Đau đầu, đầu đâu giống như muốn nứt ra, trong nháy mắt vô số thông tin cùng đoạn ký ức ngắn mãnh liệt tiến vào đầu cô, nhưng thanh âm bên tai lại không ngừng vang lên.
“Tô Hồi Khuynh, lúc này cô lại nghĩ chuyện xấu gì?” Người đàn ông cau mày, trong thanh âm khắc chế tức giận.
“Shit!” Tô Hồi Khuynh nhíu mày, lực nhẫn nại của cô ở toàn bộ dong binh đoàn là đứng đầu, chỉ là lúc này trên trán cô toát ra một tầng mồ hôi lạnh, môi dưới bị cô cắn đến trắng bệch, đầu ngón tay không ngừng phát run, cũng biết đến tột cùng cô là đau đớn như thế nào.
Nhưng mà, người đàn ông soái khí đối diện nhìn cô như vậy, trong mắt hiện lên vừa là không kiên nhẫn cùng chán ghét.
Đầu óc còn liên tục đau đớn, Tô Hồi Khuynh chậm rãi hòa hoãn lại, bất quá không phải còn ở sở Đại Thanh sao lại thế này.
Cô hẳn là bị chính bom nghiên cứu kiểu mới của mình nổ chết, như thế nào còn sống được?
Giây tiếp theo, ký ức không thuộc về mình tràn vào, Tô Hồi Khuynh xoa nhẹ huyệt Thái Dương, giơ tay lên, liền thấy đôi tay của mình, trắng nõn, nhỏ dài, tinh tế, dưới ánh mặt trời trắng đến chói mắt ——
Một đôi tay đẹp như vậy sao có thể là của cô!
Cô hàng năm huấn luyện, lòng bàn tay có một tầng vết chai.
“Chậc.” Tô Hồi Khuynh rốt cuộc biết chỗ nào không đúng, đây đại khái không phải thân thể của cô.
Nghĩ đến đây, cô không khỏi ngẩng đầu nhìn về người đàn ông trước mặt.
Người đàn ông trước mắt lớn lên rất soái khí, ngũ quan cực kỳ tuấn mỹ, hình dáng rõ nét, một đôi mắt sắc bén có một cổ khí thế không giận tự uy, mặc áo sơmi màu xám bạc, cà vạt bị kéo xuống, dưới cổ áo sơmi, có thể nhìn đến đường cong của cơ bắp.
Loại soái ca đi ở trên đường đều làm một đám nữ sinh thét chói tai này.
Tô Hồi Khuynh nghĩ, người đàn ông này nếu không phải dùng ánh mắt như nhìn rác rưởi để nhìn cô, hai người bọn họ còn có thể nói chuyện phiếm.
Người đàn ông đang chịu đựng bạo nộ, hắn nói một đống lời, nhưng mà nữ sinh đối diện lại là vẻ mặt không để bụng thậm chí còn làm bộ dáng thất thần, làm nắm tay hắn nhịn không được nắm chặt, ánh mắt nhìn cô không lý do châm chọc cùng cười nhạo một trận, “An An có thể được mẹ cô coi trọng, là bởi vì cô ấy đề ra kiến nghị quan trọng cho Tô thị, cô có tư cách gì đẩy cô ấy xuống lầu?! Nếu cô không phải đại tiểu thư Tô gia, cô tính là cái thá gì?”
Khí thế trên người hắn rất mạnh, nếu là người bình thường, đã sớm dựng lông tơ.
Nhưng mà, Tô Hồi Khuynh trước mắt là người nào?
Lính đánh thuê chi vương từng ở chỉ trước mặt quả bom có mười giây đếm ngược đều có thể bình tĩnh mà nhai kẹo cao su hủy đi bom, có thể bị hắn dọa đến sao?
“Tính cái gì tôi không biết, bất quá,” Ký ức mới dung hợp một chút, ánh mắt Tô Hồi Khuynh nhìn người đàn ông trước mặt, đôi tay cô cắm vào trong túi, khóe môi hơi gợi lên, trong nháy mắt có vẻ tà khí vạn phần, “Làm anh lăn ra nhà tôi, tôi còn là có thể.”
Nữ sinh từ trước đến nay đều là tử khí trầm trầm đột nhiên trở nên minh diễm, người đàn ông có chút không dám tin mà chớp mắt, nhưng nháy mắt tiếp theo nữ sinh đã xoay đầu qua, thấy không rõ biểu tình.
“Tô Hồi Khuynh, cô đang nói bậy bạ gì đó?” Người đàn ông nhìn bóng dáng cô liếc mắt một cái, cười lạnh một tiếng, “Thấy rõ người đứng ở trước mặt cô là ai chưa!”
Cô sống nhiều năm như vậy, thu được vô số ánh mắt, kính ngưỡng có, cúng bái có, ái mộ cũng có…… Nhưng mà chưa từng có người dám dùng loại ánh mắt chán ghét trào phúng này nhìn cô, Tô Hồi Khuynh cong môi.
Bất quá, hiện tại cô vội vã muốn biết rõ ràng đến tột cùng đã xảy ra chuyện gì, không có tâm tình dạy dỗ người đàn ông trước mặt này làm người như thế nào.
Cô duỗi người, không chút để ý nói: “Chú Trần, tiễn khách.”
Nói xong, nhấc chân, rời đi.