh Tam đạp mũi lên mặt, không chịu buông tha đứng lên.
Tiểu tử này nhìn bốn phía sân, phát hiện không có người ngoài, vì thế lại cười hì hì tiến về phía trước:
"Tên khốn họ Thẩm kia nợ tiền thuê nhà của ta, mỗi lần nhìn thấy ta, hoặc là chính là đáng thương hề hề cầu xin ta dời đi mấy ngày, hoặc là chính là né tránh thật xa... Hôm nay cuối cùng là để cho ta bắt được!"
"Hôm nay tiền thuê nhà các ngươi nếu không trả, tam gia ta liền ở tại nhà các ngươi!" những lời này vừa nói xong, chỉ thấy Mạnh Tam trên dưới đánh giá một chút Vân Nha yểu điệu dáng người, lại hướng tiểu phù vừa mới lớn lên kiều diễm trên quét vài lần, trong ánh mắt da^ʍ quang lại càng mãnh liệt vài phần.
Ngươi đứng đó đừng nhúc nhích cho ta! "Tiểu Phù thấy thế lập tức cắn răng, đánh bạo giữa Mạnh Tam và Vân Nha. Chỉ thấy khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng căng cứng, đem bàn tay trắng nõn của mình duỗi về phía trước.
Trên bàn tay nhỏ bé kia, đang nâng một miếng bạc nhỏ.
"Nơi này vừa vặn là ba tiền bạc, cho ngươi tiền thuê nhà!"Tiểu Phù nói xong, đem bạc liền hướng phía ngực Mạnh Tam ném đi.
Mạnh Tam nhanh tay đem bạc tiếp ở trong tay, đầu tiên hắn đem bạc lau chùi ở trên quần áo của mình, lại nhìn kỹ một chút. Thấy đúng là ba đồng bạc không sai, vì thế hắn nhanh chóng đem bạc cất vào trong lòng mình.
‘’Cầm bạc đi mau! Chúng ta hiện tại không nợ ngươi tiền thuê nhà! "Tiểu Phù tức giận nói.
Bạc này là nàng vừa rồi bán trâm cài trong tiệm cầm đồ mới có được. Đó là số tiền ít ỏi mà hai chủ tớ bọn họ có. Không nghĩ tới ở trong lòng mình còn không có ủ ấm, liền tiện nghi tên vô lại này!
Hai chủ tớ này hiện tại mới chính xác là trên người không một xu dính túi, nghĩ đến đây trong lòng Tiểu Phù tuôn ra một trận ủy khuất, nước mắt lập tức trào ra, ở trong vành mắt đảo quanh.
Chỉ thấy Mạnh Tam mắt tặc mắt chuột nhìn bốn phía, nhìn thấy bốn phía không người, lá gan lập tức lại lớn hơn vài phần.
Chỉ thấy hắn tiện tiện cười nói: "Tiền phòng tuy rằng đã cho, nhưng là cũng không cần nhanh như vậy liền đuổi ta đi a?"
"Theo lý thuyết chủ nhà tới chơi, các ngươi như thế nào cũng phải mời ta vào nhà dâng trà mới đúng. nương tử ngươi như thế nào chỉ ở trong sân nói mấy câu như vậy, liền muốn đuổi ta đi sao?"
Khi Mạnh Tam nói tới đây, đôi chủ tớ đối diện nghe vậy, nhất thời luống cuống tay chân! Người này, như thế nào cầm tiền còn không chịu đi? Hắn... hắn định làm cái quái gì?
Muốn nói Mạnh Tam này vốn là một tên lưu manh, từ khi nào đã gặp qua nữ tử xinh đẹp như Lục Vân Hoàn? Hôm nay hắn nhìn thấy mỹ nhân như vậy, thật sự là đem hồn của hắn đều rút xuất khiếu.
Hắn nhìn thấy bộ dáng khϊếp đảm kinh hoảng hai nữ tử này, sắc đảm chính mình ngược lại càng cường tráng lên. Chỉ thấy hắn bất ngờ tiến lên một bước, một phát liền bắt được cổ tay Vân Hoàn!
‘’Đến đây đi! Chúng ta vào nhà tâm sự một chút! "Mạnh Tam phát lực kéo Vân Hoàn vào trong phòng.
‘’Người vợ mới này, vừa nhìn đã biết là chim non. "Mạnh Tam thầm nghĩ trong lòng: Chính là hôm nay nàng ăn một trận đùa giỡn của ta, phỏng chừng hơn phân nửa cũng không có mặt mũi phô trương ra ngoài, tám phần sau đó cũng chính là mình âm thầm ẩn nhẫn xuống cho xong việc. Nhưng không phải vừa vặn tiện nghi cho ta sao?
Từ nay về sau, Mạnh Tam Nhi ta chính là cận thủy lâu đài đắc nguyệt, ngược lại có rảnh rỗi là có thể tới chơi đùa một phen, thứ lỗi nàng cũng không có mặt mũi nói ra......
Mạnh Tam trong lòng nghĩ chuyện tốt, chỉ cảm thấy mùi thơm nữ nhi trên người mỹ nhân bên cạnh không ngừng chui vào lỗ mũi của mình. Không khỏi để tiểu tử này càng là da^ʍ tâm đại thịnh.
‘’Ngươi buông ta ra! "Vân Hoàn cùng Tiểu Phù yếu ớt, hai người cũng nhịn không được Mạnh Tam ra sức lôi kéo, mắt thấy sắp bị kéo vào trong phòng. Vân Hoàn tức giận hét lớn: "Lang quân nhà ta là bộ khoái......’’
Mắt thấy chủ tớ Vân Nha sắp bị kéo vào cửa phòng. Tay Mạnh Tam rốt cục nhịn không được nắm lấy chỗ đẫy đà trên người Vân Hoàn.
Chỉ thấy Mạnh Tam làm càn đắc ý cười nói: "Chính là hắn hiện tại liền trở về, đợi hắn gặp Tam gia, ngươi xem hắn dám đánh rắm không?"
Ngay khi Lục Vân Hoàn và Tiểu Phù chủ tớ hai người giãy dụa, mắt thấy sắp phải chịu nhục.
‘’Ta cho là Tam gia nhà ai, thì ra là Mạnh Tam Nhi tới.’’