Bùi Cửu Lang đi rồi, không có tin tức.
Ngày thứ mười bốn, Lục Nhai trở về.
Hắn mang theo ước chừng mười gốc cây Tạo Sinh Thảo, cả người đầy thương tích, quần áo lộn xộn.
Bệnh Tâm thương hắn, lại kinh hãi: "Sao lại tìm được nhiều như vậy?"
Lục Nhai đứng trong sân, cởϊ áσ, lấy tuyết rửa vết máu trên người: "Đất đông lạnh ít người qua lại, có đại yêu và Cùng Kỳ quần cư mà sinh sống. Một con Cùng Kỳ thủ hộ một gốc cây, gϊếŧ một con, đến chín con."
Thanh Khâu sợ tới mức chân mềm nhũn: "Cùng Kỳ? Đây chính là yêu thú cấp Chân Tiên. Chủ thượng gϊếŧ đại yêu bực này đến gần mười con, là chuyện nghịch thiên cải mệnh, tu vi đột nhiên tăng mạnh!"
Lục Nhai cầm một nắm tuyết sạch, lau má: "Ừ, không dừng tay." Nói xong xoay người lại, dùng ngữ khí bình thường qua quýt, tựa như nói những lời bình thường như ăn cơm, nhìn về phía Bệnh Tâm: "Tâm can, ta muốn phi thăng."
"Cái gì?" Đầu óc Bệnh Tâmù ù đau lên.
Hắn mở hai tay ra, giữa cổ tay là vết máu ngưng tụ thành chú, sâu đến nhập xương: "Nếu phi thăng vào lúc này, một mình đi lên lẻ loi, thật không có ý nghĩa. Mật trận che trời kia ta cũng không biết làm, chỉ có thể tự mình làm chú, kéo dài một ít thời gian."
Dạng chú như vậy, là cấm chú hắn dùng để tra tấn đại năng yêu dị khi hắn làm chiến thần. Thiết lập chú này, linh khí cả người bị mạnh mẽ phong ấn, huyết mạch sôi trào trì trệ, đau đến không muốn sống. Nửa bước thần tiên, tu vi đến viên mãn, phi thăng sắp tới, chính là thiên lý (lẽ trời)!
Nghịch thiên mà đi, là sự đau nhức xương cổ tay cỡ nào.
... Hắn cứ như vậy mà một đường trở về.
"Cái tên điên này..." Trái tim nàng cũng sắp tan vỡ.
"Nhanh lên một chút." Lục Nhai thúc giục nàng: "Mười gốc cỏ rách cùng nhau đút cho hắn, nhanh chóng kêu Kỳ Lân lên cấp cho lão tử. Đợi đến lúc đó, ta nhất định phải vặn đầu Trường Sinh quân kia xuống."
Bệnh Tâm gần như là nín khóc thành cười: "Bịa chuyện. Linh thảo bực này đâu phải nói đút thì đút, cũng phải chờ A Âm luyện hóa."
"Chậc." Lục Nhai bất mãn, đưa mắt nhìn bốn phía: "Tiểu tử Bùi Cửu Lang kia đâu."
Thanh Khâu dựa vào cửa ôn nhu cười: "Độ tình kiếp rồi. Nói đồ đệ giống sư phụ, là nửa điểm không sai."
Đến đêm.
Chúc Âm lấy mười gốc Tạo Sinh Thảo do Lục Nhai tàn sát Cùng Kỳ đoạt được, luyện hóa một viên đan dược, cho thêm máu tươi của Bệnh Tâm mà đút cho Kỳ Lân.
Đại khái là thiên địa linh lực và thuốc dẫn cực mạnh đều đã dùng, chung quy tìm không ra thứ gì tốt hơn.
Bốn người đứng trước giường nín thở nhìn.
"..." Nửa nén hương qua, người nói trước chính là Lục Nhai: "Chúc Âm, có phải ngươi thất thủ rồi không."
Chúc Âm ngưng thần mà nhìn, quan sát Kỳ Lân đang ngủ say, đưa tay dò xét linh tê của hắn. Đầu ngón tay lạnh như băng của hắn điểm một cái, mi tâm Kỳ Lân là sương đen quanh quẩn: "Đan hoàn này linh lực phong phú hiếm thấy trong thiên địa, cho dù là phàm nhân nếm thử, căn cốt cũng có thể tái tạo. Nếu đút cho tu sĩ tầm thường, chỉ sợ ngay cả trèo lên cấp mấy hóa ra pháp thân cũng không phải việc khó. Phong Thiên Tử ăn đan hoàn, căn cốt đã khỏi, thần thức lại hãm vào hỗn độn, chỉ sợ không ổn."
"Làm sao không ổn?" Bệnh Tâm lo lắng.
"Phong Thiên Tử đã từng làm thần quan." Chúc Âm nhàn nhạt nói: "Hắn vốn có thức hải mênh mông, ngàn vạn tạo hóa, biết được quy tắc dưới vòm trời và trí tuệ. Đồng thời... Hắn cũng từng là người có đạo tâm không thể phá hủy nhất trong thập phương thần phật. Chỉ sợ trước đó bản thân hắn bị trọng thương, thần thức lâm vào hư vô. Hôm nay thân thể mặc dù đã khép lại, thần thức lại lạc đường trong thức hải vô cùng vô tận. Như vậy, cũng không phải là chuyện đan hoàn chữa thương được nữa, mà là nguyên nhân đạo tâm của hắn lạc lối."
"Có biện pháp gọi về không?" Bệnh Tâm gần như không thể tin được. Đạo tâm Kỳ Lân bị lạc? Điều này cũng không thể tưởng tượng nổi giống như chuyện Lục Nhai bị đánh bại.
Chúc Âm lắc đầu: "Đây chính là thiên cơ. Có thể chỉ ngủ vài ngày, cũng có thể... Đó là phần đời còn lại."
Trong tẩm điện băng điêu ngọc mài, bỗng nhiên yên tĩnh lại.
"Ta thực ra... Nhớ ra một cách." Thanh Khâu chỉ vào hàm, chợt nói: "Trong ma tu, có một tộc là "Mị Ma", có thể đốt hương xuất khiếu, vào trong thức hải và mộng của tu sĩ, mê hoặc lòng người."
"Vào thức hải tìm hắn?" Bệnh Tâm chợt bắt được hy vọng: "Ta đi."
Thanh Khâu từ từ lắc đầu: "Cũng không đơn giản như vậy. Muốn nhập thức hải của người, cần chế một loại cổ hương, ta từng nói đến phương pháp này với Mị Ma. Cổ hương kia cần chút linh dược tầm thường, Chúc Âm Sơn Thần ngược lại đều có. Chỉ có một loại, cần dùng nội đan cùng cấp với người cần nhập mộng để làm dẫn."
"Kỳ Lân là Hợp Thể kỳ..." Bệnh Tâm khẽ lẩm bẩm: "Ít nhất cần nội đan của tu sĩ Hợp Thể kỳ."
Lục Nhai hờ hững: "Lão sát phôi Thương Long kia được không, đặt ở trong tay áo đều muốn bám bụi rồi."
"Không thể." Thanh Khâu lắc đầu: "Phong Thiên Tử là thân người, không thể dùng nội đan của thần thú, dễ dàng loạn dẫn gân mạch đến linh khí loạn lưu."
Lục Nhai thẳng người, hôn lên má Bệnh Tâm: "Đừng nhíu mày, để ta đi móc một cái, mấy ngày liền trở về."
"Đừng..." Bệnh Tâm túm lấy hắn: "Gây họa cho người vô tội, Kỳ Lân đại khái là không muốn."
Lục Nhai hơi tức giận: "Nào có nhiều chuyện cần chú ý như vậy. Trên đời này đa số đều là người đáng chết, nếu có thể làm nàng nhướng mày, cũng coi như là một hồi tạo hóa rồi."
Bệnh Tâm rũ mắt: "Ta đến thế gian này đi một chuyến, đã biết con người dù nhỏ bé đi nữa cũng có Tiểu Càn Khôn. Thực sự không cần như thế."
Lục Nhai bị nàng túm lấy ống tay áo, trên tay vẫn còn chú.
Bệnh Tâm lại là một trận thắt ngực, trong lòng mơ hồ do dự.
Đang lúc lo lắng, chợt cảm thấy bên ngoài điện thổi vào một đợt gió ấm áp.
Một cánh hoa đột nhiên vào phòng.
Bệnh Tâm giơ tay lên nắm lấy, đúng là một cánh hải đường màu đỏ.
Thanh Khâu nghi ngờ: "Côn Luân lấy đâu ra tới hải đường đỏ?"
Chúc Âm khẽ thổi một ngụm long tức, mấy cánh cửa sổ mở rộng, cánh hoa hải đường đầy trời thoáng chốc bị thổi tán thành bột màu đỏ, rơi vào trong tuyết. Côn Luân lạnh như băng dưới ánh trăng, yên tĩnh không có gì. Duy chỉ có vầng trăng đó, từ cổ chí kim vẫn chưa thay đổi.
Trong lòng Bệnh Tâm chợt nhớ tới những lời mình đã nói.
- Nếu tiểu sư thúc chết đi xương cốt mục nát, sẽ nở ra loại hoa gì. Ta đoán là hải đường, cái loại đỏ mắt đến nóng bỏng.
Ngước mắt lên nhìn về phía bóng đêm.
Đã thấy người nọ từ trong bóng tối bước vào, cả người áo dài bồng bềnh, linh áp lưu chuyển trên người, bước chân lăng hư mà đạp, như tu vi tái tạo. Dưới ánh trăng chiếu xuống, hắn mặc áo sáng buộc tóc, cười trong sáng, phong lưu không sai.
Kiếm khí tung hoành ba vạn dặm, một kiếm quang lạnh toàn Cửu Châu.
Những câu thơ trên thế gian lại như dòng nước lũ ào ào tràn về phía nàng.
"Tiểu sư thúc..." Bệnh Tâm nhìn lại, chậm rãi đứng dậy: "..." Khí tức của hắn trong suốt linh động trước nay chưa từng có, dịu êm thoải mái, thậm chí Côn Luân băng tuyết cũng nhường hắn ba phần: "Tiểu sư thúc... Phá cấp rồi."
Thiên Xu khoanh tay đứng dưới ánh trăng, quần áo tung bay, trong ánh mắt thẳng thắn tràn đầy tình ý: "Ta đến gặp nàng, là ta và kiếm của ta, đều muốn đến bên cạnh nàng." Hắn đưa tay vào sâu bên trong ồng tay áo, mở lòng bàn tay ra, là một nội đan của tu sĩ Hợp Thể kỳ: "Ta đến gặp nàng, là ta và kiếm của ta, đều rất sắc bén, có thể vì nàng mà không sợ sinh tử."