Phản Diện Khóc Và Cầu Xin Đừng Chết

Chương 49-2

[Bên ngoài thật khốn khổ, nhưng Giản Tử Yến, người gần như khiến mọi người phát điên, đang xem bộ phim truyền hình một cách vui vẻ như cậu mong muốn.

Cảm nhận được sự tức giận đang dâng lên của 419, cậu nói: "Không phải tôi không muốn làm việc, bây giờ cơ thể tôi hoàn toàn không thể cử động được, tôi chỉ có thể nhìn hai người họ biểu diễn, đừng trách tôi."

419 đang muốn nói dừng lại một chút, đột nhiên cảm thấy may mắn: "Lúc trước không có để cho cậu tiến vào ý thức không gian, nói cậu thân thể không tệ lắm, cậu không phải là nhớ kỹ đúng không?"

Giản Tử Yến mỉm cười: "Làm sao tôi có thể, tôi là một thanh niên tốt, yêu công việc của mình và làm việc chăm chỉ."

419 không nói nên lời.

Giản Tử Yến đến cuối cùng vẫn không suy sút, vì vậy cậu đã đi kiểm tra giá trị tha thứ của một số người.

"Bùi Minh Giác đột nhiên tăng vọt đến 85 điểm, so với tôi tưởng tượng nhiều hơn." Cậu khá là vui vẻ kinh ngạc, "Cố Vấn Sơn giá trị là 90, cũng không tồi."

419 không nhịn được nữa: "Cậu cười cái gì? Thân thể của cậu nhiều nhất một tuần nữa sẽ chết, hai người này mãn cũng không sao, đơn giản nhất là Thượng Quan Lâm đã lâu không động tĩnh!"

Giản Tử Yến bịt tai: "Không phải còn một tuần nữa sao... Được rồi, tôi hiểu rồi! Cứ xem đi, lâm triều buổi sáng hôm nay có chút thú vị."]

Bùi Minh Giác đúng giờ thượng triều, mặc dù cả đêm hắn hầu như không ngủ, trải qua kinh động cùng đau buồn, hắn đã cố ý dùng phấn trước khi đến, khi hắn ngồi trên long ỷ, hắn vẫn là một vị vua trẻ tuổi uy nghiêm, Đại Cảnh quốc quân.

Dù muốn kết thúc thượng triều buổi sáng nhanh chóng đến mức nào để có thể quay lại nhìn Giản Tử Yến, hắn vẫn bình tĩnh nghiêm túc thực hiện quốc sự.

Hắn không thể để lão sư thất vọng về khía cạnh này ....

Dù sao tâm trí của Bùi Minh Giác vừa mới bị ảnh hưởng, hắn hơi mất tập trung, nên hắn không nhận ra bầu không khí không ổn này.

Sau khi một số đại thần lên tiếng, Bùi Minh Giác từ sự im lặng khác thường cảm thấy những đại thần này dường như đang do dự điều gì đó.

Bùi Minh Giác vẫn bình tĩnh, hắn không còn là thái tử vì sợ hãi mà trốn khỏi cung điện ba năm trước, những thủ đoạn này đối với hắn bây giờ có vẻ cực kỳ phiền chán, nhưng hắn cũng không sợ chúng.

Bọn họ im lặng là muốn hắn chủ động hỏi, để tranh thủ, nhưng hắn chỉ muốn nói: “Nếu hôm nay các khanh gia không có việc gì, vậy bãi triều đi.”

Nói xong, hắn thật sự đứng dậy, tựa hồ chuẩn bị rời đi Kim Loan điện.

Hành động ngoài ý muốn này khiến cho tất cả quần thần đều rất kinh ngạc, họ không thể không tiến lên hô to: "Bệ hạ chờ một chút! Lão thần có chuyện muốn tấu!"

Bùi Minh Giác dừng lại, ánh mắt bình tĩnh rơi vào trên mặt Ngô đại nhân, khóe mắt giật giật, không khỏi cúi đầu thật sâu.

“Nếu Ngô đại nhân có chuyện muốn tấu, trẫm tự nhiên nghe.” Bùi Minh Giác ngồi trở lại chỗ ngồi, “Chỉ là trẫm kiên nhẫn có hạn, vô pháp chơi trò đố chữ cùng ngươi."

Nghe thấy giọng điệu uy hϊếp, trên trán Ngô đại nhân toát ra mồ hôi lạnh.

Hoàng đế tuy rằng tuổi còn trẻ, nhưng phân khí thể mưu lược, cũng không biết vượt xa tiên đế bao nhiêu lần,

Ông không dám chậm trễ nữa, thẳng thắn nói: "Bệ hạ, nghe nói ngài đã biết tung tích của Nhϊếp chính vương, không biết có chuyện này không?"

Đôi mắt của Bùi Minh Giác đột nhiên trở nên sắc bén.

Hắn liếc nhìn các đại thần bên dưới, nhìn thấy thứ gì đó bên trong, hỏi một cách thờ ơ: "Ngô đại nhân đã nghe tin đồn ở đâu?"

"Dựa theo lão thần nói. . . Đây sợ không phải lời đồn đãi."

Ngô đại nhân là một vị đại thần trung thành, chính là người trực tiếp đứng ra tố cáo tội ác của nhϊếp chính vương ở Kim Loan điện ngày đó, không sợ lúc này Bùi Minh Giác thờ ơ, cho dù bị khí thế của hắn chấn động, ông cũng vẫn như vậy khăng khăng nói ra.

"Diêm Phúc cung của hoàng đế không chỉ đuổi hết nô tỳ ra ngoài, mà thái y cũng túc trực ngày đêm, các loại thuốc bổ quý giá ra vào... Bệ hạ! Chẳng lẽ ngài cũng nghe lời nhϊếp chính vương gièm pha, như tiên bị hắn mê hoặc?"

Nếu Bùi Minh Giác vẫn có thể bình tĩnh lắng nghe những lời khác, câu nói "như tiên đế" này đã hoàn toàn đâm vào trái tim hắn.

Hắn nhìn đám quần thần đang im lặng nhưng lộ ra vẻ không đồng tình, cười khổ một tiếng.

“Đúng vậy.” Hắn nói, “Trẫm cùng với tiên hoàng quả thật giống nhau.”

Một cuộc náo động lớn bất ngờ nổ ra trong triều.

Giữa sự hối hả và nhộn nhịp, Bùi Minh Giác đã phát âm từng từ rất rõ ràng.

"Trẫm giống như tiên đế, hiểu lầm trung thần, gϊếŧ trung thần, vứt bỏ nhϊếp chính vương đối gian sơn xã tắc một mảnh khẩn thiết chi tâm không màng, hiểu lầm hại hắn, trẫm cùng tiên đế đều là tội nhân, nên cùng hắn chuộc tội."

Những lời này vừa nói ra, mãn đường im lặng.

Tất cả mọi người trợn tròn mắt kinh ngạc, không thể tin được tiểu hoàng đế vừa mới nói cái gì.

Trong đám người, chỉ có Thượng Quan Lâm nhìn hắn bằng ánh mắt trong veo, lo lắng cùng cung kính.

Thoạt nhìn, Bùi Minh Giác thiết chút nữa chật vật quay đi, nhưng hắn không khỏi cảm thấy một luồng khí cực kỳ quen thuộc từ ánh sáng trong mắt anh.

Đôi mắt ấy làm hắn nhớ đến lão sư của mình.

"Các ngươi không nghe lầm, trẫm không bị mê hoặc, cũng không có nghe lời gièm pha. Về công lao và thanh danh của Nhϊếp chính vương, trẫm sẽ đích thân hạ chiếu tuyên bố khắp thiên hạ, đến lúc đó các khanh gia sẽ rõ."

Như một xác sống, Bùi Minh Giác nói một cách máy móc những gì hắn dự định, trước khi mọi người kịp phản ứng, hắn hất tay áo, đứng dậy rời đi.

Để lại một sự náo động lớn cùng thảo luận.

Bùi Minh Giác chỉ muốn lao về Diên Phúc cung, nhưng ngay khi hắn chuẩn bị bước lên long liễn, hắn nghe thấy ai đó đang vội vã đi về phía bên này.

"Bệ hạ! Thượng Quan Lâm bái kiến

Hoàng thượng."

Nghe thấy thanh âm này, vốn Bùi Minh Giác không để ý tới liền dừng lại, hắn đứng ở bậc thang long liễn, quay đầu nhìn về phía thiếu niên thượng thư.

Thượng Quan Lâm quỳ trên mặt đất, ngẩng đầu lên lo lắng nhìn Bùi Minh Giác: "Bệ hạ, thần có một yêu cầu quá đáng ... Nếu Nhϊếp chính vương đang ở trong Diêm Phúc cung của bệ hạ, có thể cho phép thần nhìn hắn không?"

Ngay cả xưng hô của họ cũng như nhau.

Bùi Minh Giác nhìn kỹ vào mắt hộ bộ thượng thư.

Thực sự rất giống nhau, nhưng cũng có chút bất đồng.

Trước đây, đôi mắt của Giản Tử Yến trong veo, sạch sẽ như một dòng suối vừa tan chảy từ sông băng, khi đó cậu chân thành thuần khiết, mặc dù Thượng Quan Lâm không bị bóng tối của quan trường vấy bẩn, nhưng anh đã không còn thuần khiết như trước và nhanh nhẹn như hồi đó.

Cho dù anh trông giống cậu đến mức nào, thì cuối cùng anh cũng không phải là cậu.

Bùi Minh Giác trong giọng nói không có một tia cảm xúc: "Ngươi muốn gặp hắn sao?"

"Đúng vậy." Thượng Quan Lâm nói một cách chân thành, "Theo những gì Trần công công nói, nhϊếp chính vương đã giúp thần rất nhiều nhưng thần không hề hay biết, thần thực sự muốn bày tỏ lòng biết ơn của mình với hắn, nếu không lương tâm của thần sẽ rất khó chịu."

Trên mặt hộ bộ thượng thư chỉ có sự lo lắng cho nhϊếp chính và sự háo hức để trả ơn, không có chút nghi ngờ cậu mê hoặc hoàng đế hay u ám mờ mịt.

"Bây giờ nhϊếp chính vương... sức khỏe không tốt, cần tĩnh dưỡng, không thích hợp gặp người khác." Bùi Minh Giác nhìn vẻ mặt ủ rũ của người thiếu niên, "Thời gian nữa, khi sức khỏe của nhϊếp chính vương tốt hơn, trẫm sẽ hỏi hắn xem có muốn gặp ngươi không."

Thượng Quan Lâm sửng sốt một chút, sau đó vui mừng khôn xiết: "Đa tạ bệ hạ ân điểm!"

Bùi Minh Giác gật đầu, quay lại lên long liễn.

Tấm màn màu vàng nhạt mơ hồ rủ xuống, che đi thân ảnh Thượng Quan Lâm đang nhìn long liễn, Bùi Minh Giác không nhìn anh nữa.

Mỗi người tựa quân ảnh, vẫn nói không bằng sơ.

...

Sau khi giá trị tha thứ của ba người tăng thêm vài điểm, Giản Tử Yến cuối cùng cũng "tỉnh" lại đúng lúc.

Khi đó Bùi Minh Giác đang mặc y phục cho cậu khi vừa mới châm xong, trời đã khuya, ngọn nến trong phòng lờ mờ, chỉ có hai người bọn họ.

Bởi vì không có người ngoài ở đây, nên trên mặt Bùi Minh Giác tùy ý lộ ra vẻ mệt mỏi, đôi mắt xanh đen, nhưng động tác lại rất nhẹ nhàng, bởi vì hắn không chú ý đến Giản Tử Yến đã tỉnh lại, còn đang dỗ dành bằng một giọng trầm thấp.

"Buổi học hôm nay kết thúc rồi, lão sư nhẫn nhịn một chút, sẽ không đau nữa đâu."

Giản Tử Yến nhìn chằm chằm vào chiếc cằm đã gầy đi rất nhiều của hắn, đột nhiên nói: "Ta đã nói, đừng gọi ta là lão sư."

Bàn tay đang khoác lên áσ ɭóŧ của Bùi Minh Giác đột nhiên dừng lại, hắn không thể tin nhìn xuống Giản Tử Yến trong vòng tay mình, bắt gặp ánh mắt vô cùng trong veo nhưng mệt mỏi của cậu.

Đầu óc hắn bị kinh hỉ cực lớn, nhất thời không kịp suy nghĩ nhiều, thanh âm hưng phấn run run: "Lão sư... Ngươi tỉnh rồi?"

Nghe thấy hắn không nghe lời mình mà cứ khăng khăng gọi mình là lão sư, Giản Tử Yến cảm thấy buồn chán kiệt sức không kể xiết.

Cậu cái gì cũng không muốn nói, cũng không để ý Bùi Minh Giác đối với cậu làm cái gì, chỉ là quay đầu đi, ánh mắt trở nên trống rỗng.

Nhìn thấy cậu như vậy, Bùi Minh Giác đầu óc rốt cuộc dần dần thanh tỉnh lại, nụ cười vui vẻ đông cứng trên môi, cả người trở nên đề phòng cùng hoảng sợ.

"Lão sư . . . . . Không vui sao? Ta thật sự cái gì cũng không có làm, ta chỉ là châm cứu cho lão sư, chỉ muốn khoác lại áo cho lão sư."

Giản Tử Yến không biểu lộ bất kỳ biểu cảm nào, nhưng nói một cách thờ ơ: "Hoàng thượng tại sao phải giải thích điều này với vi thần, dù sao, bất kể hoàng thượng muốn làm gì, vi thần cũng không thể phản đối."

Bùi Minh Giác cụp mắt xuống để che giấu nỗi đau sâu thẳm bên trong.

Cho dù hắn có quất vào tim mình hàng nghìn lần cũng không đau bằng chính Giản Tử Yến nói ra một câu như vậy.

Mãi cho đến khi đối mặt với Giản Tử Yến tỉnh táo, hắn mới nhận ra sự hối hận và đau đớn trong lòng khiến hắn khó nói ra lời, hắn ngắt quãng nói: “Lão sư, ta biết là ta sai rồi, lão sư đánh ta đi. mắng ta đi, thậm chí gϊếŧ ta, ta thật biết sai rồi..."

Nỗi buồn dâng lên trong lòng hắn, không biết bao nhiêu lần hắn tưởng tượng ra cảnh hắn xin lỗi Giản Tử Yến, nghĩ rằng hắn sẽ cầu xin sự thương xót của cậu ngay cả trong cử chỉ khiêm tốn nhất, nhưng khi hắn thực sự nói ra, hắn vẫn ngây thơ như tiểu thái tử năm đó, không biết giữ người như thế nào.

"Bệ hạ nói đùa, chỉ bằng một cái xưng hô cũng không thể thay đổi tước vị, huống chi cái khác." Giọng điệu của Giản Tử Yến vẫn đều đều, không có gì đáng buồn hơn là tâm đã chết, cậu đã không còn bất kỳ kỳ vọng nào đối với Bùi Minh Giác," Vi thần ti tiện, không dám để hoàng thượng nhận sai, thỉnh hoàng thượng thu hồi."

Bùi Minh Giác từ tận đáy lòng đến cơ thể run rẩy, sự thờ ơ cự tuyệt của Giản Tử Yến khiến hắn gần như không thể chấp nhận.

Lúc này, Giản Tử Yến quay đầu lại, nhẹ nhàng nhìn vào mắt Bùi Minh Giác, khi trong mắt hắn hiện lên một tia hy vọng mờ nhạt, cậu nói: “Chỉ là hoàng thượng cũng đã nhìn thấy, thân thể của vi thần này thực sự đã hỏng. Chỉ sợ không chống đỡ được mấy ngày, rất khó tiếp tục thừa nhận mưa giông của hoàng thượng, đương nhiên nếu hoàng thượng muốn, ta cũng không thể từ chối..."

"Lão sư!"

Cuối cùng Bùi Minh Giác không thể chịu đựng được nữa, hắn khóc lóc thảm thiết, những giọt nước mắt to từ đôi mắt hắn rơi xuống khuôn mặt của Giản Tử Yến, hắn đâu đến toàn thân run rẩy, nhưng chắn không muốn nói một lời nghiêm khắc nào với Giản Tử Yến, hắn chỉ có thể kìm nén lòng mình, run rẩy, giọng nói của hắn dường như bị vắt ra khỏi cổ họng.

"Ta thực sự, không có, muốn làm bất kỳ cái gì ..."

Giản Tử Yến lại nhìn đi chỗ khác, như thể cậu vô cùng mệt mỏi, vẻ mặt khô héo, không có chút sức sống nào.

"Hoàng thượng nói cái gì, chính là cái đấy."

Ngực của Bùi Minh Giác tràn ngập sự thất vọng và bất lực.

Hắn nhìn khuôn mặt vẫn xinh đẹp dù ốm yếu của Giản Tử Yến, nhưng với khuôn mặt ngày càng mỏng manh và vụn vỡ, trái tim hắn co thắt lại, như thể hắn đã moi ra được nơi trung tâm nhất trong trái tim mình.

"Lão sư. . . Ta thả người đi."

Đôi mắt của Giản Tử Yến lấp lánh, cậu nhìn lại Bùi Minh Giác.

Đôi mắt của Bùi Minh Giác đang khóc, nhưng đôi môi của hắn lại cong lên bằng tất cả sức mạnh của mình, giọng điệu của hắn rất dịu dàng.

"Nếu như người muốn, ta sẽ để cho Cố Vấn Sơn mang người rời khỏi nơi này. Từ giờ trở đi, người sẽ không bao giờ nhìn thấy khuôn mặt đáng ghét của ta nữa."