thế giới 3: thừa tướng ốm yếu - 1
[Nhân vật lót đường thay đổi: Đường Đường, tự Tử Khiêm. Đường Tử Khiêm sinh ra trong một gia đình nghèo khó, là thừa tướng từng đỗ tam nguyên từ khi còn thiếu niên.
Ngoại hình đẹp và tài năng xuất chúng, lần nào đi ra ngoài cũng có người ném quả doanh vào xe ngựa (*), Đường thừa tướng khí khái, công tử như ngọc, thế vô song.]
(*) cái này là câu ám chỉ được nhiều người theo đuổi, từ điển tích hot boy Phan An được (bị) phái nữ (kể cả bà zà) ném trái cây vào đầy xe ngựa để thể hiện lòng yêu thích.
[Tiên hoàng của Ngụy Quốc và Đường Đường có ơn tri ngộ, thái tử còn nhỏ tuổi không quan tâm thế sự, Đường Tử Khiêm được tiên hoàng gửi gắm trên giường bệnh trước lúc lâm chung, kéo thân bệnh nặng đi bình ổn những tông thất ngo ngoe rục rịch khác, nắm giữ quyền lực triều chính trong tay, làm những đại thần tông thất mang dã tâm với hoàng đế thiếu niên kinh sợ.]
[Nhưng thừa tướng hao hết tâm tư cho tiểu hoàng đế lại không biết đệ tử của mình từ lâu đã hận y, hận y bỏ qua uy quyền, hận y can thiệp triều chính, hận y có ý đồ thay đổi triều đại của giang sơn này.]
[Tiểu hoàng đế giả vờ tín nhiệm, chăm chỉ nghiên cứu học tập chính vụ, thừa tướng càng ngày càng an tâm, buông bỏ quyền lực chính trị, trong triều cũng không xảy ra chuyện gì. Căn bệnh nhiều năm tích lũy đột nhiên bùng phát,thừa tướng đành xin nghỉ đến Giang Nam tìm thần y. Nhân lúc thừa tướng đi vắng, Tiểu Hoàng đế thay thế tất cả những người có năng lực y bổ nhiệm từ trước trong triều đình.]
[Sau đó, nhìn chằm chằm vào thừa tướng như một con linh cẩu tham lam, tiểu hoàng đế xé nát thân ảnh ốm yếu đã bảo vệ mình an toàn suốt bao nhiêu năm ...]
Giờ Mẹo, ánh mặt trời tảng sáng, kinh thành tháng 11 thời tiết càng ngày càng lạnh, các quan đại thần mặc triều phục, xe ngựa cỗ kiệu đều dừng ở cửa cung, chỉ có một nhuyễn kiệu đỉnh màu đỏ tía lướt qua mọi quan thần khác, đạp tuyết đi vào đại điện.
"Nghe nói thừa tướng lại bệnh nặng?" Lão ngự sử nhìn bóng kiệu dần đi xa, lắc đầu thở dài.
Thừa tướng bị bệnh, tình hình Ngụy quốc có thể xảy ra đảo lộn lớn...
Trời ghen tị người tài, quá giỏi thường hay bạc mệnh, Đường Tử Khiêm khi còn nhỏ đã nổi tiếng về tài năng, sau khi đỗ tam nguyên, nhảy thẳng đến Long Môn.
Nhưng một người tài giỏi như vậy, thân thể lại rất yếu, khi tiên hoàng còn tại vị, dân du mục náo loạn biên cương, trong Dưỡng Tâm Điện đèn sáng suốt đêm cho đến hừng đông, các đại thần tuổi già còn chống đỡ được, riêng thừa tướng đang ở độ tuổi thiếu niên lại đùng một phát ngất xỉu, khiến các quan đại thần tái mặt sợ hãi, tiên hoàng không ngừng kêu gọi các đợt ngự y.
Vất vả mới sống sót, thừa tướng dần dần tu thân, thế nhưng tiên hoàng lại bị bệnh qua đời, những năm đầu tiêu hao nhiều thời gian và sức lực đối phó với tông thất, việc chữa bệnh bị trì hoãn, sức khỏe càng ngày càng suy yếu, suýt nữa là có thể không qua khỏi.
Gió lạnh thấu xương, mùa đông mà lâm triều là vất vả nhất, khoảng cách từ cổng cung điện đến chính điện đủ khiến mấy vị quan đại thần cảm thấy toát mồ hôi giữa đông, cũng may là tiên hoàng thương hại thừa tướng ốm đau, ban một lệnh đặc biệt để cho thừa tướng có thể ngồi nhuyễn kiệu bước đến chính điện, được hưởng đặc cách không quỳ gối khi nhìn thấy thánh nhân.
"Đại nhân, đến rồi." Kiệu phu buông kiệu, Tiểu Tư chạy về phía trước, cung kính khom lưng.
Gió lạnh thổi qua, người trong kiệu nhẹ nhàng ho nhẹ một tiếng, vươn tay mở rèm ra, bàn tay này rất đẹp, ngón tay dài, móng tay tròn mượt mà, nhưng không có chút máu, giống như được chạm khắc từ một khối ngọc tuyệt đẹp.
Tiểu Tư hơi ngẩng đầu lên, tướng mạo đại nhân vẫn như xưa, tóc buộc ngọc quan, ánh mắt ấm áp, môi có chút hồng nhạt, thân hình gầy gò, khoác một chiếc áo choàng dày trên cơ thể tuyết trắng.
"Khụ.."
Đột ngột hít vào một ngụm khí lạnh, Đường Đường nheo mắt, lấy khăn gấm chậm ở khóe môi ho nhẹ, vết máu loang lổ trên môi, càng điểm thêm làn da tuyết sương một chút mê người.
"Đại nhân, bệnh của ngài còn chưa lành, nên nghỉ thêm một ngày nữa đi. Hoàng thượng cũng biết bệnh trạng của ngài, cũng không trách ngài thêm đâu." Tiểu Tư lo lắng, đỡ cậu ra khỏi ghế kiệu mềm mại, cảm thấy thừa tướng rất yếu ớt, tựa như chỉ còn lại một hơi tàn.
Đường Đường khe khẽ thở dài, phất tay cởϊ áσ khoác, phía dưới là triều phục quan to mày đỏ tía thêu tiên hạc, thừa tướng tuy bị bệnh nhưng vẫn đứng thẳng như cây trúc chống đỡ cả bầu trời Ngụy quốc.
"Chuyện này đừng nói nữa." Đường Đường cụp mắt xuống, xốc thẳng quần áo, nhẹ nói.
Nguyên chủ quá tin tưởng vào đứa trẻ mình nuôi nấng, cho nên cuối cùng chết không toàn thây, Đường Đường sửa sang quần áo triều phục bước vào đại sảnh.
Vừa tiến vào đại điện, hơi ấm phả vào mặt, xương cốt đông cứng của các đại thần cũng được tan băng, tranh thủ Thánh Thượng chưa đến, tụm năm tụm ba cảm thán mùa đông năm nay quá lạnh cho đến tình hình phương bắc nên giải quyết thế nào.
Đường Đường đứng ở hàng đầu các quan lại, tay cầm một cái ngọc hốt (*), nhắm mắt nghỉ ngơi.
(*) cái thẻ giống hình chữ nhật quan lên triều hay cầm á
Đúng lúc này, một âm thanh chói tai "Thượng triều" làm cho tất cả các quan viên im lặng, quan văn võ bá đều quỳ xuống hét lên "Vạn tuế", chỉ có thừa tướng ở phía trước, mặc triều phục màu tím, nhắm mắt lại, cúi người chào.
Tiểu hoàng đế tuấn tú, là cẩm y ngọc thực sinh phú quý, ngồi trên long ỷ đưa mắt nhìn xuống quan văn võ bá, long bào màu vàng uy nghiêm, dáng vẻ cao cao tại thượng.
"Các khanh bình thân."
Ngụy Tri Tân liếc nhìn thừa tướng qua mũ miện, trong lòng càng thêm chán ghét, cố ý chờ một lúc mới cho các quan miễn lễ, chẳng qua là để khiến thừa tướng cong cái thân ngạo cốt kia thêm một lúc!
Trăm quan đứng dậy, tiểu hoàng đế mới bắt đầu chính sự.
"Năm nay thiên tai ở phương bắc nghiêm trọng, ngân khố trống rỗng, nên ta định để Đại Hằng cống thêm 10 phần vào lễ vật. Các ái khanh nghĩ thế nào?" Ngụy Tri Tân cố ý liếc nhìn thừa tướng.
"Đây......"
Các quan đại thần nhìn nhau, đều cảm thấy biện pháp này rất không khả thi, nhưng từ khi thừa tướng nghỉ phép, tiểu hoàng đế càng ngày càng trở nên độc đoán, rất ít nghe theo lời khuyên của các quan gia, nói trái ý một chút mình bị đem ra chém đầu không nói, còn liên lụy đến người nhà.
Bọn họ đều là cáo già ngàn năm, không ai muốn làm con chim đầu đàn, cúi đầu giả bộ trầm ngâm, nghĩ chuyện tốn công vô ích này để thừa tướng làm đi.
"Thừa tướng, ngươi nghĩ như thế nào?" Ngụy Tri Tân lạnh lùng nhìn cậu nói.
Đường Đường nheo mắt lại, thẳng lưng đứng ở trước mặt đủ loại quan lại, nhủ thầm còn nghĩ cái gì nữa? Chính vì khuyên can mà nguyên chủ bị buộc tội thông đồng với địch quốc, khép tội phản quốc. Nhưng thuyết phục cũng phải thuyết phục, dù sao thì Hộ bộ thị lang đều là cấp dưới của các anh chồng tương lai.
Cậu thở dài, trong lòng nói, triều đình nhiều năm bị tiểu hoàng đế đóng thành cái thùng sắt cũng đầy lỗ thủng, ngay cả quản tiền phó lãnh đạo cũng là người của người ta, mi còn muốn 10% lễ vật nữa sao?
A, coi chừng ăn phải trái đắng.
"Bệ hạ, thần cảm thấy không thể chấp nhận được," Đường Đường cúi người, giọng nói ấm áp như ngọc, "Cách đây không lâu, Hoàng đế Đại Hằng qua đời, Thái hậu cũng gặp tai nạn bỏ mình. Sau khi chết nghe tin thế lực Tứ hoàng tử đột nhiên nổi lên, dùng vũ lực lên ngôi, có thể thấy được đây là một nhân vật kiêu dũng, không nên coi thường."
Đường Đường vừa nói, vừa mở trung tâm mua sắm của hệ thống chọn một buff bệnh mỹ nhân, sau đó tiếp tục hoàn thành phần còn lại, "Ngoài ra, tướng soái của chúng ta đang điêu tàn, nhưng Đại Hằng rất mạnh, thật sự không nên đối đầu."
Đại sảnh im lặng trong chốc lát, Ngụy Tri Tân đột nhiên vỗ bàn đứng lên, dùng ánh mắt sáng quắc nhìn chằm chằm thừa tướng, quát lớn: "Thế tính mạng vạn dân Phương bắc thì sao? Nguyên nhân sâu xa cũng là do người Đại hằng đoạt trữ, mới cần một tiếng trống làm tinh thần hăng hái thêm! Đường đường là thừa tướng Ngụy quốc, tại sao lại cúi đầu trước sĩ khí, bỏ qua bá tánh ... "
Trước khi tiểu hoàng đế kịp đem cái nồi tội danh phản quốc, thông đồng với địch đội cho Đường Đường, người đang cúi người đột nhiên đứng dậy, thẳng lưng nhìn hắn, ánh mắt như một ngọn đuốc.
Ngụy Tri Tân đột nhiên sững người.
Các quan đại thần mắt nhìn mũi mũi nhìn tim, không dám phát ra tiếng động, trong đại điện lặng ngắt như tờ. Trong đại điện rộng lớn chỉ một thân thể gầy gò chống đỡ. Đôi mắt ấm áp màu hổ phách của Đường Đường đảo qua những cảm xúc phức tạp, cậu nhìn tiểu hoàng đế trên long ỷ không chút nào thèm che giấu tâm tư, đột nhiên cười, công tử như ngọc cứ cười như vậy, phảng phất như nỗi bi thương "ăn cháo đá bát".
"Hoàng thượng đã trưởng thành rồi..." Cậu thở dài một hơi, buông ngọc hốt trong tay xuống, nói: "... tiên hoàng có ơn trị ngộ với Tử Khiêm, Tử Khiêm thủ triều đình 7 năm vì tiên hoàng."
Mặt dây chuyền ngọc bích tượng trưng cho thừa tướng bị cởi bỏ, Đường Đường tự mình lên buff, nghĩ thầm bố cho các người xem skill phun máu đây.
[Hệ thống: Hiệu ứng buff bệnh mỹ nhân có hiệu lực (skill hộc máu không thương thân, tư thế giả bộ té xỉu cũng hoàn hảo, là bệnh mỹ nhân làm người nâng niu, bạn xứng đáng có được ~)]
Không đợi các quan võ triều đình ngăn cản, Đường Đường buông ngọc hốt , ngước mắt lên nhìn thiếu niên cậu đã nuôi nấng bảy năm ròng, lớn tiếng nói: "Khiêm thấy thẹn với tiên hoàng, ta hôm nay từ chức xin từ biệt bệ hạ, nhưng bá tánh Ngụy quốc có tội tình chi? Về vấn đề tăng cống nạp, mong hoàng thượng suy nghĩ kỹ ... rồi sau đó quyết định."
"Khụ... khụ..."
Lời vừa dứt, thân thể gầy gò của thừa tướng kịch liệt chấn động, trong tiếng ho khan vang lên, một búng máu lớn phụt ra vẩy đầy đại điện, cuối cùng "bịch" một tiếng cả người ngã xuống đất, bày ra một tư thế siêu đẹp mà ngất đi.
Đường Đường: Cho mấy người biết thế nào là lễ hội.
"Thừa tướng!"
"Nhanh, gọi ngự y."
Văn võ bá quan đều hốt hoảng, vội vàng gọi thái y đến, Ngụy Tri Tân cũng đứng phắt dậy.
Tiểu hoàng đế nghiến răng căm hận, hắn vốn là muốn lợi dụng cơ hội này phế bỏ thừa tướng, nhưng Đường Tử Khiêm dù sao cũng là Đế sư, lại còn là tiên hoàng đích thân tìm hắn cho hắn, bây giờ sư phụ lại từ chức, còn bị đệ tử chọc giận nôn ra máu, hắn làm đệ tử, không những không thể đội được cái nồi đã chuẩn bị từ trước, còn phải làm đủ trách nhiệm tình cảm thầy trò....
...
Hôm nay trong triều bộn bề công việc, các quan viên đến khi trời tối mới về phủ.
Đêm đó, Hộ Bộ thị lang cầm bút viết về những chuyện xảy ra trong triều hôm nay, từng chữ một, cẩn thận viết hai trang.
Chưa xong, Hộ Bộ thị lang viết thêm một câu.
"Công như ngọc, thế vô song, hạ quan cuối cùng cũng nhìn thấy phong tư thừa tướng."
...
Đại Hằng
Hôm nay là một ngày thời tiết tốt hiếm có suốt mùa đông này, mặt trời rải những tia nắng trên nền tuyết, lấp lánh ánh bạc.
Trên võ đài, một nam tử hiên ngang anh tuấn mặc bộ giáp cứng cáp màu đen, trên quần áo phía trong ẩn ẩn hình thêu rồng vàng năm móng, vẻ mặt lạnh lùng tàn nhẫn, uy phong lẫm liệt, như tôi ra từ máu tanh sa trường, làm người không rét mà run.
Không ngờ lại có người không sợ, bên cạnh võ đài tiếng gươm giáo vun vυ't là một cái đình nhỏ, bên trong đun một bình rượu ấm.
Trên xà ngang hoa lê, một vị tướng trẻ đang ung dung nhắm mắt.
Ám vệ đứng đó một hồi tướng quân mới chịu mở mắt, liếc nhìn người mặc đồ đen đứng bên cạnh, uể oải ngáp một cái, "Tin từ Ngụy quốc?"
Ám vệ gật đầu.
"Được rồi, đưa đây."
Ám vệ đưa thư, cung kính cụp mắt, đứng tại chỗ
Bùi Diên rót chén rượu ấm, vừa nhấp môi uống vừa mở lá thư, từng chữ trong lá thư của Hộ Bộ thị lang đều cân nhắc cẩn thận, trừ câu cuối cùng mang theo tiếng kính nể thán phục.
Rượu vào cổ họng, dòng nước ấm chảy đến bụng, Bùi Diên nheo mắt nhìn kỹ tên thừa tướng, ngửa đầu quay sang nam nhân trên võ đài lắc lắc bức thư.
"Ca, Tiểu nhi Ngụy quốc to gan lớn mật, còn muốn chúng ta thêm 10 phần cống phẩm."
Trên võ trường, Nhϊếp Yến Chi dừng lại, ném giáo cho thái giám, sải bước vào trong đình cầm lấy bức thư.
Nam nhân hơi thở lạnh lẽo, ánh mắt không gợn sóng dừng trên thư, nghiêng người vứt đi thư, rót một ly rượu ấm uống cạn, nhạt giọng nói: "Vậy chúng ta chiến."
Bùi Diên cười cười gõ bàn, đầy ẩn ý nói: "Nghe nói ... thừa tướng nước Ngụy giống thần tiên. Mỗi lần ra ngoài đều được ném trái cây đầy xe ngựa. Lục Hoàng Cảnh Địch Quốc hoàng tử còn cầu hôn, tiếc là chưa toại."
Nhϊếp Yến Chi nhớ đến câu khen ngợi cuối cùng trong bức thư của Hộ Bộ thị lang, bàn tay đang rót rượu bỗng nhiên khựng lại.
Hầu kết giật giật, hắn đặt cái bình xuống, hứng thú nhìn Bùi Diên. Đôi mắt đen lóe ánh sáng thợ săn tìm thấy con mồi, hoàng đế cười nhẹ, giọng nói thoảng qua giữa đình nhỏ.
"Công tử như ngọc ... "
"Hy vọng ngọc này sẽ là một khối ngọc mọng nước.."
Năm thứ 7 Thiên Khải, Đại Hằng và Ngụy Quốc bắt đầu chiến tranh, thừa tướng ốm nặng hôn mê, các tướng sĩ điêu tàn, trong triều không còn người nắm giữ quyền lực lớn, hoàng đế thiếu niên bảo thủ, ngự giá thân chinh, không ngờ bị đại tướng quân Bùi Diên bắt sống, trận chiến loạn xảy ra chưa đến một tháng, Đại Hằng không tốn một binh một tốt đã toàn thắng.
Ngày hôm sau, thừa tướng tỉnh dậy, nhưng chiến loạn đã kết thúc, đại cục đã định......
Càng về cuối năm kinh thành càng vắng lặng, cửa người đóng then cài, sống trong sợ hãi, từ khi đại quân của Đại Hằng đóng ở kinh thành, hoàng đế và các quan đại thần đều trở thành tù nhân, ngay cả nơi Đường Đường tĩnh dưỡng cũng bị bao vây dày đặc.
Trong thư phòng, thú kim than (*) cháy ngùn ngụt, Đường Đường nhắm mắt ngồi xuống giường, áo choàng nặng nề tuột khỏi vai, lộ ra một chiếc áo mỏng nhẹ như mực, che môi ho khan hai tiếng, bàn tay thon dài như ngọc cầm cờ trắng, "chát" một tiếng đáp xuống bàn cờ.
(*) một loại than đá hạng sang cho triều đình, đốt không lên mùi khói, rất dễ chịu
Bàn cờ làm bằng ngọc bích, quân đen bao vây quân trắng, từng bước sát sao, không hề có đường thoát...
Cửa kẽo kẹt bị mở ra, gió tuyết gào thét tràn vào, ấm áp trong thư vòng tiêu tán, Đường Đường cầm quân cờ, ánh mắt vẫn luôn dừng trên bàn cờ trước mặt, không hề ngẩng đầu lên.
Căn phòng lặng như tờ.
Một đội quân Đại Hằng đã đợi sẵn bên ngoài, tướng lãnh giáp bạc ôm quyền hành lễ: "Đường tướng, ngô hoàng cho mời."
Đường Đường khép mắt lại, đầu ngón tay như ngọc vân vê quân cờ trắng mấy lần, cuối cùng mới đặt xuống, đứng dậy kéo lại áo choàng, nhẹ giọng nói: "Đi thôi."
Quân cờ trắng phá vây, vạch một đường máu....
............
Hoàng cung
"Buông trẫm ra! Quân phản tăc! Buông trẫm ra mau!" Tiểu hoàng đế mặc đồ tù nhân bị bịt mắt trói vào cột, thiên tử thiếu niên bị bắt như thế này nhiều ngày, vô cùng phờ phạc, không ngừng giãy dụa mắng nhiếc: "Bọn phản tặc! Bọn phản tặc vô liêm sỉ!"
Trong một gian phòng khác, Đường Đường từ xa nghe thấy tiểu hoàng đế tiếng quát tháo, thừa tướng bị bịt mắt lại nhẹ nhàng lãnh đạm, không có một chút hoảng sợ, ngồi ngay ngắn trên ghế đệm, như đang uống trà trong thư phòng mình, như "tới đâu hay tới đó."
So sánh hai người, chênh lệch rất lớn.
[Tiểu Hoàng đế của Ngụy quốc nghé con không sợ cọp, kɧıêυ ҡɧí©ɧ Đại Hằng. Đại Hằng Nhϊếp Đế hạ lệnh khai chiến. Tiểu hoàng đế ngự giá thân chinh bị bắt sống, nguyên tác cũng mô tả Tiểu Hoàng đế khi bị bắt cũng la to thế này, bộ dạng thiên tử bất khuất, như đóa hồng hoang dại, khiến nhóm công hứng thú, rồi bắt đầu một màn ngược luyến tình thâm.]
Còn vị thừa tướng trong nguyên tác, phải che chở cho học trò nhiều năm với thân hình ốm yếu bệnh tật, lại bị kết cục "ăn cháo đá bát" thê lương, bị Hoàng đế trẻ tuổi buộc tội cấu kết phản quốc, đêm trước khi Đại Hằng gửi quân đã bị chém chết bên ngoài điện.
Nhưng đó là tình tiết trong nguyên tác, bây giờ công tử như ngọc vẫn còn sống khỏe mạnh, cũng là tù nhân nhưng so với tiểu Hoàng đế la như heo sắp bị thọc tiết, còn thừa tướng ốm yếu, chống đỡ bệnh nặng, ngồi giữa địch doanh lại không một gợn kinh sợ, bất khuất lại càng làm người khâm phục.
Cánh cửa được đẩy ra, Nhϊếp Yến Chi mặc áo choàng rồng đen, mặt mày lãnh lẽo âm u, và Bùi Diên mặc áo giáp bạc uể oải ngáp dài, bước vào cửa.
Trước mắt là thân ảnh gầy yếu khoác áo lông nặng trĩu của thừa tướng,, mái tóc đen buộc một nửa, đôi mắt ấm áp như hổ phách được bao phủ bởi dải lụa trắng, cổ dài mảnh khảnh, mặt mày như tuyết, chỉ có một ít hồng hào trên đôi môi.
Như nghe thấy thanh âm, thừa tướng khẽ đảo mắt, áo choàng trên vai đột nhiên tuột ra, lộ ra lớp áo đen mỏng nhẹ, rộng thùng thình bên trong, dấy lên cảm giác như người này không phải là người ở thế gian.
Nhất thời không có ai lên tiếng, Đường Đường bị bịt mắt nhìn thẳng, ho khan vài tiếng, trầm giọng nói: "Đế vương Đại Hằng còn cần phải giấu đầu hở đuôi sợ bị người nhìn thấy sao?"
Hai người cùng liếc nhìn cơ thể trắng như tuyết của thừa tướng, đôi môi đỏ bừng vì ho, sống lưng thẳng tựa tu trúc. Ánh mắt Bùi Diên tối lại, thân hình hiên tuấn lười biếng dựa cửa, đầu lưỡi liếʍ qua răng nanh đầy thích thú.
"Ah......"
Nhϊếp Yến Chi cười khẽ, rút bội kiếm từ thắt lưng ra vung lên.
Đường Đường chỉ cảm thấy hai mắt chợt lóe, lụa trắng đột nhiên đứt làm đôi, đột nhiên rơi xuống.
Kiếm sắc dán sát vào một bên khuôn mặt ốm yếu của thừa tướng, lưỡi kiếm sắc bén bị ánh mặt trời chiếu vào bắn tia lạnh làm người khϊếp đảm, Đường Đường cụp mắt không gợn sóng nhìn lưỡi kiếm.
Nhưng không biết rằng chính vẻ ngoài lãnh đạm dị thường này đã nâng bản tính thú tính của hai nam nhân bên cạnh lên một độ cao chưa từng thấy.
Bùi Diên bước lên trước, nhìn vào đôi mắt không hề dao động của Đường Đường, cười ruồi với cậu, đưa bàn tay đầy vết chai vén lọn tóc trên vai cậu lên, cúi đầu ngửi nhẹ mùi thơm cơ thể, lẩm bẩm tán thưởng, "Thơm quá..."
Thái độ suồng sã này làm đồng tử của Đường Đường co rút lại, thở gấp gay gắt mắng: "Ngươi làm gì vậy!"
"Trẫm luôn tự hỏi làm cách nào mà thừa tướng có thể quản lý triều đình Ngụy quốc," Nhϊếp Yến Chi cười nói, thanh kiếm sắc bén của hắn chĩa xuống phía dưới vạt áo ngoài, tuột áo khoác của thừa tướng ra, từng chút phanh rộng vạt áo ngủ của thừa tướng, lộ ra da thịt trắng ngần, như khó hiểu hỏi. "Dựa vào cơ thể yếu ớt này sao? Hay là... "
Nhϊếp Yến Chi rút kiếm về, bước tới thừa tướng, lúc vung kiếm tránh dây thừng trói ở cổ tay, Đường Đường quần áo rách nát ngồi trên ghế, đối mặt với đế vương địch quốc, rồi lại chỉ biết trơ mắt nhìn hắn hơi cúi đầu xuống mυ'ŧ liếʍ làn da tuyết của mình.
Cổ bị mυ'ŧ ửng đỏ, môi lưỡi ướŧ áŧ kí©ɧ ŧɧí©ɧ từng trận rùng mình, Nhϊếp Đế khàn khàn giọng nói, "Dựa vào cơ thể dâʍ đãиɠ này?"
Đường Đường không chịu nổi nhục nhã, dùng hết sức đẩy Nhϊếp Yến Chi ra, cố hết sức dùng cánh tay bị trói kéo áo choàng lại trên vai, đứng dậy chạy về phía cửa.
Vừa lúc Đường ảnh đế tức giận mở cửa, chỉ cần một bước là có thể chạy ra khỏi phòng nhưng vẫn không ai ngăn cản, cậu gần như nghi ngờ trong lòng, hay là mình chơi quá trớn rồi. Nhưng ngay sau đó giọng nói lạnh lùng của Nhϊếp Yến Chi vang lên. "Nếu hôm nay thừa tướng bước khỏi cánh cửa này, quan viên Ngụy quốc sẽ chết."
Đường Đường cứng đờ đứng ở chỗ cũ, trong bụng nghĩ thầm, làm hay lắm! Đừng thương hại đóa kiều hoa này.
Bùi Diên đang cười ruồi xem vở kịch, trong khi Nhϊếp Yến Chi thản nhiên ngồi trên ghế, nhẹ nhàng nói: "Trở về, lấy lòng trẫm một lần, trẫm sẽ thả ngươi cùng bá tánh Ngụy quốc."
Thân thể gầy yếu của thừa tướng run lên trong gió lạnh, cậu trầm mặc một lát rồi lẳng lặng bước về.
Áo sam mỏng màu mực trên người thừa tướng từ lâu đã trở thành vải vụn không thể che đậy được gì, Bùi Diên nheo mắt nhìn lên nhìn xuống, cười hì hì hòa giải, "Này ca, ngươi đừng dữ tợn như vậy, làm mỹ nhân sợ rồi này."
Hắn cúi người xuống, dùng những ngón tay đầy vết chai vuốt ve đôi môi nhạt màu của Đường Đường nhưng xúc cảm mềm lại truyền từ đầu ngón tay khiến đôi mắt hắn trở nên u ám, càng lúc càng mất đi dịu dàng, cuối cùng hắn di chuyển hầu kết, khàn giọng nói: "Nằm lên giường."
......
Trên chiếc giường lớn màu vàng kim, Đường Đường thất thần nhìn xà ngang. Cậu bị lột sạch quần áo, làn da tuyết trắng mỏng manh khẽ run lên, đầṳ ѵú hồng phấn bị bàn tay to của Đế vương nắn bóp, lôi kéo sưng đỏ lên.
Thừa tướng ốm yếu, dươиɠ ѵậŧ và hai viên cầu chưa từng trải qua chuyện nhân gian mang màu hồng nhạt, đôi chân dài bị tách ra, cúc huyệt giữa khe mông chưa từng được thăm hỏi bị hai ngón tay của tướng quân mạnh bạo cắm vào thăm dò.
Trong người Đường Đường nóng đến mức có thể cảm giác được vết chai dày trên ngón tay tướng quân quét qua thịt ruột mềm nhũn truyền đến từng đợt tê dại, nhưng vẫn bám theo nhân thiết, khi ruột thịt tiết ra đầy nước da^ʍ, cậu nhục nhã cắn chặt môi. .
Thành ruột ướŧ áŧ mềm mại, nước da^ʍ từng luồng xối lên ngón tay, Bùi Diên kinh ngạc rút tay ra, "bang" một tiếng, dịch ruột non chảy xuống thành ti, nhỏ giọt xuống đất, hương thơm tràn ngập ...
Hắn chà xát hai ngón tay, yết hầu trượt trượt, nói : "Ca, ngươi nói đúng, đây đúng là một khối ngọc mọng nước."
Dươиɠ ѵậŧ của hai người càng ngày càng sưng lên, Bùi Diên nhìn lỗ hậu múp míp chảy ròng ròng nước, ánh mắt quét qua bàn chân trắng như ngọc của thừa tướng, thở phì phò, "Ca, ngươi đến khai bao cho lỗ da^ʍ của thừa tướng chúng ta."
Nhϊếp Yến Chi biết sở thích của biểu đệ mình, cũng không nói nhiều, xốc quần áo móc ra vật gớm ghiếc bốc lửa, ôm lấy thừa tướng nhắm mắt giả vờ như đã chết.
Vòng eo mềm dẻo, làn da tuyết trắng tinh xảo, Nhϊếp Yến Chi tối sầm mắt, dươиɠ ѵậŧ màu đỏ tím dưới háng đứng thẳng, qυყ đầυ cực lớn cọ xát cửa động mấp máy chảy nước, hưởng thủ vào cái, sau đó thả tay, để thân thể gầy gò của thừa tướng ngồi vào dươиɠ ѵậŧ. "Phụt" một tiếng, dươиɠ ѵậŧ thô to cắm vào tận sâu bên trong.
"A..."
Cơn đau cùng kɧoáı ©ảʍ nhanh chóng quét qua toàn thân, Đường Đường rùng mình một cái, tiếng rêи ɾỉ không thể khống chế truyền ra từ môi, bị cậu cắn chặt lại, nuốt vào bụng.
Lỗ xử nam của thừa tướng quá chặt, khiến Đế vương hung ác hơi nhíu mày, thở hổn hển vài cái.
Bùi Diên mắt đỏ ngầu nhìn chằm chằm vào đôi chân của Đường Đường đang cong lên vì kɧoáı ©ảʍ, lôi dươиɠ ѵậŧ thô dài đã cứng đến có thể đâm thủng quần áo ra, bàn tay to bắt lấy chân ngọc, đặt lên dươиɠ ѵậŧ nóng cháy của mình.
Đường Đường nóng đến chấn động, không khỏi co rút chân lại, nhưng lại bị nam nhân khống chế, bàn tay to của Đế vương lay động thân thể ốm yếu của cậu, hưởng thụ kɧoáı ©ảʍ từ tràng ruột chặt chẽ, non nớt mấp máy mát xa gậy thịt.
Điểm mẫn cảm bị đè ép, dưới chân chà xát một cây gậy thịt nóng bỏng, Đường Đường sướиɠ rùng cả mình, khóe mắt rơi lệ, nhưng bị Đế vương và tướng quân coi như nước mắt nhục nhã.
Bùi Diên đặt hai bàn chân của thừa tướng lại với nhau, vòng cung bàn chân cong lên rất đẹp, ngay cả ngón chân đáng yêu cũng như được chạm khắc từ ngọc.
Dươиɠ ѵậŧ thô dài nhanh chóng vào lòng bàn chân non mềm, qυყ đầυ đầu cực lớn không ngừng phun ra nước nhầy trong suốt, vẩy ra theo từng đợt đâm, nhỏ giọt trên bàn chân trắng nõn không chút máu của thừa tướng. L*иg ngực phập phồng, hắn thở hổn hển cười nói, "Dù gì ta và bệ hạ cũng là nhân trung long phượng, Đường tướng sao không tình nguyện như vậy?"
Khóe mắt Đường Đường đỏ bừng, thân ảnh trắng nõn không ngừng xóc nảy vì bị đâm, nước mắt lưng tròng nhìn Bùi Diên, hơi thở có chút hỗn loạn, "Bùi tướng ... Tướng quân ... ưm ... tốt nhất là gϊếŧ ta đi "
"Gϊếŧ thế nào? Bị ȶᏂασ chết trên giường?" Nhϊếp Yến Chi phía sau bật cười, càng nắc dữ dội hơn, hắn cúi xuống mυ'ŧ mát trên chiếc cổ trắng nõn của thừa tướng, để lại một chuỗi vệt đỏ, hắn mạnh mẽ dùng hai tay ôm lấy thừa tướng gầy gò ốm yếu mà quất dươиɠ ѵậŧ vào.
"Ưʍ....a ..." Lỗ hậu đang đóng chặt bị dươиɠ ѵậŧ mở ra, Đường Đường không kiềm chế được rêи ɾỉ, cơ thể bệnh cốt run lên vì tức giận, không ngừng ho khan, đứt quãng mắng: "... ư ... vô ...ô ... khụ ... vô sỉ "
Đôi chân tuyết từ lâu đã bị nước nhầy từ dươиɠ ѵậŧ tẩm ướt đẫm, bàn chân trắng nõn non mềm cũng bị cọ xát đỏ ửng, Bùi Diên thở nặng, nhìn chằm chằm vào miệng thừa tướng không ngừng mắng người, hắn buông ra hai chân trơn trượt, cầm dươиɠ ѵậŧ nóng hổi đánh vài cái vào khuôn mặt trắng nõn của Đường Đường, chất nhầy dâʍ đãиɠ dính tung tóe trên gương mặt sáng như trăng trên trời.
Hắn nói: "Thô hay không thô còn phải phiền thừa tướng đo đạc bằng môi một chút."
Phía sau, dươиɠ ѵậŧ của Đế vương đâm rộng ruột ngây ngô, đâm thọc vừa nhanh vừa tàn nhẫn, như muốn dập nát miếng thịt nhỏ mẫn cảm kia, trên mặt, đầu dươиɠ ѵậŧ của tướng quân không ngừng phun chất nhầy, thấm ướt nửa khuôn mặt không còn chút máu, mùi tanh của dịch nhầy tràng ngập khoang mũi.
Đường Đường quay mặt sang một bên, kɧoáı ©ảʍ kịch liệt làm cho thừa tướng vốn luôn bình tĩnh đối mặt với khó khăn thở gấp, giọng nói kịch liệt run rẩy, "Sỉ ... a ... Sỉ nhục hôm nay, ta sẽ khắc trong tâm." Nghĩ đến bá tánh Ngụy quốc, Đường Đường nhắm mắt lại, bò người về phía trước, chống tay trên giường ngậm lấy qυყ đầυ lớn.
"Ưʍ......"
Nhϊếp Yến Chi và Bùi Diên cùng sướиɠ kêu ra tiếng, eo Đường Đường linh hoạt, cánh tay chống trên giường ngậm dươиɠ ѵậŧ của Bùi Diên, cái mông nhỏ vểnh lên, như cɧó ©áϊ mong chờ giao phối.
Môi lưỡi mềm ấm làm cho Bùi Diên không tự chủ được mà đâm sâu vào yết hầu còn chưa mở ra hết của Đường Đường, khiến Thừa tướng tràn ra một tiếng "ưʍ..ưm" dễ nghe.
"Hừm ... Cái miệng nhỏ của Đường Tướng thật mềm ..." Bùi Diên cười ha ha bóp cằm cậu.
Đường Đường ngậm dươиɠ ѵậŧ lớn, cố gắng phun ra nuốt vào, nhắm mắt lại, bắt chính mình không nghe không thấy.
Nhϊếp Yến Chi hơi cau đôi mày kiếm, đôi mắt như sói lạnh lùng tàn nhẫn nhìn vào vòng eo mềm dẻo, tấm lưng bóng loáng và xương bướm xinh đẹp của thừa tướng.
Hắn hít một hơi rồi nắm lấy vòng eo, gậy thịt to lớn cắm lún cán, chen vào từng lớp thịt ruột dâʍ đãиɠ co thắt không ngừng của Đường Đường, ác động bạch bạch bạch không ngừng giã vào lỗ nhỏ.
"A..."
Đường Đường há to miệng, thân hình gầy gò bị đâm không ngừng đong đưa về phía trước, gậy thịt trong miệng không ngừng đâm vào cổ họng mềm mại, thừa tướng ôn nhuận như ngọc đã lộ ra xuân tình động lòng người, đôi mắt tràn đầy ái dục câu người, nước mắt chảy xuống khóe mắt, hàng mi run rẩy, như thể xấu hổ vì cơ thể dâʍ đãиɠ, bị cưỡиɠ ɧϊếp cũng ra nước đến rối tinh rối mù.
Nhưng kɧoáı ©ảʍ quá dữ dội, khiến vị thừa tướng chưa từng kinh qua chuyện kia vẫn vẩy đầy nước, làm chăn gấm ở dưới lầy lội từng vũng.
Mông thịt run rẩy lay động, cửa mình ngậm chặt dươиɠ ѵậŧ đỏ bừng sưng lên, bị làm trào ra bọt mịn, ruột thịt sưng đỏ bị kéo ra theo dươиɠ ѵậŧ nam nhân, rồi lại bị nhét trở về, tiếng bạch bạch không ngừng bên tai, thừa tướng ôn nhuận đã bị ȶᏂασ đến mê ly, yết hầu không ngừng tràn ra tiếng thở dốc rất nhỏ, quyến rũ dươиɠ ѵậŧ nam nhân càng thêm căng cứng.
Nhϊếp Yến Chi hô hấp càng ngày càng nặng nề, không ngừng đâm thọc, nước da^ʍ trong cơ thể bắn tung tóe theo từng nhịp đẩy ra rút vào, thấm ướt dưới háng và cơ bụng cường tráng của hắn. Mắt hắn tối lại, điên cuồng xâm chiếm, khàn khàn tấm tắc: "Da^ʍ quá, nước thật nhiều."
"Ư ... ư ..."
Cái miệng nhỏ nhắn của Đường Đường mở to, nước bọt uốn lượn chảy ra theo động tác của dươиɠ ѵậŧ, hai mắt mờ mịt mê mang, không ngừng phát ra âm thanh mũi êm tai.
Bùi Diên tóm cằm thừa tướng, nheo mắt lại, nhìn gậy thịt đỏ tím dữ tợn của mình ra vào cái miệng nhỏ nhắn đỏ ửng của cậu với tốc độ cực nhanh, cắm sâu qυყ đầυ lớn vào cổ họng, tận hưởng run rẩy đè ép bên trong, thoải mái thở dài, "Đúng là yêu tinh..."
Cổ học bị thọc đến đau rát, Đường Đường thở gấp, lỗ hậu càng lúc càng kẹp chặt, ruột thịt co rút điên cuồng, giống như một cái miệng tham lam mυ'ŧ mát ấy dươиɠ ѵậŧ lớn bên trong.
Đế vương hừ mũi, trong mắt tràn đầy lệ khí, bàn tay to tàn nhẫn nhéo nhéo cánh mông thịt ướŧ áŧ của thừa tướng, bạch bạch bạch hung tợn tàn nhẫn từng đợt nắc vào lỗ nhỏ, hắn nhẹ giọng nói: "Đường Tướng, nước da^ʍ của em sắp xối ướt cả cái giường này luôn rồi, nghe nói ...ưm ... Hoàng đế là học sinh của em?"
Cơ thể đang sướиɠ đến rùng mình của Đường Đường đột nhiên cứng đờ, ánh mắt mê ly tắt ngấm, cậu nâng mắt lên nhìn Nhϊếp Yến Chii, con ngươi hổ phách lóe lên một tia hoảng sợ.
Lỗ hậu sợ hãi co rút kịch liệt, tầng tầng lớp lớp ruột thịt quyến rũ kẹp thật chặt, Nhϊếp Yến Chi thở dài thoải mái một hơi cười nhìn hắn, "Tiểu hoàng đế Ngụy quốc đang ở khách phòng phía trước. .. "
Khuôn mặt vốn đã đẹp trai của Nhϊếp Đế lại thêm một chút tà ác, hắn cười khẽ nắc liên tục vào điểm mãu cảm, "Em nghĩ hắn có thể ngửi được mùi da^ʍ của em mà mò đến đây không nhỉ?"
"Ưʍ..ưʍ...ưʍ....." Thừa tướng bỗng nhiên rơi nước mắt, mặc kệ kɧoáı ©ảʍ mãnh liệt trong cơ thể không ngừng giãy dụa, xoay người muốn thoát ra nhưng bị hai tên nam nhân tóm chặt, không ngừng làʍ t̠ìиɦ.
"Hoa cúc của thừa tướng thật giỏi, mυ'ŧ ta sướиɠ chết," Gương mặt lãnh lẽo của Nhϊếp Yến Chi đầy mãn nguyện, gậy thịt to lớn phá nát trực tràng, hưởng thụ nước da^ʍ phụt ra sâu bên trong thừa tướng, lỗ chuông mở to, bắn ra từng dòng tϊиɧ ɖϊ©h͙ trong khi dươиɠ ѵậŧ vẫn đang di chuyển. Hắn cúi xuống cắn da thịt mềm sau gáy thừa tướng rồi gầm lên: "Dâʍ đãиɠ, .. ưʍ..... Nhận lấy, long chủng của trẫm bắn hết cho em!"
Thành ruột đâm đãng run bần bật, Đường Đường nóng đến rùng mình, Bùi Diên nghiến răng, nảy sinh ác độc thô bạo dập vào yết hầu liên tục run rẩy của thừa tướng, rồi đột nhiên rút cây gậy thịt trướng lên gấp đôi, nhanh chóng xóc vài ba cái rồi nhắm vào khuôn mặt xinh đẹp mờ mịt của thừa tướng, từng luồng trắng đυ.c bắn ra, tất cả đều vẩy lên gương mặt sáng như trăng và cái miệng còn chưa kịp khép kín của thừa tướng.
Không còn tiếng da thịt đánh vào nhau bạch bạch bạch, những thanh âm kia càng ngày càng rõ ràng, tiểu hoàng đế còn đang chửi bậy ở đối diện, hoàn toàn không để ý tới lão sư nuôi nấng mình, lại bị hai tên "phản tặc" ở trong phòng khác ȶᏂασ đến cao trào.
*** 8 ***