“Đám chó chết này, cho rằng có tiền là ngon hả, lần sau nhìn thấy bọn họ nhất định phải báo cho tôi biết! Tôi phải tìm kim chủ của tôi chỉnh đốn bọn họ!”
Nói đến đây ánh mắt của Kiều Mộc dịu dàng hơn, nói cho Lộ Ly một tin tốt.
“Tôi gặp một kim chủ rất có tiền, còn muốn bao nuôi tôi, mỗi năm cho tôi một triệu, cả đời này tôi còn chưa từng nhìn thấy số tiền lớn như thế nên rất vui vẻ đó Lộ Ly!”
Cậu ta cầm bàn tay bị chà đạp sưng đỏ của cậu lên rồi hôn, sau đó nở nụ cười.
Bôi thuốc xong thì đắp chăn cho cậu, Kiều Mộc nhìn bộ dạng yếu ớt của Lộ Ly mà lo lắng không thôi.
“Có chuyện gì thì nhớ gọi tôi, tôi ở ngay sát vách.”
“Ừm…” Lộ Ly dùng toàn lực đáp lại một tiếng, ý thức dần chìm vào bóng tối.
Dưới ánh đèn ảm đạm, Kiều Mộc nhẹ nhàng đóng cửa phòng, vẻ mặt lạnh lùng nhìn màn hình điện thoại.
Đây là vừa mới gửi đến, cậu ta có nhóm kiểu này, bên trong đều là các cậu ấm nhà giàu, người gửi ảnh tên là Đường Húc, là con của tập đoàn họ Đường.
Cậu ta không ngờ người cưỡиɠ ɧϊếp Lộ Ly lại có thân phận lớn đến vậy.
Trong tấm ảnh, Lộ Ly trần trụi nằm xụi lơ trên đống tϊиɧ ɖϊ©h͙ ở sàn nhà, lỗ nhỏ sưng đỏ không thôi, còn bị tiền mặt cắm vào, vừa sưng vừa đỏ, xung quanh còn lộn xộn hơn, cực kỳ dâʍ ɭσạи.
Kiều Mộc quỳ trên mặt đất nhìn chằm chằm vào bức ảnh trong điện thoại, trong lòng cực kỳ khó chịu, nước mắt tuôn rơi, sụp đổ tuyệt vọng.
Là cậu ta hại Lộ Ly, nếu biết trước sẽ xảy ra chuyện này thì cậu ta không nên để Lộ Ly đến quán bar làm cùng mình mới phải, rõ ràng cậu là một con người đơn thuần hay ngại ngùng, không nên đến sống ở một nơi bẩn thỉu như vậy.
Hiện tại Kiều Mộc hận chính bản thân mình, cậu ta tát cho mình một bạt tai.
Ánh mặt trời ngoài cửa sổ cực kỳ xán lạn, chim hót líu lo đậu trên ban công, bị bóng người lắc lư trong phòng dọa bay đi, bay về nơi rất xa.
Bên dưới lầu tích tích hai tiếng, một chiếc xe hơi màu đen đậu ở ngã tư.
Kiều Mộc không chịu được buồn bực, cậu ta đứng dậy chạy vào nhà vệ sinh nhanh chóng rửa mặt, thay đồ rồi vội vàng xuống lầu.
Cậu ta mở cửa xe rồi ngồi vào, người đàn ông bên trong chờ đợi có hơi không kiên nhẫn.
Đây là kim chủ của cậu ta, Yến Doanh, người đứng đầu tập đoàn họ Yến, dựng nghiệp bằng hai bàn tay trắng, thực sự là viên ngọc hiếm có.
Ngũ quan hắn sắc sảo, có cảm giác cuồng dại giống như tượng cổ Hy Lạp, hắn không nói lời nào mà ngồi bên trong, có cảm giác vô cùng cao quý, lúc cười lên khiến tâm trạng người ta rạo rực không dám xem thường.
“Anh Yến, thật sự xin lỗi, tôi đến trễ rồi.” Kiều Mộc lấy lòng quay về phía kim chủ cười một cái, cố gắng tỏ ra ngoan ngoãn.
Nhưng cậu ta không phải là người ngoan ngoãn như vậy, trong đáy mắt toát ra vẻ buông thả, có vẻ là người không an phận.
Yến Doanh không để ý, hắn đã nhìn trúng khuôn mặt này rồi, không liên quan gì đến cậu ta.
“Cậu khóc à.” Yến Doanh nhìn thoáng qua đã phát hiện khóe mắt cậu hơi ướt, có lẽ vừa mới khóc.
“Không có không có.” Trong lòng Kiều Mộc hiểu rằng hắn vốn không quan tâm cậu ta có khóc hay không.
Cậu ta cũng đoán không sai, quả thực Yến Doanh không quan tâm cậu ta khóc, chỉ là không muốn cậu ta làm tổn thương khuôn mặt này nên giọng điệu cực kỳ nghiêm túc.
“Trước tiên đi ăn cơm với tôi đã, sau đó đưa cậu về rồi từ từ bàn chuyện hợp đồng, nếu cậu còn có điều kiện gì thì có thể thêm vào.”
Kiều Mộc kích động, cậu ta ngoan ngoãn ngồi xuống thắt dây an toàn.