"Chồng!"
"Ba!"
Đỗ Tư Thần cùng Lạc Huyền Hiên nhanh chóng lao tới.
Đỗ Tư Thần nhìn ngón út vặn vẹo của chồng, ruột gan như đứt thành từng khúc, nước mắt không ngừng lăn xuống.
Nhưng Tần Khang Hạo chỉ nhìn thấy cô bởi vì khom lưng mà lộ ra bộ ngực lớn trắng như tuyết.
Chắc hẳn sẽ rất tuyệt nếu có một ©ôи ŧɧịt̠ nằm giữa cặρ √υ' đầy đặn này đúng không?
Thân dưới của Tần Khang Hạo không tự chủ được hơi cứng lại. Hắn một tay dựa vào tay vịn, hắn không hiểu làm thế nào một vẻ đẹp tuyệt trần như Đỗ Tư Thần lại kết hôn với một người đàn ông bình thường như Lạc Thắng Hồng.
Anh ta có khuôn mặt bình thường, không đẹp trai chút nào, gò má hóp xuống, chiều cao chỉ khoảng 170 cm, đúng là hoa nhài cắm bãi cứt trâu.
Ánh mắt hắn lại nhìn sang đứa con gái, thật đáng tiếc, nếu thừa hưởng hoàn toàn vẻ đẹp của mẹ mình thì cũng sẽ là đóa hoa thanh tú, nhưng mũi lại giống như của cha, các đường nét trên khuôn mặt cũng không nổi bật, nếu đứng trước máy quay, khuôn mặt trái xoan nhỏ nhắn cũng biến thành mặt bánh bao lớn.
Nhưng…
Tầm mắt của hắn rơi xuống vóc dáng của Lạc Huyền Hiên.
Dù có mặc một chiếc áo thun dài rộng thùng thình vẫn không che được khuôn ngực nhô cao đầy tự hào, đôi chân thẳng tắp và thon thả, mắt cá chân duyên dáng, những ngón chân mảnh mai, làn da trắng như đậu phụ, hắn thực sự muốn có một cú footjob với cô bé…
Tưởng tượng cảnh bị đôi bàn chân xinh đẹp đó đè lên, phần thân dưới của hắn lại cứng thêm vài phần.
Tần Nhược Viễn ở bên cạnh nhìn cha anh nhìn mẹ con nhà họ Lạc bằng ánh mắt đánh giá, sau đó thấy đũng quần hắn hơi phồng lên, lập tức hiểu rằng cha anh muốn ăn "hai mẹ con".
Tần Khang Hạo là một người đàn ông phong lưu không có giới hạn, hắn có ý đồ như vậy, Tần Nhược Viễn cũng không ngạc nhiên.
Người đàn ông đó lại bẻ gãy ngón tay của cha mình một cách tàn nhẫn như vậy! Lạc Huyền Hiên tức giận quay đầu lại muốn chửi rủa, nhưng Lạc Thắng Hồng đã nhanh chóng ngăn cản cô lại.
“Tiểu Huyền, đừng nói nữa!” Lạc Thắng Hồng khẩn cầu nhìn con gái.
"Nhưng..." Người đàn ông kia thật sự quá đáng!
"Nói nữa đi," Tần Khang Hạo kɧıêυ ҡɧí©ɧ nói, "Dù sao vẫn còn chín ngón để bẻ."
“Ông!” Lạc Huyền Hiên dùng sức cắn môi, nuốt xuống lửa giận tràn ngập trong người.
Tần Khang Hạo đứng dậy, chậm rãi đi về phía ba người họ, đột nhiên túm lấy cổ áo Đỗ Tư Thần và kéo cô lên.
“Buông mẹ tôi ra!” Lạc Huyền Hiên xông lên để cứu mẹ cô, nhưng bị người đàn ông mặc đồ đen bắt hai tay ra phía sau. "Mẹ!"
“Anh muốn làm gì?” Đỗ Tư Thần run giọng hỏi.
Ước lượng tuổi, Tần Khang Hạo đoán Đỗ Tư Thần hẳn là khoảng bốn mươi tuổi, nhưng trời sinh nhan sắc, cô chỉ trông độ mới ngoài ba mươi, đứng cùng con gái cô, không giống hai mẹ con mà giống như hai chị em.
Nhìn gần, thậm chí còn đẹp hơn!
Tần Khang Hạo đè cô trước bàn, phần bụng dưới hơi phình của hắn đè lên bụng nhỏ của Đỗ Tư Thần.
Trái tim Đỗ Tư Thần run lên, cô lập tức hiểu được ý đồ của hắn.
“Chúng tôi chắc chắn sẽ trả lại cho anh sớm nhất có thể, làm ơn...đừng…” Cô vừa khóc vừa lắc đầu.
"Trả cái gì? Chồng cô đã không còn gì rồi," Tần Khang Hạo nhướng mày cười lạnh, nhìn đồng hồ, “Một ngàn vạn là con số lúc bảy giờ năm mươi sáu phút, sau mỗi phút, tiền lãi sẽ tăng tiếp. Cô có chắc là có thể trả không? Hơn nữa anh ta không chỉ có mỗi khoản nợ này."
“Làm ơn…” Sự thật phũ phàng khiến khuôn mặt thanh tú của Đỗ Tư Thần tái nhợt, nhưng cô chỉ có thể cầu xin, “Chúng tôi sẽ làm việc chăm chỉ… để đền đáp cho anh…”
"Vậy thì làm việc chăm chỉ trên giường của tôi."
“Không được!” Lạc Thắng Hồng hưng phấn hét lớn: “Đừng đυ.ng vào vợ tôi!”
“Ai nói tôi chỉ đυ.ng vợ anh?” Tần Khang Hạo lại giơ cánh tay dài chỉ Lạc Huyền Hiên mặt đỏ bừng, “Hai người cộng lại là một ngàn vạn.”
"Không! Làm ơn!" Lạc Thắng Hồng quỳ xuống bò đến trước chân Tần Khang Hạo, "Tôi có bảo hiểm, tôi sẽ chết! Nếu tôi chết, tôi sẽ có tiền, xin hãy tha cho vợ và con gái tôi, làm ơn!"
“Số tiền bảo hiểm của anh chỉ có thể trả lãi.” Tần Khang Hạo đá anh ta ra, người đàn ông mặc áo đen phía sau lập tức lao tới và đè Lạc Thắng Hồng xuống đất. "Một ngàn vạn cho hai người bọn họ coi như là tôi đại phát từ bi, bán cho nhà thổ cũng không có giá này."
"Đồ cầm thú! Ông sẽ bị trời trừng phạt!" Lạc Huyền Hiên nguyền rủa.
“Cầm thú.” Tần Khang Hạo liếʍ liếʍ môi dưới, thần sắc hung ác, “Thật dễ nghe.”
“Biếи ŧɦái!” Lạc Huyền Hiên thực sự hận đôi mắt của mình không thể gϊếŧ người, để gϊếŧ chết tên biếи ŧɦái thèm muốn cô và mẹ cô.
“Có điều, tôi phải thử trước xem thân thể này có giá trị như vậy không, kẻo tiền mất tật mang.” Nói xong, hắn thô bạo mở chiếc áo sơ mi dài của Đỗ Tư Thần ra, cúc áo rơi khắp sàn gỗ.
Đỗ Tư Thần chỉ mặc nội y dáng người quả nhiên như hắn đoán, bộ ngực tuyết đầy đặn đáng kiêu hãnh chắc hẳn là cúp F, vòng eo thon thả không một vết rạn, cặp mông căng tròn đầy đặn, ngay cả người đàn ông phía sau hắn cũng nhìn thẳng vào cô.
Tần Khang Hạo từ trong ống bút lấy ra một cái kéo, "Đừng nhúc nhích, chọc vào làn da mềm mại của cô, tôi sẽ rất khó chịu."
“Không…” Đỗ Tư Thần lắc đầu, khóc như lê hoa đái vũ, hắn thấy còn thương. “Làm ơn, làm ơn…”
"Đừng chạm vào mẹ tôi! Đồ súc sinh! Đồ xấu!" Lạc Huyền Hiên hét lên. "Đừng động vào mẹ tôi!”
“Ồn ào quá, làm hỏng tâm tình của tôi rồi!” Tần Khang Hạo vẻ mặt không vui nói: “Nếu em gái nhỏ lại ầm ĩ, năm ngón tay phải của ba em đều sẽ bị bẻ gãy đấy.”
Lạc Huyền Hiên không cam lòng nghiến răng, toàn thân run lên vì tức giận, cô ngẩng đầu nhìn Tần Nhược Viễn, mặt luôn không biểu cảm, anh chỉ liếc lại, với một biểu cảm khó đoán.
Chiếc kéo lạnh lẽo từ khe ngực của Đỗ Tư Thần luồn vào, cắt vào giữa “xoẹt” một cái, áo ngực tách ra thành hai mảnh.