Sau khi các bác sĩ trở lại, họ đang mân mê với những gì họ vừa chuẩn bị.
“…A Ý.”
Cô Thành bỗng nhiên gọi Ninh Ý trong đầu: "Em có thể tới rồi.”
“?" Ninh Ý lo lắng nhìn camera, phát hiện người chị gái kia thật đúng là gió xuân phất vào mặt.
Vì thế cô lập tức thu phóng tự nhiên chuyển sang hình thức săn sóc: "Ông xã muốn làm việc sao? Ai nha, vậy em đành phải thay anh nằm một lát, ông xã lại đây bận rộn không cần để ý đến em!"
Khóe môi Cô Thành mang theo độ cong nghiền ngẫm, giọng điệu lại không có chút manh mối: "A Ý đối với tôi thật tốt.”
Ninh Ý: "Nên là chồng! Yêu anh!”
Sau khi Cô Thành đổi qua đó, lập tức đi về phía thư phòng, anh có một số việc phải nhanh chóng hoàn thành.
Nhưng mà Ninh Ý nằm trên giường, lại cảm giác được không đúng.
Mùi gì vậy?
Thừa dịp bên giường không có người đứng, cô lén mở mắt ra một khe hở, thấy các bác sĩ đang giở trò gì đó. Hơn nữa, mùi vị còn càng lúc càng đậm.
Nhờ kinh nghiệm thành công của túi măng chua Ninh Ý, bác sĩ cũng quyết định dùng những thứ kí©ɧ ŧɧí©ɧ khác để quan sát số liệu phản ứng cơ thể của Cô đại thiếu.
Dù sao tuy rằng phương pháp này của phu nhân quê mùa, nhưng lại rất hữu hiệu! Hơn nữa so với điện trị liệu trước kia ôn hòa vô hại hơn nhiều, cũng sẽ không tổn thương thân thể Cô đại thiếu.
Quả thật như Tống Lam phu nhân nói, Ninh Ý phu nhân đúng là một tiểu phúc tinh!
Ninh Ý phát giác được không ổn, vừa định đổi thân thể lại, kết quả phát hiện không đổi được… hỏng rồi! Đây là lần trao đổi thứ ba, lại CD!
Mà bác sĩ đã thân thiện lấy đậu hủ thúi ra, đặt lên chóp mũi cô.
Ninh Ý: "...”
Tiếp theo là phô mai vân xanh, các bác sĩ cũng không khỏi lộ ra vẻ mặt đau đớn.
Ninh Ý: "...”
Cuối cùng là cá trích đóng hộp, Tiền chủ nhiệm không xác định nói: "Thật sự muốn mở ra sao?"
Bác sĩ Vương bên cạnh nói: "Mở ra một góc đi?”
Họ đau đớn tiến lại gần nhau.
Ninh Ý:...
Ninh Ý: Ông đừng tới đây!
Cô không thể nhịn được nữa, phát ra âm thanh: "Nôn.”
Cô Thành! Anh lấy oán trả ơn! Chờ đấy!
Nhưng mà một giây sau, tất cả các bác sĩ bên giường đều kích động.
"Các anh có nghe thấy không! Miệng Cô thiếu gia động đậy rồi!”
"Cô đại thiếu có thể nói chuyện!”
Mau, mau đi mời phu nhân và lão tiên sinh đến!
Cô Thành đăng nhập vào mạng nội bộ của tập đoàn Cô thị trên máy tính, thu thập tư liệu xem xong, mới từ trong lầu đi ra.
Sắc mặt hắn âm trầm, đáy mắt nổi lên một tia hắc ám.
Đinh Tư Nguyệt là một kẻ ngu xuẩn, người anh trai kia của cô ta hiển nhiên cũng không khá hơn chút nào, lại có thể bị xúi giục đẩy mạnh hạng mục Thành Đông với Cô Chí Tùng. Quy hoạch của Cô Thành đối với mảnh đất kia chỉ có thể làm khu công nghiệp internet, mà Cô Chí Tùng lại muốn xây nhà chính cao cấp, đầu óc như là bị lừa đá.
Lập tức Cô Chí Tùng sẽ mang theo bản kế hoạch dự án Thành Đông lên đại hội cổ đông, không có Cô Thành ở ghế chủ trì, kết quả bỏ phiếu một khi thông qua, tên ngu xuẩn kia thật sự sẽ đưa Cô thị vào hố sâu.
Cô Thành nheo mắt lại, hắn đã không thể nằm xuống nữa. Quyền khống chế thân thể còn đang từng bước khôi phục, nhưng nếu tay mắt có thể cử động, sẽ có thể truyền lại tin tức cơ bản nhất, truyền đạt ý chí của hắn.
Đã đến lúc khôi phục quyền phát biểu của hắn.
Sau đó Cô Thành liền thấy người hầu ở trong trang viên vừa chạy vừa hô to:
"Cô đại thiếu nói chuyện!”
Cô Thành: "?" Nói cái gì.
Lúc này trong trang viên Cô gia còn có rất nhiều khách đến thăm, nhưng mà Tống Lam và Cô lão gia tử đã không để ý đến những người ngoài này, vô cùng cấp bách chạy tới phòng bệnh của Cô Thành.
Tin tức hoàn toàn không giấu được, lập tức giống như sấm sét nổ tung toàn bộ giới hào môn…
Cô Thành, tỉnh rồi sao?
Vì thế những người khác cũng nhân cơ hội đi theo tràn vào tòa nhà khác, mẹ nó, đây chính là tin tức nặng ký hàng năm!