Bạch Liên Hoa Ngày Ngày Bị Thao

Chương 2: Thừa tướng ốm yếu - 2

thừa tướng ốm yếu - 2

Ngày hội tân xuân, cung điện giăng đèn kết hoa, Nhϊếp Đế Đại Hằng tuyển người tài đức, những ai đầu hàng Ngụy quốc cũ sẽ được ân xá, ai không chịu đầu hàng sẽ bị chém đầu.

Cựu hoàng đế Ngụy quốc kiêng kị thừa tướng Đường Tử Khiêm, vừa nghi ngờ những quan đại thần có năng lực được thừa tướng cất nhắc nên đã đem đi lưu đày, sung quân hết, vì vậy mà bây giờ tất cả các quan lại trong triều đình đều cúi đầu xưng thần với Nhϊếp Đế.

Quân Đại Hằng đã đánh trống rút quân, trong kinh thành dân chúng cũng xách giỏ đi chợ, bán buôn, náo nhiệt hẳn lên, rốt cuộc cũng phải sống, đổi một Hoàng đế không là gì quá lớn đối với những người áo vải bình thường này.

...

Trong Kỳ Lân Điện đàn sáo dễ nghe, Nhϊếp Đế đích thân tổ chức yến tiệc, chiêu đãi văn võ cả triều, các quan chức cũ của Ngụy quốc đều bị giáng chức xuống, nhưng tốt xấu vẫn còn giữ được mạng. Chỉ có thừa tướng Đường Tử Khiêm, từ ngày đó về sau không còn thấy bóng dáng, tựa như đã tự sát, một số người nói rằng công tử như ngọc đã bị Nhϊếp Đế giam cầm, tra tấn mỗi ngày trong cung.

"Khụ... khụ..."

Trong Tử Thần Điện, lửa than vô cùng ấm áp, đôi mi màu quạ của thừa tướng ốm yếu khẽ run lên, mím chặt đôi môi không chút máu, ho khan vài tiếng. Cậu chỉ mặc một bộ quần áo mỏng màu trắng, ôn hòa nằm trên ghế, nhắm mắt lại ngủ.

Đúng lúc này, bên ngoài đột nhiên có tiếng bước chân, cửa Tử Thần Điện bị đẩy ra, một người cung nữ trẻ tuổi thận trọng bước tới, hai tay cầm một chén thuốc.

Thừa tướng không mở mắt, làn da trắng như tuyết, chỉ có đôi môi ửng đỏ vì ho, cung nữ nhìn như ngọc công tử trên ghế tựa, theo bản năng thở nhẹ lại "Công tử, đã đến lúc uống thuốc."

"Làm phiền, cứ để đó đi." Đường Đường chậm rãi mở mắt ra, giọng nói ấm áp như ngọc.

Cung nữ còn nhỏ, sắc mặt bỗng nhiên đỏ bừng, vội vàng đặt chén thuốc xuống bàn, thấy thừa tướng không có động tĩnh gì, nàng do dự thuyết phục: "Công tử, thuốc uống lạnh không được tốt... "

Thừa tướng nâng mắt nhìn dáng vẻ nghiêm túc của tiểu cung nữ, trong đôi mắt màu hổ phách thoáng qua một nụ cười, "Ta biết, bên ngoài trời lạnh, trở về sớm đi"

Giọng nói của công tử thực sự rất hay, cung nữ nhỏ đỏ mặt, bị người đàn ông này dụ dỗ ra khỏi đại điện lúc nào không hay.

Khi trong phòng không còn ai, thần sắc không tốt của thừa tướng đột nhiên thay đổi, Đường Đường vươn vai ngáp dài, đổ hỗn hợp đen thùi lùi trong bát vào chậu hoa bên cửa sổ. Cây Tố Quan Hà Đỉnh đắt tiền lá héo queo, chứng tỏ đây không phải lần đầu thừa tướng bi mật đổ thuốc đi.

Đường Đường híp mắt, mặc chiếc áo mỏng màu tuyết trắng đứng ở trước cửa sổ, tay trắng như ngọc cầm một bát thuốc màu nâu, nghiêng nghiêng, thuốc đen như mực bên trong chậm rãi chảy vào trong chậu hoa.

Không phải thuốc này không tốt, dù sao đây cũng là thánh phẩm Nhϊếp Yến Chi cố ý đặt để thái y, chọn những dược liệu quý giá nhất để bồi bổ cơ thể. Chỉ là bệnh mỹ nhân buff thật sự quá tốt. Căn bệnh của cậu gần như bị đóng băng, cậu có thể giải bất cứ khi nào cậu muốn, lại còn vẫn có thể là mỹ nhân ốm yếu, chưa kể thánh phẩm khó kiếm, lại còn rất đắng, một bát nhỏ như vậy giống như thêm ba cân Hoàng Liên, Đường Đường không muốn uống dù chỉ một giọt.

Chén thuốc còn chưa kịp đổ sạch, một giọng nói đột nhiên từ bên ngoài Tử Thần Điện vang lên, "Bệ hạ..."

Thân thể gầy yếu của Đường Đường đột nhiên đông cứng lại, trong lòng nói, tiệu là vây...

Quả nhiên, người đàn ông vốn nên ở Kỳ Lân Điện đẩy cửa bước vào.

Nhϊếp Yến Chi mặc một chiếc áo choàng rồng đen, áo choàng lớn phủ đầy tuyết, gương mặt lạnh lùng có chút say, ngước mắt lên, ánh mắt lạnh ngắt chạm vào hành động của Đường Đường càng thêm tối lại.

Đường Đường nheo mắt, bình tĩnh đặt bát thuốc xuống, cầm lấy khăn gấm nhẹ nhàng lau đốt ngón tay mảnh khảnh, tựa hồ mọi chuyện đều đã định, nhưng thật ra là đang sợ muốn xỉu ngang.

Đôi mắt đen lạnh lùng có chút say liếc nhìn Đường Đường, Nhϊếp Yến Chi một tay nới lỏng cổ áo, để áo choàng họa tiết rồng của Đường Huyền cởi ra, giũ rớt tuyết, treo lên, nhẹ nói: "Không muốn uống?"

Thừa tướng gầy gò ốm yếu, nghe được lời nói liền che môi, ho nhẹ một tiếng.

Nhϊếp Yến Chi dường như hiểu câu trả lời của cậu, lại lo gật đầu với chính mình, "Được rồi, vì không muốn," Hắn nới lỏng áo sam, ngồi xuống chiếc ghế trước án thư, để lộ bộ ngực rắn chắc màu mật ong.

"Vậy thừa tướng đến thực hiện chức trách."

...

Tử Thần Điện đèn đuốc sáng trưng, Nhϊếp Đế cầm bút xử lý chính vụ, các cung nhân ra ra vào vào dâng tấu chương, tất cả đều xuýt xoa cho rằng bê hạ thật sự rất siêng năng.

Tất nhiên, ở một nơi họ không thể nhìn thấy, Nhϊếp Đế siêng năng cởi bỏ chiếc áo choàng uy nghiêm của mình, long căn thô dài của Bệ hạ ra vào cái mông tròn trắng nõn hếch lên dưới bàn, gậy thịt thô to căng bông hoa ngây ngô đến không còn nếp gấp, mỗi lần rút ra đều tính một lớp nước da^ʍ, xì xì ra ngoài dâʍ đãиɠ cực kỳ.

Không gian dưới án thư chật hẹp, Thừa tướng co rút ở bên trong, cắn chặt môi không chịu phát ra tiếng, cái mông trắng noãn đầy đặn nhô cao, lưng hạ xuống thấp, nằm trên mặt đất trải một tấm chăn lông cừu dày, để long căn to lớn sau lưng chơi cậu run rẩy trước mặt bao người trong cung.

Nhϊếp Yến Chi đang cầm tấu chương, nhíu mày, như đang suy nghĩ chính vụ, nhưng đầu óc của hắn đã bay đến trước dươиɠ ѵậŧ. Hắn bí mật thúc long căn, qυყ đầυ khổng lồ nghiền áp, càn quấy thịt ruột run run trong cái động đầy nước da^ʍ.

Bờ mông trắng nõn run lên từng đợt sóng thịt, nước chảy ra từ cúc huyệt thấm ướt lôиɠ ʍυ ở gốc lông căn của bệ hạ, chỉ cần đám cung nhân tiến thêm một bước là sẽ thấy toàn bộ cảnh tượng dâʍ ɭσạи này.

"Ưʍ..."

Tốc độ ra vào của long căn không nhanh nhưng liên tục khuấy động bên trong tràng ruột và điểm mẫn cảm, thừa tướng sướиɠ đến đuôi mắt đỏ lên, không chịu nổi mà lộ ra một tiếng kêu nhỏ, lại sợ hãi cắn chặt môi.

Bên trong lỗ nhỏ thật chặt, Nhϊếp Yến Chi thở một hơi nặng nhọc, chỉ muốn mặc kệ các cung nhân ở đây, thọc long căn vào trong khoang bụng của con cɧó ©áϊ da^ʍ này mà hung tàn giã nát, bắn tϊиɧ ɖϊ©h͙ nóng để cậu thụ thai.

Các cung nhân không nghe thấy tiếng động, vẫn cung kính đứng cách đó không xa.

Nhϊếp Yến Chi nghiến răng, một tay cầm tấu chương, tay kia vươn ra nắm lấy mông của thừa tướng, qυყ đầυ nghiền tâm lỗ bắt đầu lay động. Thịt mông tràn ra giữa kẽ tay run lên bần bật.

Đau đớn cùng kɧoáı ©ảʍ làm thừa tướng dưới án thư un lên đến suýt nữa không quỳ được nữa.

Một tiếng "phốc" nhỏ vang lên trong đại điện yên tĩnh, mọi người trầm mặt nhìn nhau, âm thanh này từ đâu ra vậy.

Không đợi bọn họ nghĩ thêm, Nhϊếp Yến Chi đang xử lý chính vụ cất tiếng nói.

"Bảo Bùi Diên đưa tiểu hoàng đế Ngụy quốc đến đây." Giọng hắn khàn khàn, lập tức khiến một số cung nữ trẻ đỏ mặt.

Thân thể trong tay bỗng nhiên cứng đờ, thừa tướng chật vật cố gắng quay đầu dưới án thư, khóe mắt đỏ bừng vì tìиɧ ɖu͙©, con ngươi màu hổ phách lấp lánh cảnh xuân, thừa tướng vốn bình tĩnh, gặp khó khăn cũng không chấn động vậy mà nhìn đế vương lắc đầu, gần như cầu xin.

Nhưng đế vương cụp mắt xuống, dùng long căn tàn nhẫn khuấy động tâm lỗ non nớt đầy nước. Hắn nghĩ thừa tướng đã tâm thành tro tàn mới không uống thuốc, cố ý tìm đến cái chết. Nghĩ đến điều này, gương mặt nham hiểm mang theo men say của Nhϊếp Yến Chi càng lạnh hơn, hung hăng nắc vào trực tràng.

Đường Đường kịch liệt run rẩy, há mồm im lặng kêu một tiếng....Nước bọt chảy xuống khóe môi, rơi trên thảm lông cừu.

Nếu Đường Đường bị dập đến thăng thiên biết Nhϊếp Yến Chi đang nghĩ gì, nhất định sẽ hét lên oan quá.

Đúng lúc này, cửa đại điện bị đẩy ra, Bùi Diên cùng tiểu hoàng đế mặc đồng phục tù nhân bước vào, gần như ngay lúc cửa được mở ra, Bùi tướng quân đã ngửi thấy mùi thơm ngào ngạt dâʍ đãиɠ trong không khí.

Hắn không dấu vết đảo mắt qua một vòng, cuối cùng ánh mắt dán vào chiếc bàn trước mặt Nhϊếp Yến Chi, không khỏi nhướng đôi mày tuấn tú.

"Ngươi là hoàng đế của Đại Hằng?" Ngụy Tri Tân ngẩng đầu nhìn, gương mặt hốc hác bớt một chút hung hăng, càng thêm mỏng manh đáng thương.

Nhưng vị Đế vương âm u trước mắt chỉ một lòng chú ý đến việc dập dươиɠ ѵậŧ chơi mông của thừa tướng, chỉ liếc mắt nhạt nhẽo nhìn hắn một cái, "Một quân mất nước còn dám nói chuyện với ta như thế này, ai dạy ngươi phép tắc."

Ngay khi tiểu hoàng đế lên tiếng, lỗ nhỏ của thừa tướng đột ngột siết chặt, ruột thịt mềm nhũn run lẩy bẩy lấy lòng thứ to lớn bên trong, mυ'ŧ hút qυყ đầυ rỉ nước.

Bùi Diên cười gằn, đá vào khuỷu chân tiểu hoàng đế, khiến quân mất nước khuỵu xuống đất.

Cú đá của Bùi Diên rất nặng, dường như là để trả tư thù, che giấu động cơ thầm kín không cho ai biết.

"A ..." Tiểu Hoàng đế quý giá bao năm qua được thừa tướng bảo vệ quá kỹ, chưa bao giờ phải chịu đau đớn như vậy, trán đổ mồ hôi hét một tiếng, ngẩng phắt đầu, ánh mắt hung tợn quét qua Bùi Diên đang đứng trên cao nhìn xuống, cùng Nhϊếp Yến Chi hoàn toàn không để hắn vào mắt.

Nhϊếp Đế bị mạo phạm long uy cũng không quan tâm, nhưng ở nơi người khác không nhìn thấy, nghiêm khắc dùng long căn trừng phạt lỗ da^ʍ giữa mông lão sư của tiểu hoàng đế.

Dưới án thư, thân hình mảnh dẻ của thừa tướng ngưng tụ một tầng mồ hôi thơm, rùng mình kẹp chặt lỗ hậu, gậy ngọc dưới thân trước khi Ngụy Tri Tân đi tới đã bắn đến rối tinh rối mù.

Nhϊếp Yến Chi dùng qυყ đầυ nhẹ nhàng khuấy động thịt ruột sưng đỏ chín muồi, một tay xoa bóp cánh mông ướŧ áŧ, nhạt nhẽo nói: "Trẫm hâm mộ Đường Tướng đã lâu, hôm nay kêu ngươi tới cũng là muốn nghe những chuyện ngày xưa của thừa tướng."

Thừa tướng Đường Đường cắn đến nứt cả răng, khóe mắt đỏ rưng rưng, mặt đầy xuân tình. Đế vương phía sau chơi hăng quá, vừa nói chuyện vừa nắc tàn nhẫn vào lỗ da^ʍ của cậu, làm cậu như cɧó ©áϊ động dục mà dẩu cao mông, lộ ra miệng lỗ sưng phồng ngậm dươиɠ ѵậŧ, chờ đợi được tưới tắm tϊиɧ ɖϊ©h͙.

"Hừm," Ngụy Tri Tân nghe xong cười khinh thường, "Tại sao, đế vương Đại Hằng cũng thích tên đạo đức giả kia à?"

Lời mỉa mai không che giấu của hắn khiến Bùi Diên cau mày tăng thêm sức mạnh, Ngụy Tri Tân kêu lên một tiếng thảm thiết, kinh ngạc ngẩng đầu nhìn Bùi Diên, một lúc sau đột nhiên bật cười, "Hahaha, ngay cả tướng quân của nước địch cũng muốn hắn, ha ha ha tại sao trước kia trẫm không nhìn thấy, cái bộ dạng sắp chết kia của thừa tướng còn có khả năng quyến rũ đàn ông hơn cả bọn gái điếm của Câu Lan Ngõa Xá ".

"Bùi Diên, đánh gãy chân hắn."

Thân hình trắng nõn dưới án thư chợt cứng đờ, Nhϊếp Yến Chi mặt mày lạnh lùng dùng long căn rắn chắc khai phá tràng ruột siết chặt, thịt ruột đâm đãng run bần bật, điên cuồng tiết nước da^ʍ nịnh nọt thứ đồ càng cương cứng hơn bên trong.

Bùi Diên đang nghẹn cục tức, nghe Đế vương nói thế liền ta bước lên phía trước, nháy mắt nữa thôi sẽ đánh gãy chân chó của tiểu hoàng đế không biết điều...

"Chờ đã," Nhϊếp Yến Chi kêu lên một tiếng, đột nhiên cắt ngang chuyển động của Bùi Diên.

Bùi Diên cử động được một lúc, sắc mặt Ngụy Tri Tân tái mét, lúc này mới biết sợ, rụt người lại im thin thít....

Nhϊếp Yến Chi dừng lại, ngạc nhiên nhìn dưới án thư, đường cong trên lưng của thừa tướng rất đẹp, run lên vì mồ hôi, mông thịt trắng tươi nhuộm nước da^ʍ uốn éo theo từng đợt đâm. Đế vương thậm chí có thể nhìn thấy miệng huyệt bị chơi đến sưng đỏ từng chút mυ'ŧ vào long căn, lại phun ra nước da^ʍ, lẳиɠ ɭơ vô cùng.

Rõ ràng là để hắn tha Ngụy Tri Tân đi một lần ...

Trong không gian nhỏ bé, Đường Đường lắc lư cặp mông lấy lòng long căn, ở nơi Nhϊếp Yến Chi không thấy được, cậu há to mồm, nước mắt chảy ròng ròng, sướиɠ thất thần..

Tiểu hoàng đế là người không có tài đức, Đường Đường còn hữu dụng, làm sao có thể vì hắn mà hạ mình thế này.

Mùi thơm ngào ngạt trong không khí càng lúc càng nồng, Ngụy Tri Tân hít hít mũi, sợ hãi co người sang một bên. Cuối cùng cũng nhận ra Ngụy quốc đã chết, sẽ không có ai chăm sóc mình như Đường Đường. Tiểu Hoàng đế lại cảm thấy trong lòng có một tia oán hận, hắn có chút than thở không hiểu vì sao thừa tướng đã hứa với phụ hoàng sẽ chăm sóc chu đáo cho hắn, nhưng lại không dùng cái chết để khuyên bảo hắn khi hắn chuẩn bị làm sai.

Nếu như vậy ... hắn có thể không cần phải khúm núm trước Đại Hằng thế này.

Bùi Diên ngửi thấy mùi hương, thân dưới sưng to đến phát đau, thở dốc nhìn chằm chằm vào chiếc bàn hơi rung chuyển, không nén được nuốt nước bọt.

Mông tròn lắc qua lắc lại, mắt của Nhϊếp Yến Chi mờ mịt đỏ bừng. Bàn tay to xòe ra bóp chặt cánh mông ướt đẫm, long căn trướng to nổi gân dập vào tâm lỗ như phát điên, qυყ đầυ hung tàn đâm nát thit ruột dâʍ đãиɠ đầy nước.

Thừa tướng há miệng thở dốc, cánh mông tuyết trắng bị túi tinh hoàn nặng trĩu của Đế vương đét đến đỏ hồng, tiếng bạch bạch nho nhỏ làm thừa tướng run lên sợ hãi, thân hình mảnh mai muốn chạy trốn, rồi lại không kìm chế được ra nước da^ʍ, từng luồng dịch ruột non nhanh chóng bắn tung tóe, bị gậy thịt chặn lại không cho phun ra, tích tụ trong tràng ruột, ngâm long căn đế vương sung sướиɠ, bắn ra tinh hoa.

Nhϊếp Yến Chi thở hổn hển buông ra cặp mông bị bàn tay to bóp đến đỏ lừ, khuôn mặt lạnh lùng tràn đầy mãn nguyện, ngẩng đầu lên, khàn giọng nói với Ngụy Tri Tân đang mờ mịt đầy đầu.

"Nhốt hắn lại, Ngụy Hoàng cần cảm ơn lão sư của mình thật nhiều đấy.."

Bùi Diên ngửi được mùi thơm ngào ngạt trong không khí, đũng quần sưng tấy suýt chút nữa lộ ra trước mặt mọi người, hắn không chút thương xót, nhấc cổ áo tiểu hoàng đế lên ném thẳng cho các tướng lĩnh ngoài cửa.

"Rầm", cánh cửa đóng sầm lại.

Nhϊếp Yến Chi vừa mới vui vẻ xong, trên cổ rịn ra một tầng mồ hôi mỏng, cả người tràn đầy sự gợi cảm nam tính của đàn ông trưởng thành sau giao cấu, như một con báo ăn uống no đủ, thỏa mãn nằm nhịp đuôi trong lãnh thổ của mình.

Chờ trong phòng không có ai, tướng quân khôi ngô tuấn tú cố gắng gượng chú chim, tươi cười đi tới xốc tấm vải đen trên án thư.

Bàn tay to đẩy tấm vải sang một bên, hương thơm nồng nàn xen lẫn mùi tanh của tϊиɧ ŧяùиɠ ùa ra, ánh nến vàng trên chân đèn chiếu vào, phản chiếu một thân ngọc da^ʍ mỹ.

Công tử như ngọc tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ, mông tuyết bị đánh đỏ dẩu cao, trong tư thế quỳ bò dâʍ đãиɠ, ánh nến nhuộm tầng mồ hôi thơm trên lưng cậu thành màu mật ong nhạt, dây buộc tóc đã rơi vì va chạm, tóc đen trải khắp mặt đất, sườn mặt đẹp như tiên dán trên tấm thảm nhung đỏ, không nhìn rõ được vẻ mặt, chỉ mơ hồ nhìn thấy đôi mắt màu hổ phách ướt đẫm nước. Cậu nằm trên mặt đất thở dốc, cái miệng đỏ hồng hơi thè ra đầu lưỡi, nước bọt giàn dụa.

Chưa kể đến hoa cúc hồng phấn kia, bông hoa nhỏ thẹn thùng đã bị long căn của đế vương chơi đến chín rục, tϊиɧ ɖϊ©h͙ trắng ngà uốn lượn rỉ ra từ miệng lỗ sưng vù, để lại cảnh sắc dâʍ ɭσạи trên cặp đùi trắng nõn của thừa tướng.

Bùi Diên nheo mắt lại, dùng bàn tay to phủ đầy vết chai vuốt qua lọn tóc mượt như tơ lụa, cẩn thận chạm vào làn da trắng như tuyết mềm mại của thừa tướng, bàn tay khô nóng khiến người phía dưới rùng mình một cái, làn da trắng tuyết quá non nớt, bị bàn tay bóp chặt để lại những đốm đỏ, trông như hoa mai nở giữa trời đông.

Cảm xúc tinh tế trên tay khiến Bùi Diên thở dài, thấy Đường Đường từ nãy đến giờ vẫn chưa xốc lại tinh thần sau cao trào, xót xa nói, "Chậc, dữ tợn thế? Ca, hôm nay ngươi bị sao vậy?"

Trước đây vì lo cho thân thể không khỏe của Đường Tử Khiêm, lúc mây mưa bọn họ không quá kịch liệt, sợ hăng quá lỡ xé luôn thân thể này ra thành mảnh nhỏ, nhưng hôm nay tâm trạng Đế vương đã xấu đến cực hạn. Long căn dưới háng suýt làm linh hồn thừa tướng bay thẳng lên trời.

Quả nhiên, Bùi Diên vừa hỏi, vị đế vương vốn đã không mấy vui vẻ tức giận mở to mắt "hừm" một tiếng, mặt mày đã u ám lại càng sa sầm thêm.

"Cũng không có gì, chỉ là Đường tướng rất tao nhã, thích tưới hoa bằng thuốc bổ làm từ huyết sâm."

Bùi Diên ban đầu chỉ định trêu chọc, nhưng giờ nhìn thừa tướng đã mềm nhũn thành vũng, tuy khuôn mặt tuấn tú vẫn tươi cười nhưng giọng điệu lại có chút nguy hiểm, "Ồ ... vậy, thừa tướng đã có ý định muốn chết?" Hắn càng bóp chặt tay, thở dài, "Hóa ra là chúng ta tự mình đa tình. Đường tướng muốn chết cũng hoàn hoàn không yêu cầu quân thần địch quốc thương tiếc, nếu như vậy, bổn tướng đây nên để cho thừa tướng trước khi chết tận hưởng cái gì gọi là nhân- gian- cực- nhạc".

Hắn gằn từng chữ từng chữ, bàn tay to niết mạnh trên da tuyết, phát ra một tia điện nhỏ. Đường Đường rùng mình hoàn hồn, nghe đến đây cảm thấy oan còn hơn Thị Kính, trời ơi đâu phải cậu muốn chết, cậu chỉ không muốn uống thuốc đắng thôi mà a a a a a.

Quân tần mấy người ai cũng thích bổ não như vậy hả?

Nhưng chưa kịp than thở thì miệng bỗng trở nên ngọt ngào, Đường Đường còn chưa kịp phản ứng thì viên thuốc tướng quân nhét vào miệng cậu đã tan ra.

Đây là bảo vật được con cháu nhà Ngụy tặng cho Bùi tướng quân trong bữa tiệc. Thứ này được gọi là Liệt Tình, đúng như tên gọi, tác dụng cực kỳ nhanh, không những không làm tổn thương cơ thể, mà còn có tác dụng kí©ɧ ɖụ©.

"Ưm ... ngươi, ngươi cho ta ăn cái ... cái gì ..." Thừa tướng hai mắt mê man, thở hổn hển vặn vẹo thân thể, lọn tóc mềm mượt trượt xuống, rũ lên thảm lông đỏ tươi, quyến rũ như yêu quái. Mùi thơm cơ thể con người hòa quyện với vị ngọt ngào của nước da^ʍ ngòn ngọt, làn da tuyết trắng trên thân bệnh cốt hằn lên những vệt đỏ, người rõ ràng sáng như trăng trên cao giờ lại tản ra sức quyến rũ kỳ lạ.

Thực ra vừa đút thuốc vào Bùi Diên đã cảm thấy hối hận, mặc dù thuốc không có tác dụng phụ nhưng thân thể Đường Tử Khiêm như gió thổi là sẽ tan biến, không biết có chịu nổi du͙© vọиɠ mãnh liệt như vậy không.

Nhưng dù sao cũng đã cho uống rồi, Bùi Diên bị thái độ không biết gì của người này làm cho ngây ngẩn, lập tức, thân hình hiên tuấn dựa vào bàn, cười nói: "Đương nhiên là làm thừa tướng sướиɠ đến chết."

Thân thể mỹ loạn cuộn tròn biến thành màu đỏ nhạt, lỗ cúc đầy tϊиɧ ɖϊ©h͙ vừa ướt vừa ngứa đến phát run, ruột thịt cực kỳ đói khát, tuyệt vọng gào thét, muốn dươиɠ ѵậŧ của đàn ông đút vào trị ngứa. Đường Đường hai mắt đỏ ửng đầy mê hoặc, cậu khẽ hé miệng, đầu lưỡi đỏ tươi lấp ló giữa hai hàm răng trắng, vừa thút thít vừa mắng: "A... đồ đê tiện... ... ưm ... không biết xấu hổ!

Lửa than trong Tử Thần Điện rất ấm, không cần lo lắng khối ngọc xinh đẹp ốm yếu sẽ bị lạnh, đế vương ngồi trên ghế nhàn nhã uống trà.

Tác dụng của thuốc mạnh đến nỗi thừa tướng bị thiêu đốt đến mất đi lý trí, chỉ có thể lẩm bẩm "Khó chịu ... nóng", vẻ dịu dàng như mèo rất quyến rũ, khóe mắt đẫm lệ đầy mê hoặc, thậm chí còn không biết mình đang làm gì, chỉ vô thức chà xát cơ thể như ngọc loang lổ ái tình trên tấm thảm nhung. Kɧoáı ©ảʍ nho nhỏ làm cho ngọc trụ dựng đứng, chảy nước nhờn không ngừng, nhưng hoa cúc vẫn ngứa ngáy vô cùng, ruột thịt đói khát hút lấy tϊиɧ ɖϊ©h͙ dày đặc đế vương để lại trong cơ thể, nhỏ giọt xuống đất làm thảm nhung ướt đẫm.

"Ưʍ... Bùi Diên... Khó, khó chịu..."

Nhìn thứ hùng tráng đứng thẳng giữa chân Bùi tướng quân, Đường Đường đẫm lệ nuốt nước miếng ừng ực, như một con cɧó ©áϊ động dục uốn éo bò đến, như ngọc công tử phảng phất như biến thành xướng kỹ dâʍ đãиɠ nhất kinh thành.

Bùi Diên không mặc triều phục, một thân hình tuấn tú mặc kính trang màu đen dựa vào bàn, toàn bộ tóc dài được buộc lên bởi một sợi dây buộc tóc màu đỏ sẫm, dưới ánh nến, tướng quân càng thêm khôi ngô tuấn tú.

Hắn cởϊ qυầи, lấy ra dươиɠ ѵậŧ to dài, lười biếng nói: "Thừa tướng của chúng ta thật da^ʍ, nước nhiều đến mức giặt được cả tấm thảm."

Giờ phút này mùi tanh của dươиɠ ѵậŧ lại trở nên cực kỳ dễ ngửi, phản ứng của thừa tướng cũng càng ngày lớn, cúc huyệt không có bất kỳ thứ gì bắt đầu phun tràng dịch, cảm giác ngứa ngáy khó chịu khiến Đường Đường không kìm được khóc thút thít, nước mắt làm mờ cả tầm mắt trước mặt. Cậu run rẩy bò về phía trước vài bước qua màn sương mờ ảo, lỗ cúc cọ xát sinh ra kɧoáı ©ảʍ làm thừa tướng nức nở yêu kiều, nước da^ʍ cùng tϊиɧ ɖϊ©h͙ của Đế vương tí tách chảy xuống một đường.

Chân Đường Đường đã mềm nhũn, cậu quỳ xuống nắm lấy dươиɠ ѵậŧ nóng rực của Bùi Diên, sốt sắng muốn nhét xuống thân mình, nhưng chủ nhân của gậy thịt lại không di chuyển.

"Ưʍ.... Muốn.... Cho ta...."

Đôi mắt hổ phách của như ngọc thừa tướng đẫm lệ, khuôn mặt ôn nhuận đỏ bừng sắc xuân, không ngừng vuốt ve gậy thịt to dài, muốn nhanh nhét vào lỗ da^ʍ chảy nước không ngừng.

Nhìn ngón tay thon dài xinh đẹp của thừa tướng vuốt ve đồ vật của mình, Bùi Diên hít sâu ngồi xuống ghế tựa, "Thừa tướng muốn gì thì tự lấy đi."

Đường Đường cả người đều bị thiêu đốt, gần như vội vã muốn ngồi ở trên người Bùi Diên, mông tuyết ướŧ áŧ nâng lên, miệng lỗ bị đế vương mắt làm đến sưng đỏ cạ cạ dươиɠ ѵậŧ, rồi "phụt" một cái nuốt chửng vào dễ dàng. Thứ cao lớn hung tàn nghiền áp tràng đạo và dâʍ ɖị©ɧ, làm miệng trực tràng sưng to thêm nữa.

"Ư...a!!" Đường Đường rùng mình, trước sau đều phun nước, chỉ bị dươиɠ ѵậŧ đâm vào một cái đã đến cao trào.

Lỗ hậu thật chặt khiến Bùi Diên thở dài một tiếng, dùng hai tay to nắm lấy eo thon của thừa tướng, ấn người sâu xuống dươиɠ ѵậŧ, thở dốc ra lệnh, "Hưʍ... tự nhún đi."

Thuốc này quả thực không tầm thường, Đường Đường vừa bắn một lần đã tỉnh táo lại một it, nhưng vẫn rất thèm khát.

"Hưʍ...a ... đáng khinh, a ... thật lớn ..." Cậu thở gấp gáp, cho dù đã tỉnh táo nhưng vẫn không thắng nổi du͙© vọиɠ, tự nhiên vặn eo ngậm vào phun ra thứ to lớn giữa đùi.

Dịch da^ʍ tràn ra xung quanh theo động tác thọc vào rút ra, thấm áo đen của Bùi Diên ướt đẫm một mảng lớn, dươиɠ ѵậŧ giống như đang ngâm mình trong suối nước nóng, để cho thịt ruột phập phồng, nóng bỏng mυ'ŧ mát.

"Sao, thừa tướng qua cầu rút ván à?" Bùi Diên cười nhẹ, lại nói, "Nhưng mà cái lỗ đầy nước này đang mυ'ŧ chặt dươиɠ ѵậŧ ta lắm đấy nhé, hưm ... mυ'ŧ quá sướиɠ."

Hắn phối hợp với nhịp nhún mà đẩy dươиɠ ѵậŧ, khiến nó vào sâu hơn. Đường Đường rêи ɾỉ lớn tiếng, tóc dài tán loạn trên lưng, thân thể mảnh khảnh ốm yếu ướt đẫm lắc lư, để dươиɠ ѵậŧ đâm vào điểm da^ʍ trong thành ruột, thừa tướng cắn chặt đôi môi ửng hồng, đứt quãng liên tục rêи ɾỉ, mắng nhiếc tướng quân vô liêm sỉ, hèn hạ.

"Đường tướng đúng là mạnh miệng mềm lỗ ..." Bùi Diên cười để cậu mắng, nhưng thứ dưới háng dập càng ngày càng ác liệt, qυყ đầυ tròn mướt tiến vào đi ra trực tràng sưng to, hai túi tinh to nặn phành phạch đánh vào cái mông trắng phau của thừa tướng, ép cặp mông thịt tròn vểnh đến méo mó.

"Ư. Ưʍ....... A.... sâu quá.... Không...đừng........sâu quá ..a..a.a...."

Gương mặt của công tử như ngọc đầy vẻ quyến rũ, ưm a kêu da^ʍ theo từng nhịp nắc, eo vặn vẹo, mông nhếch lên tiếp tay cho dươиɠ ѵậŧ dễ dàng ra vào.

Thịt ruột lạnh run mυ'ŧ mát gậy thịt, thanh âm dễ nghe của thừa tướng càng làm thứ dưới háng của Bùi Diên sưng lên, tướng quân xòe bàn tay to nắm lấy eo thon của thừa tướng, thở hổn hển dập dữ dội, động tác khuấy động kịch liệt, như chỉ muốn cắm xuyên đóa hoa cúc sưng mềm kia.

"Ưʍ.. đừng a..a ... nhẹ ... a a nhẹ một...chút ..."

Thân hình loang lổ dục tình như được khảm trên dươиɠ ѵậŧ, Đường Đường hai mắt đây nước, ưm a kêu da^ʍ, sướиɠ đến ngón chân cong lên. Dưới ánh nến leo lắt, mồ hôi thơm đọng lại chảy xuống, rồi lại bị đế vương không biết từ lúc nào liếʍ láp, môi lưỡi ướŧ áŧ, để lại một chuỗi vết đỏ.

Nhϊếp Yến Chi ngủi mồ hôi thơm, hương thơm thanh lãnh thoảng trong mũi khiến dươиɠ ѵậŧ của hắn lại sưng lên, đôi mắt đỏ ngầu, đồ vật to tướng dưới thân không một tiếng chào hỏi cạ cạ vào nơi giao hợp của hai người, từng chút đâm vào lỗ hậu đã ướt dầm dề.

"A. a..a to quá ... không thể ...a...a ... ta không thể nuốt được, đừng ... ưm ..ha..... "

Đường Đường lung tung đá chân, bị hai dươиɠ ѵậŧ cắm cùng một lúc đáng lẽ sẽ đau đớn, nhưng dưới tác dụng của thuốc lại biến thành kɧoáı ©ảʍ tê dại, khiến ngọc trụ trước mặt lập tức rỉ ra một ít chất lỏng.

"Hừ ..." Đế vương cùng tướng quân hừ mũi, thấy thừa tướng có thể chịu được, hai tên nam nhân vẫn luôn muốn trừng phạt mặc kệ tràng ruột thít thật chặt, thịt ruột mấp máy mà mãnh liệt dập vào, bạch bạch bạch đâm đến nơi sâu nhất, làm cái bụng trắng nõn của Đường Đường nhô lên hình dạng qυყ đầυ.

"A ...sướиɠ... ô ... a, các người ... đê tiện..ư ... không, không muốn...."

Đường Đường hai mắt đỏ hoe, run rẩy tựa lưng vào trong ngực đế vương, trên chiếc ghế tựa nhỏ, hai dươиɠ ѵậŧ nam nhân ăn ý ra vào. Thừa tướng càng thở dốc nặng nề, phe phẩy mông phun ra nuốt vào hai cây gậy thô to, lỗ hậu ướt đẫm vẩy nước tung tóe lên hạ thân cả ba, tràng ruột khát khao vặn vẹo, mυ'ŧ mát qυყ đầυ đầy chất nhầy.

Các nam nhân dập càng lúc càng mạnh, phần hông chuyển động nhanh đến không nhìn rõ, cúc huyệt bị đâm run lên bần bật, rong tẩm cung của đế vương chỉ vang lên những tiếng da thịt đánh vào nhau thật da^ʍ mỹ, cơ thể bệnh tật yếu ớt của Đường Đường tròng trành, nhưng không thể kiềm chế mà vui vẻ đón nhận.

Cho đến khi Bùi Diên thở gấp bắn tϊиɧ ɖϊ©h͙ đặc sệt nóng cháy vào tràng đạo ướt mềm, Đường Đường hét lên một tiếng, co thắt liên hồi, ngọc trụ phía trước vung vung, bắn ra tung tóe nướ© ŧıểυ.

"A không ... không !!"

Thịt ruột co rút như điên, gương mặt u ám của Nhϊếp Yến Chi hiện vẻ tàn nhẫn, bàn tay to bóp vòng eo mảnh khảnh của Đường Đường, không màng lỗ nhỏ mẫn cảm sau cao trào, vẫn hung tàn mà dập vào.

Thừa tướng còn chưa hoàn hồn sau màn mất khống chế đáng xấu hổ đã bị đế vương đâm vào điểm da^ʍ, đau đớn xen lẫn kɧoáı ©ảʍ kịch liệt, đôi mắt màu hổ phách đẫm lệ, cơ thể loang lổ không ngừng giãy giụa muốn thoát ra.

Nhϊếp Yến Chi đỏ ngầu hai mắt, hắn đè chặt thừa tướng ốm yếu, giống như dã thú mà điên cuồng di chuyển, long căn như xuyên thủng thừa tướng

[Không, a ... sướиɠ chết mất ... mở..a..a ... mở khóa bệnh mỹ nhân buff ...]

Đường Đường rùng mình liên tục, sướиɠ đến suýt chút nữa nhìn thấy đèn kéo quân, liền nhanh chóng kêu hệ thống cứu mạng chó của mình, cũng để một mũi tên bắn hai con nhạn, vừa cho hai tên cầm thú này có cơ hội tự trách vừa tranh thủ đi cưa anh quỷ y chưa lên sân khấu.

[Hệ thống: Đã mở khóa buff bệnh nhân (nhớ khen tui đó nha ~)]

Ngay lúc mở khóa xong, Nhϊếp Yến Chi gầm nhẹ, vừa chuẩn bị bắn tinh vừa ác độc "bạch bạch bạch" đâm vào nhụy hoa dữ dội, đế vương phóng dịch trắng nóng hổi, nhiều đến nỗi bụng dưới của thừa tướng phồng lên một chút.

Đồng thời......

"Phụt..."

Đồng tử ấm áp của Đường Đường lập tức trở nên xám xịt, cậu ho không ngừng, máu trào ra, nhỏ lốm đốm trên thân thể mềm yếu, trước mắt bệnh mỹ nhân như mờ đi, trời đất quay cuồng mà ngất xỉu.

Nghĩ thầm. Ây da ... Thực sự nhìn thấy đèn kéo quân.

"Tử Khiêm!!" Nhϊếp Yến Chi chưa kịp đến cao trào đã bị sợ hãi thay đổi sắc mặt, vội vàng rút long ăn ra khỏi thừa tướng, bế người đã hôn mê bất tỉnh lên.

Bùi Diên cũng sợ hãi, cuống quýt mặc quần vào, ba chân bốn cẳng đi gọi thái y.

Thời gian dần trôi, Tử Thần Điện càng hỗn loạn, chỉ có Đường Đường vô tâm vô phế nằm hôn mê.

*** 9 ***