Vu Dương nhíu nhíu mày, cảm thấy tiểu khả ái có chút kỳ quái, không nói lời nào, chỉ a a ô ô gọi bậy, tay còn dùng sức túm lưng quần, không phải là lần đầu tiên, nên sợ đau đi?
Vu Dương nhẹ giọng hỏi: “Tiểu khả ái, em có phải chưa từng bị người khác làm qua đúng hay không? Em sợ hãi? Em sợ đau?”
Lục Nham theo bản năng gật gật đầu, theo sau lại lắc lắc đầu, cậu mới không sợ đau, chỉ là, chuyện này cùng với sợ đau có quan hệ sao? Chuyện này đề cập đến vấn đề tôn nghiêm của cậu, cậu đường đường là một người nói một không hai, sấm rền gió cuốn, đại lão tuổi trẻ đầy hứa hẹn, hiện tại cư nhiên lại bị Vu Dương làm, chuyện này đối với cậu mà nói, quả thực là vô cùng nhục nhã!
Vu Dương lại hiểu sai ý, ôn nhu nói: “Anh đã biết, tuy rằng em sợ đau, nhưng vẫn là hy vọng bị anh khai bao có đúng không? Yên tâm, anh sẽ ôn nhu, em cũng không cần cảm thấy mình có hại, rốt cuộc, anh cũng là lần đầu tiên! Chúng ta như này xem như là tình yêu 2 phía, ách, không sai biệt lắm chính là ý tứ này.”
Lục Nham quả thực tức điên, cái gì mà tình yêu 2 phía, cái gì mà lần đầu tiên, chỉ bằng đám người trong chung cư, nhân lúc cháy nhà mà đi hôi của kia, tay đấm chân đá đối với cậu, cậu liền biết, Vu Dương không phải người tốt gì, nhiều da^ʍ oa như vậy xếp hàng chờ Vu Dương làm, dươиɠ ѵậŧ Vu Dương, chỉ sợ bị ma đến nhỏ đi!
Vu Dương cũng không để ý Lục Nham nghĩ như thế nào, giờ phút này, hắn đã hoàn toàn bị khuôn mặt tuấn tiếu và cơ bụng rắn chắc của Lục Nham câu dẫn, côn ŧᏂịŧ của hắn đã sớm cơ khát khó nhịn, hắn hơi dùng lực một chút, đem hai tay Lục Nham kéo sang một bên, sau đó không chút khách khí cởϊ qυầи Lục Nham, nhân tiện đem cả giày của cậu cũng cởi luôn.
Vu Dương nhìn Lục Nham, trên người cậu sạch sẽ, hắn ngửi ngửi, có hương vị hoa nhài, hẳn là vừa mới tắm xong.
Vu Dương xấu xa, duỗi tay cầm côn ŧᏂịŧ đã ngẩng lên của Lục Nham, đầu ngón tay cố ý ở trên qυყ đầυ cọ xát vài cái, côn ŧᏂịŧ lập tức càng thêm thô cứng, Lục Nham cũng bởi vì kɧoáı ©ảʍ bất thình lình, nhịn không được phát ra một tiếng rêи ɾỉ từ trong cổ họng.
Vu Dương nghĩ thầm: Nếu qυყ đầυ của tiểu khả ái mẫn cảm như thế, hắn liền tốt bụng liếʍ cho cậu một chút vậy, rốt cuộc, lần đầu tiên của tiểu khả ái đã cho chính mình rồi, chính mình cũng nên để tiểu khả ái sướиɠ một chút.
Vu Dương cúi đầu, vươn đầu lưỡi, đầu lưỡi bắt đầu vòng lấy qυყ đầυ, liếʍ mυ'ŧ.
Lục Nham cảm thấy dục hỏa trong người bốc lên ngùn ngụt, cậu biết, tác dụng của xuân dược phát huy toàn bộ, cậu chỉ cảm thấy, chỗ qυყ đầυ truyền đến kɧoáı ©ảʍ giống như điện giật, cái loại cảm giác sung sướиɠ cực hạn này, nhanh chóng tràn ra toàn thân, mỗi một tế bào của cậu, tựa hồ đều đang kêu gào hưng phấn.
Lục Nham vừa bực bội lại vừa cảm thấy thẹn, côn ŧᏂịŧ của cậu, lần đầu tiên, thế nhưng bị Vu Dương - tên xấu xa này ăn, thật đáng thương cho cậu, vốn còn muốn tìm một xử nam mình thích, sau đó giao phó lần đầu tiên của chính mình cho người ấy, nhưng hiện giờ, cái kế hoạch này đã hoàn toàn ngâm nước nóng!
Vu Dương liếʍ láp qυყ đầυ của Lục Nham trong chốc lát, phát hiện qυყ đầυ Lục Nham càng lúc càng lớn, càng ngày càng hồng, biết cậu có cảm giác, hắn liền dứt khoát há miệng, đem nguyên cây ngậm vào trong miệng, đầu lưỡi chậm rãi liếʍ láp mỗi một tấc da thịt trên thân gậy.
Lục Nham một bên hưởng thụ kɧoáı ©ảʍ sinh ra khi côn ŧᏂịŧ và đầu lưỡi cọ xát, một bên vô cùng tức hận, tên nam nhân này, cư nhiên ăn nguyên cây dươиɠ ѵậŧ của cậu, trong sạch của cậu, xem như hoàn toàn bị huỷ hoại.
Loại sung sướиɠ cực hạn này, và cảm giác xấu hổ, không ngừng luân phiên ở trong đầu Lục Nham, nhưng kɧoáı ©ảʍ trên thân thể không lừa được người, khuôn mặt của cậu đã bắt đầu theo bản năng xuất hiện nét dâʍ đãиɠ, trong miệng cũng bắt đầu phát ra âm thanh rêи ɾỉ.
Vu Dương ra sức liếʍ láp, hắn cảm thấy mùi trên côn ŧᏂịŧ rất dễ ngửi, hắn phát hiện côn ŧᏂịŧ đã vô cùng thô cứng, giống như là gậy sắt, theo bản năng của đàn ông, hắn cảm thấy, Lục Nham có lẽ sắp bắn.
Vu Dương buông miệng, duỗi tay cầm côn ŧᏂịŧ Lục Nham, cố ý hỏi: “Tiểu khả ái, em có muốn để anh vuốt cho em bắn không?”
Lục Nham đã sướиɠ đến thất thần, dươиɠ ѵậŧ đang vận sức chờ phát động, nhưng giờ phút này lại bị dừng lại, không thể nghi ngờ là tra tấn đối với cậu, cậu cố nén cảm giác xấu hổ, gật gật đầu, nhận mệnh chờ Vu Dương giúp cậu bắn.
Vu Dương thấy Lục Nham gật đầu, khẽ cười một tiếng, tay của hắn nhanh chóng loát động, Lục Nham chỉ cảm thaya kɧoáı ©ảʍ càng ngày càng nhiều, cậu thở hổn hển từng ngụm từng ngụm, sâu trong yết hầu phát ra một tiếng gầm nhẹ, trong cơ thể giống như có vô số dòng suối nhỏ, hội tụ với nhau, nhằm về phía qυყ đầυ, cậu cũng không muốn nhẫn nại, ở dưới sự loát động của Vu Dương, trực tiếp bắn ra.
Tϊиɧ ɖϊ©h͙ nóng bỏng trắng đυ.c bắn đầy tay Vu Dương, bởi vì bắn khá mạnh, nên trên bụng Lục Nham, thậm chí cả đầṳ ѵú, đều lây dính một ít đốm trắng.