Không khí đêm giao thừa thật khẩn trương và náo nức trong tiết trời giá lạnh.
Sau khi chuẩn bị mâm lễ tươm tất, Ngọc Nghi đã cùng gia đình ăn cơm tất niên. Ngoài đường văng vẳng tiếng nô đùa của bọn trẻ nhà hàng xóm, xe qua lại cũng thưa thớt dần, xung quanh thắp lên vô số đèn điện, có nhà truyền thống hơn thì treo hai chiếc đèn l*иg cỡ lớn trước cổng.
Tất cả cảnh vật đều tràn ngập sự vui vẻ và tươi mới, chỉ duy có một chuyện làm Ngọc Nghi không khỏi hụt hẫng: năm nay tỉnh cô sẽ không có tổ chức bắn pháo hoa.
Thông tin này như sét đánh giữa trời quang. Mọi kế hoạch đi chơi lãng mạn trong đầu Ngọc Nghi đã tan thành mây khói, khiến cô từ sáng đến tối cứ ủ rũ chán chường. Mãi cho đến khi bị bà Chi giáo huấn mấy câu mới miễn cưỡng mỉm cười mà hoàn thành nghi thức dựng nêu.
Xong việc, cô lủi thủi trở vào phòng khách xem chương trình bắn pháo hoa cùng ba mẹ.
Đã từng được ngắm trực tiếp, nên dù pháo hoa trên chương trình này có rực rỡ đến đâu, cũng không khơi dậy trong cô chút hứng thú nào.
Cầm điện thoại lên và xin phép ba mẹ về phòng, Ngọc Nghi định sẽ nhắn tin cho Hoài Chiêu để tìm kiếm cảm giác an ủi.
Mà người ấy lại như tâm linh tương thông với cô, đúng lúc cô vừa nhấn vào biểu tượng trò chuyện của hai người thì đã lập tức gọi đến trước.
Tốc độ bắt máy chưa đến một giây, Ngọc Nghi vui vẻ reo lên: "Hoài Chiêu!"
Ngọc Nghi không thể biết được ở đầu bên kia, Hoài Chiêu như đoán trước được cô sẽ dùng tông giọng này để nói chuyện, nên đã kịp thời đưa điện thoại cách xa tai một chút, tránh cho màng nhĩ bị tổn thương.
[Nghi, năm nay tỉnh không bắn pháo hoa.]
"Mình biết, tiếc quá đi..." Ngọc Nghi nói bằng giọng điệu rầu rĩ.
[Cậu đến đón tôi đi, rồi chúng ta lại cùng xem pháo hoa.]
Cứ tưởng mình nghe nhầm, Ngọc Nghi vội vàng hỏi lại: "C-Cậu đang an ủi mình thôi chứ gì... Hay là thật vậy...?"
[Đang an ủi cậu, nhưng cũng là thật.]
Chắc Hoài Chiêu không biết bản thân rất có tài bắn gục trái tim của mấy thiếu nữ ngây ngô, nên mới có thể nói ra mấy lời này một cách bình thản như vậy.
"Hoài Chiêu à, mình–"
[Ngân Châu và Minh Quân vừa nhắn tin cho tôi, họ nói là cũng muốn được xem pháo hoa nữa.] Hoài Chiêu lại lần nữa ngắt lời cô, [Tôi bảo là đợi tôi hỏi ý kiến của cậu đã. Cậu thấy sao?]
Cái gì!?
Ngọc Nghi trợn trừng mắt. Cô không trả lời Hoài Chiêu mà ngay lập tức chạy ra ban công và ngó sang nhà bên cạnh, chỉ thấy tên đáng ghét nào đó đang đứng ở ban công phía đối diện mà vẫy vẫy tay với cô.
Khẩu hình miệng của cậu như muốn nói rằng: Xin lỗi đã làm phiền gia đình, nhưng cho mình hưởng ké chút lợi ích nhé.
Hưởng ké cái búa ấy!
[Nghi?]
Ngọc Nghi nghiến răng ken két, định là sẽ mở miệng mắng cho tên nhóc kia một trận thì sực nhớ ra vẫn còn đang tiếp máy của Hoài Chiêu, bèn vội điều chỉnh giọng nói sao cho nhẹ nhàng hết mức có thể: "X-Xin lỗi cậu, mình mới té xuống gầm giường."
[Không bị sao chứ?]
"Không sao không sao, da mình cứng lắm."
[Cậu đang không vui à? Hay là tôi từ chối họ–]
"Ấy đừng đừng, cứ cho họ theo đi! Càng đông càng vui mà, hehe!"
[...Tôi sẽ nói lại với họ ngay. Vậy, khi nào cậu đến đón tôi?]
Khi Hoài Chiêu hỏi câu này, thì Ngọc Nghi đã sớm đứng trước kệ giày dưới nhà và sẵn sàng chạy đi bất cứ lúc nào: "Bệ hạ xin hãy một chờ chút, thần thϊếp đến với người ngay đây!"
[...Được, tôi chờ cậu, đi đường cẩn thận.]
Cúp máy, Ngọc Nghi mặc thêm áo khoác rồi đẩy cửa ra ngoài.
"Ê, đi chung ra điểm hẹn không?" Tiếng nói đột ngột của Minh Quân làm Ngọc Nghi giật nảy mình.
Cái tên này ở đâu lù lù xuất hiện trước nhà cô vậy chứ!
Ngọc Nghi hậm hực đáp: "Cậu lăn trước đi, mình cần đi đón Hoài Chiêu."
"Ô, vậy tại hạ cáo lui trước đây." Minh Quân cười ha ha, rồi sải bước chân dài như cái sào của mình rời đi.
Ngọc Nghi bất mãn giơ nắm đấm vào bóng lưng cậu, cuối cùng chỉ đành tặc lưỡi cho qua.
Phố xá trải đầy xác pháo, thi thoảng lại vang lên mấy tiếng pháo nổ rời rạc. Trước cổng nhà Ngọc Nghi có treo một đôi đèn l*иg phất giấy đỏ, tuy nến trong chiếc đèn vẫn thắp, nhưng chỉ đủ tỏa xuống mặt đất những ánh sáng màu hồng nhạt nhòa, hắt ra những chiếc bóng mập mờ.
Cô đạp ánh trăng đến nhà Hoài Chiêu, người ấy đã đứng sẵn chờ cô ở ngoài cổng.
"Khờ quá, trời lạnh vậy mà còn đứng đây chờ mình." Vừa đến cạnh Hoài Chiêu là Ngọc Nghi lại bắt đầu cằn nhằn, "Chừng nào tới thì mình gọi cậu ra là được mà."
"Tôi cũng vì sợ cậu chờ lâu mà bị lạnh thôi." Hoài Chiêu cọ xát hai lòng bàn tay vào nhau để tạo nhiệt, "Đi thôi."
Ngọc Nghi làm như không nghe thấy, chỉ dứt khoát cầm lấy hai bàn tay lạnh cóng của người kia, từ từ áp vào cổ mình.
Xong xuôi, cô cong môi cười: "Thấy sao?"
Cảm giác ấm nóng từ việc tiếp xúc da thịt khiến Hoài Chiêu bất giác muốn rụt tay về, nhưng đối phương lại tinh mắt nhận ra sự dè chừng này của cô. Ngọc Nghi bắt đầu gia tăng thêm lực, thành công giữ chặt tay cô lại.
"Thấy sao?" Ngọc Nghi lặp lại câu hỏi một lần nữa.
Chóp mũi Hoài Chiêu hơi ửng đỏ vì lạnh. Cô nhìn chằm chằm vào người đối diện, kín đáo chuyển động đầu ngón tay vẫn còn đặt trên cổ Ngọc Nghi, nhẹ nhàng đáp: "Ấm lắm."