Người đàn ông đứng tại chỗ, híp mắt nhìn bóng dáng Tô Hồi Khuynh rời đi, trong đôi mắt đen hiện lên một tia nghi hoặc, cũng chỉ là trong nháy mắt, hắn lại nghĩ tới hành vi trước kia của nữ sinh này, trên mặt một lần nữa bao phủ một tầng trào phúng cùng lạnh lẽo, “làm người bị thương lại không đi xin lỗi cũng không có giải thích, Tô gia đại tiểu thư, quả nhiên, danh bất hư truyền.”
Trả lời hắn chính là một tiếng “Phanh ——” tiếng đóng cửa.
Lá gan khi nào trở nên lớn như vậy? Hay là cô ta nghĩ ra trò gì mới?
Tưởng tượng đến khả năng này, trên mặt người đàn ông đều là chán ghét, hắn nới lỏng cà vạt, bước chân vừa nhấc, vừa định tiến lên, nhưng rất nhanh, bị một người đàn ông trung niên ngăn cản, chú Trần cười đến cực kỳ ôn hòa, phi thường có lễ làm tư thế mời đi, “Trương thiếu, mời.”
“Chú Trần, chú rõ ràng biết lần này là Tô Hồi Khuynh thật quá đáng, An An tuy rằng không phải dì Tô thân sinh, nhưng tốt xấu cũng là con gái củ chú Thẩm! Chú không cảm thấy Tô Hồi Khuynh lần này thật quá đáng sao?” Trương Minh Hi không thích Tô Hồi Khuynh, nhưng là đối với chú Trần lại cực kỳ tôn kính, cuối cùng chỉ ấn giữa mày.
Hắn nghĩ không ra, chú Trần vì cái gì che chở Tô Hồi Khuynh phế vật này như vậy?
Chú Trần không trả lời câu nói này của hắn, chỉ cười, nhưng tươi cười rõ ràng lạnh lẽo, “Mời.”
Lúc này đây, chú Trần cả hai chữ “Trương thiếu” đều không nói.
Trương Minh Hi mím môi, đôi mắt tối xuống mà nhìn về phía cửa phòng Tô Hồi Khuynh, “Chú Trần, chú chuyển cáo cho cô ta, đừng hối hận.”
Nói xong, hắn liền xoay người xuống lầu, đáy mắt đều là đen tối không rõ, sau một lúc lâu khóe miệng gợi lên một tia trào phúng, Tô Hồi Khuynh, một ngày nào đó, cô sẽ mất đi thân phận Tô gia đại tiểu thư này, đến lúc đó, cô còn lại cái gì?
Người đi rồi, tươi cười trên mặt chú Trần nháy mắt biến mất, sau đó quay đầu nhìn cửa vừa mới đóng lại, trong mắt phủ lên một tầng lo lắng.
Ông thở dài một tiếng, trong đầu bỗng nhiên liền hiện ra tiểu thư vừa rồi không chút để ý tươi cười, còn có câu nói kia “Có thể lăn”, trong lòng lại nhảy dựng.
Vừa rồi thật sự là tiểu thư?
Tiểu thư trước kia, chỉ cần Trương Minh Hi một câu, có thể vì đối phương lên núi đao xuống biển lửa.
Mới vừa rồi Trương Minh Hi để tiểu thư đi bệnh viện xin lỗi Thẩm An An, nếu là trước kia, tiểu thư sớm đã đi.
Nhưng hôm nay, tiểu thư không chỉ có không đáp ứng, còn thưởng cho hắn một câu “Lăn”.
Từ từ, dựa theo trình độ si tâm của tiểu thư đối với Trương thiếu, hiện tại có khi đang ở trong kia khóc lóc đâu!
“Tiểu thư, Trương thiếu đã đi rồi,” Nghĩ đến đây, chú Trần vội vàng gõ cửa, “Cô nếu là hiện tại hối hận, chú Trần lập tức đem người mời trở về cho cô!”
Bên trong cánh cửa như cũ rất an tĩnh, không có thanh âm, chú Trần trong lòng cả kinh, “Tiểu thư, cô mở cửa……”
Trong phòng, Tô Hồi Khuynh đang ngồi ở trước bàn trang điểm, trên bàn đặt một đống đồ trang điểm xa hoa.
Tô Hồi Khuynh không có xem mấy đồ trang điểm đó, chỉ là nhìn mình trong gương.
Trong đầu xoay quanh ba chữ —- chói, xấu, đặc biệt!
Dù cho ai nhìn thấy một đầu đầu màu tím này, nghĩ đến đều là ba chữ này đi?
Tô Hồi Khuynh ở trên bàn trang điểm một chút, từ phía trên cầm lấy một kẹp tóc hồng nhạt, đem đã đôi mắt đã bị tóc mái che khuất kẹp lên, ngón tay trắng nõn chuẩn bị tinh chuẩn mà cầm lấy nước tẩy trang cùng bông, đi vào phòng tắm cọ cọ rửa rửa một phen, lúc này mới nhìn về phía mình trong gương.
Trong gương hiện ra một khuôn mặt trẻ tuổi, làn da trắng nõn không tỳ vết, mềm đến có thể véo ra nước.
Hai hàng lông mày thon dài giống như vẽ, lông mi nhỏ dài nồng đậm, một đôi mắt đen nhánh trong sáng, tràn ngập sương mù, mũi thon nhỏ, môi đỏ nhỏ nhắn, từ lông mày đến đôi mắt cái mũi đến cằm, không có chỗ chỗ không đẹp tùy ý mà kiêu ngạo.
Màu tóc cô là màu tím, liếc mắt một cái thấy đến chói mắt, sau lau một lớp trang điểm dày cộp trên mặt, màu tóc này giấu cũng giấu không được vẻ đẹp của cô, chỉ cảm thấy không biết loại màu sắc nào mới xứng với nhan sắc này của cô.