Phản Diện Khóc Và Cầu Xin Đừng Chết

Chương 57-1

Giản Tử Yến không ngờ có người xuống đây muộn như vậy, thậm chí còn nghe thấy cậu chơi piano, ngay lập tức cảm thấy xấu hổ.

Mà khi cậu nhìn rõ ràng người tới là Doãn Diệu, loại xấu hổ này xen lẫn với mặc cảm sâu sắc.

Ánh mắt cậu mơ hồ, đầu óc trống rỗng, theo bản năng nói: "Không phải. . ."

Nhìn thấy Doãn Diệu sải chân dài về phía trước, cậu sợ đến mức nuốt nước bọt một lần nữa.

Doãn Diệu kiểm tra chiếc piano đang mở chắc chắn rằng không có gì bị hư hại trước mới quay lại xem Giản Tử Yến, giọng hắn lạnh lùng.

"Đàn dương cầm không phải đồ chơi, càng không thể tùy tiện chơi đùa, buồn chán không ngủ được, có thể tìm cái khác chơi."

Đôi mắt hoảng hốt của Giản Tử Yến tối sầm lại, cậu cúi đầu theo thói quen càng im lặng theo thói quen.

Khi nói về những vấn đề liên quan đến piano, cậu luôn và chỉ có thể giải quyết nó theo cách này, để che giấu nỗi đau trong lòng và giả vờ rằng cậu không quan tâm.

Cậu không thể nói với Doãn Diệu rằng cậu không bao giờ được phép đến gần đàn piano khi ở nhà, cho nên cậu không thể nhịn được, cậu vốn tưởng rằng sẽ không có ai phát hiện ra trong đêm khuya tĩnh lặng này, nhưng cậu không ngờ mình lại bị người mà mình không muốn tìm thấy nhất nhìn thấy.

Giản Tử Yến đã quen với việc không bác bỏ những lời buộc tội này, ngay cả khi đó là điều cậu chưa làm.

Cậu cúi đầu, để Doãn Diệu đẩy cậu ra, ngồi xuống bấm vài nốt nhạc, giống như đang kiểm tra xem cậu có đem âm làm loạn hay không.

Doãn Diệu đơn giản điều chỉnh một cái, thấy không có vấn đề gì, cũng không định nói thêm gì nữa, liền đứng dậy nhìn Giản Tử Yến, ý bảo chờ hắn cùng nhau ra ngoài.

Giản Tử Yến nhìn ra ý của hắn, cậu lộ ra một chút do dự và miễn cưỡng liếc nhìn cây đàn piano, nhưng Doãn Diệu lại hiểu lầm bởi cái nhìn này.

Hắn hơi híp mắt, nắm lấy cổ tay Giản Tử Yến: “Chúng ta ra ngoài nói chuyện đi.”

Đôi mắt của Giản Tử Yến run lên, cậu mở miệng theo bản năng bị kéo ra khỏi phòng piano một cách ngoan ngoãn.

Vừa ra khỏi phòng, Doãn Diệu đã buông tay cậu ra, nhưng dù vậy, cũng để lại trên cổ tay Giản Tử Yến vài vết đỏ, đặc biệt chói mắt trên làn da như ánh trăng của cậu.

Doãn Diệu sững sờ trong giây lát, hắn biết mình không dùng nhiều sức, có thể để lại dấu vết lăng/ngược trên đó, điều này cho thấy làn da của cậu rất mỏng manh và mẫn cảm.

Giản Tử Yến dựa vào ánh mắt cũng chú ý tới cổ tay của cậu, cậu sợ Doãn Diệu sẽ trách mình giả bộ đáng thương, vội vàng chắp tay sau lưng, lo lắng nhìn hắn.

Doãn Diệu chỉ ngạc nhiên trong giây lát, cũng không để trong lòng, hắn nhìn vào đôi mắt trong veo thuần khiết của Giản Tử Yến, thầm cười tự giễu, ngay cả lúc này, hắn cũng sẽ bị loại ánh mắt này hấp dẫn, giống như lần đầu tiên hắn bước vào nhà thầy và nhìn thấy con búp bê tuyết được chạm khắc bằng ngọc bích, nhưng hắn không biết dưới vẻ ngoài thanh tú này ẩn chứa một trái tim xấu xa cỡ nào.

Làm thế nào mà Giản Tử Yến có thể giữ được đôi mắt ngây thơ như vậy sau khi làm rất nhiều việc? Người bên ngoài nói cậu diễn xuất kém, xem ra đều sai rồi, người này diễn xuất hiển nhiên so với người khác đều giỏi hơn.

"Vừa rồi cậu muốn làm cái gì, tôi vẫn hi vọng cậu có thể chú ý lời cảnh cáo của tôi." Doãn Diệu nói.

Giản Tử Yến không hiểu, vì vậy cậu nói, "Anh nghĩ em muốn ... làm gì?"

Doãn Diệu nhếch khóe môi dưới giễu cợt: "Ai biết được, nhưng tôi nhắc nhở cậu, trước khi luyện đàn tôi nhất định sẽ kiểm tra bên trong và bên ngoài đàn, mỗi ngày trước khi luyện đàn, đề phòng bất kỳ khả năng "tai nạn" nào xảy ra, cậu hiểu chưa?"

Giản Tử Yến hiểu, Doãn Diệu nghĩ cậu sẽ làm gì đó trên cây đàn piano.

Cậu cảm thấy mình bị sỉ nhục gần như vô lý, đột nhiên ngẩng đầu nhìn khuôn mặt lãnh đạm của Doãn Diệu, trong lòng tràn ngập đau đớn, thanh âm khẽ run.

"Anh cho rằng em sẽ dùng phương thức này... hại anh?"

Doãn Diệu không trả lời câu hỏi này, hắn lặng lẽ nhìn chằm chằm Giản Tử Yến, rõ ràng là muốn đợi cậu chủ động rời đi, để không chạm vào đàn piano nữa.

Đôi môi của Giản Tử Yến mấp máy, nhưng cuối cùng cậu vô lực ngậm miệng lại, cậu lặng lẽ quay người rời khỏi đây theo ý muốn của Doãn Diệu.

...

Ngày hôm sau, Giản Tử Yến dậy sớm bận rộn trong phòng một lúc.

Ngày hôm qua, cậu đi một vòng phòng tổ chương trình chuẩn bị tài liệu, mang về một ít đồ, cậu cho rằng chỉ có năm ngày là rất eo hẹp nên không muốn lãng phí thời gian.

Khi kim giờ chỉ 9 giờ 30 phút, cậu nhận ra đây là một tiết mục, không nên ở trong phòng một mình buồn chán, cậu vội vàng thu dọn đồ đạc còn dang dở vào tủ rồi vội vã xuống lầu.

Đại sảnh dưới lầu rất yên tĩnh, chỉ có Doãn Diệu đang ngồi ở bàn ăn, trước mặt bưng một ly sữa, đọc bản nhạc.

Hắn không ngẩng đầu lên khi nghe thấy tiếng của cậu, nhưng Giản Tử Yến đã vô thức hạ giọng xuống.

Cậu khống chế bản thân quay người muốn rời đi, cắn răng nghĩ chính mình nên làm cái gì bây giờ.

Cậu muốn hỏi những người khác đã đi đâu? Nhưng chuyện tối hôm qua lại hiện lên trong đầu cậu, cậu vẫn cảm thấy ngực đau âm ỉ, cậu cảm thấy nếu mình hỏi ra một câu, rất có thể sẽ bị chế nhạo hoặc là không thèm để ý, cho nên nhất thời không biết nên làm như thế nào.

Chính Doãn Diệu đã đọc xong khúc phổ nói: "Họ vào rừng để xem có thể tìm thấy thứ gì thú vị, cậu có muốn đi không?"

Giản Tử Yến không ngờ hắn thực sự sẽ đề xuất một lời mời với cậu, nỗi buồn ban đầu của cậu ngay lập tức tràn ngập sự ngạc nhiên, cậu gật đầu mà không cần suy nghĩ, nhìn thấy Doãn Diệu đứng dậy chuẩn bị lên đường, cậu đang định đi theo thì đột nhiên cảm thấy hơi chóng mặt.

Nhớ tới ngày đầu tiên mình chưa ăn gì, sợ mình ngất xỉu trên đường sẽ gây phiền phức cho Doãn Diệu, cậu vội vàng tìm trong tủ lạnh, lấy một miếng bánh mì nhét vào miệng rồi nhanh chóng đi theo.

Địa điểm được chọn để tổ chức chương trình này quả thực rất đẹp, đi dạo trong rừng cây, không khí tràn ngập mùi lá cây và mùi đất, khiến người ngửi thấy vô thức thư thái.

Trên thực tế, các vị khách ra ngoài thăm thú rừng cây, trò chuyện và làm một số hoạt động nhỏ đã được chuẩn bị từ lâu, đây là quá trình tổ chương trình đã sắp xếp sẵn, chỉ là Giản Tử Yến đột nhiên xuất hiện, không ai nói cho cậu biết, cậu cũng không biết nơi này kỳ thật đều là có cameras ẩn, chỉ tưởng Doãn Diệu nguyện ý cùng cậu ở bên nhau đi một chút, lòng tràn đầy đều là vui mừng.

Đã lâu lắm rồi, đã lâu lắm rồi cậu mới có thể yên lặng ở bên cạnh anh Doãn Diệu như bây giờ.

Giản Tử Yến không dám nói, sợ làm Doãn Diệu tức giận, Doãn Diệu không phải là người nói nhiều, hai người họ lặng lẽ bước đi, hoàn toàn khác với hai nhóm còn lại.

Doãn Diệu đột nhiên nói: "Cậu có cái gì muốn hỏi tôi?"

Giản Tử Yến không phản ứng gì: "Cái gì?"

Doãn Diệu liếc cậu một cái: "Giữa chúng ta không cần khách sáo giả dối như vậy, nơi này không có camera, cậu muốn hỏi gì thì hỏi đi, tôi cũng không muốn đợi đến camera quay lại mới cùng cậu diễn."

Niềm vui của Giản Tử Yến dần dần nguội lạnh, cậu sửng sốt một lúc trước khi hỏi: "Anh cố ý đưa em ra ngoài vì cho rằng em sẽ cho phòng anh một tờ giấy trắng?"

Doãn Diệu ngữ khí có chút không kiên nhẫn: "Tôi đã nói rồi, nơi này không có camera, cậu thu dọn bộ dạng đó đi."

Giản Tử Yến mở miệng, cảm giác ngột ngạt chóng mặt quen thuộc dâng lên, cậu mơ hồ cảm thấy suy nghĩ của mình đang trôi đi.

“Em…” Giản Tử Yến dừng lại, đưa tay đỡ lấy thân cây bên cạnh, “Em không có gì muốn hỏi.”

Doãn Diệu không hề tỏ ra ngạc nhiên.

"Tùy cậu," hắn nói.

Hắn không bảo Giản Tử Yến đi theo, cũng không có ý định dừng lại đợi cậu, hắn chỉ đi về phía trước, bóng dáng của hắn nhanh chóng biến mất trong bụi cây.

...

Đến tối, hai nhóm còn lại lần lượt trở về biệt thự, lần lượt mang về một số chiến lợi phẩm như rau rừng, quả dại, thấy sảnh tầng 1 không có ai nên bàn nhau rủ cả hai xuống ăn cơm.

Sa Kỳ lập tức nói: "Tôi không dám gọi tiểu thiếu gia, tôi sẽ gọi Doãn ca."

Trần Tuyết Hàn liếc nhìn, sau đó đi lên lầu đến phòng của Giản Tử Yến.

Sa Kỳ thì thầm nói một tiếng, "Sai lại phải giả vờ tốt bụng, như thể cô muốn gọi cậu ta hơn?" Y lấy ra một chiếc gương nhỏ để chỉnh sửa lại vẻ ngoài của mình, rồi đi về phía phòng của Doãn Diệu.

Trong phòng Doãn Diệu không có ai, Sa Kỳ suy nghĩ một chút rồi quay trở lại tầng một, vừa bước đến cửa phòng piano, liền nghe thấy tiếng đàn yếu ớt bên trong, lập tức lộ ra vẻ mặt hưng phấn.

Nhưng mà, y còn chưa kịp đưa tay gõ cửa, cửa phòng dương cầm từ bên trong mở ra, Doãn Diệu hỏi: "Có chuyện gì sao?"

Sa Kỳ lập tức nở một nụ cười ngọt ngào: "Doãn ca, chúng ta đã hái được một số loại trái cây rất ngon, anh có muốn đến nếm thử không?"

Doãn Diệu nhìn bầu trời ngoài cửa sổ như từ trong mộng tỉnh lại: "Đã đến giờ rồi sao... Được, cảm ơn."

Sau khi trở về, hắn lao vào phòng đàn, vừa chạm vào đàn đã quên cả ăn, không để ý trời đã tối.

Hắn đi theo Sa Kỳ đến đại sảnh, ngay lúc Trần Tuyết Hàn cũng đang đi xuống cầu thang, sau khi nhìn thấy Doãn Diệu, cô thản nhiên hỏi: "Doãn ca, Giản thiếu gia không ở cùng anh sao?"

Doãn Diệu giật mình, nhưng Sa Kỳ đã trả lời: "Không, cậu chủ nhỏ không ở trong phòng sao?"

“Không có ở đây.” Trần Tuyết Hàn nhíu mày, liếc mắt ra ngoài cửa sổ, “Muộn như vậy còn chưa về, cậu ấy đi đâu đây?”

Sa Kỳ nói đùa: "Thiếu gia chính là thiếu gia, cậu ấy không sợ trời không sợ đất, bên ngoài bây giờ tối như vậy, tôi không dám chạy loanh quanh một mình mà không có người đi cùng."

Lạc Vũ Thành nói: "Cho dù cậu ấy có tò mò muốn ra ngoài chơi, cậu ấy cũng nên quay lại vào rồi chứ, đạo diễn đã nói không được chạy lung tung vào ban đêm, nên biết ban đêm không an toàn."

"Có lẽ chỉ là chơi đùa thôi, lát nữa cậu ấy sẽ quay lại." Sa Kỳ muốn nắm tay Doãn Diệu, "Doãn ca, anh đến nếm thử trái cây chúng em hái đi, em đã nếm thử rồi, ngọt lắm."

Tay y còn chưa chạm tới ống tay áo Doãn Diệu, Doãn Diệu vô ý nghiêng người, tự nhiên tránh được.

Hắn đến bên bàn, liếc nhìn trái cây đã rửa sạch sẽ, những người khác đều nhìn hắn.

Khi Doãn Diệu có mặt, mọi người dường như đều thừa nhận hắn đang ở vị trí áp đảo tuyệt đối, chưa kể Giản Tử Yến vẫn là đồng đội của hắn, việc tìm ai đó hay để cậu ta đi là tùy thuộc vào hắn.

Trong lòng Doãn Diệu do dự một lúc, hắn không muốn quan tâm đến Giản Tử Yến, nhưng cho dù đó là vì lợi ích của Giản Ngọc Trạch hay nếu cậu đã xảy ra chuyện gì đó và sẽ gây ảnh hưởng xấu đến những người có mặt nếu ở ngoài cả đêm, về tình về lý hắn cũng phải có trách nhiệm.

“Buổi tối không được ra ngoài.” Hắn nói, “Tôi đi ra ngoài tìm, có việc gì sẽ gọi lại.”

"Doãn ca, không an toàn đâu, để em đi với anh." Sa Kỳ lập tức nói.

"Không, các cậu chú ý an toàn." Doãn Diệu cũng không thèm nhìn y một cái, đơn giản gật đầu, sau đó xoay người, hòa vào trong màn đêm.

Giản Tử Yến sẽ đi đâu?