Dưới trướng hắn có 30 cái cửa hàng, chưa bao giờ hắn gặp qua đống sổ sách hỗn loạn phức tạp như thế này, làm hắn rất hối hận khi nhận lời Gia tiếp quản quán rượu kia.
Loại phiền toái này, cửa hàng kia không ngã mới gặp quỷ.
Diệp Xương Vinh ngồi xuống bên ghế định nghỉ ngơi chốc lát, bên ngoài có một nha hoàn cười trộm chạy tới.
Diệp Xương Vinh trừng mắt nhìn nàng một cái, nói: “Nha đầu này sao mà ngươi hấp ta hấp tấp vậy.”
Nha hoàn kia cười: “Tân di nương mang nước ô mai đến cho ngài.”
Diệp Xương Vinh nghe vậy tức khắc trước mắt cơ hồ cảm thấy tối sầm.
Cũng không đợi hắn tìm cớ từ chối, nha hoàn liền báo có việc ở thư phòng nhanh chân chạy đi.
Đối phương tuổi tác không lớn, hôm nay nàng mặc một thân váy vân cẩm màu tím nhạt, tóc búi kiểu mã vân kế, một khuôn mặt không son phấn, lại phấn nộn tựa như hoa lê trắng, bộ dáng chọc người yêu thích.
Nàng bưng nước ô mai tiến tới trước bàn nhẹ hàng để xuống, thanh âm tự như bánh đường, làn điệu mềm mại: “Thϊếp thân hôm nay làm cho ngài một chén nước ô mai, ngài nếm thử, nếu thích sau này thϊếp thân còn làm cho ngài uống.”
Diệp Xương Vinh đáy mặt xẹt qua tia xấu hổ, nhẹ ho khan một tiếng, lại thấy ánh mắt tràn đầy mong chờ của nàng nhìn hắn.
“Ngươi không cần tặng đồ cho ta….ta, trời nóng bức ngươi trở về nghỉ ngơi đi.”
Vân Đại nghe vậy, lông mi khẽ rung, đôi mắt lộ ra ngập ngừng lại tựa như không hiểu ý từ chối trong lời hắn nói, đầu ngón tay khẽ đẩy chén thanh âm nhẹ nhàng: “Ngài nếm thử trước xem hợp khẩu vị không, nếu không lần sau nô tỳ làm lại sẽ hợp khẩu vị của ngài hơn…”
Nàng nói cực kỳ nghiêm túc, phản phất lần tới đem nước ô mai làm thật tốt.
Diệp Xương Vinh thấy hắn nói như vậy mà nàng còn không đi, mặt già đỏ bừng, muốn nói lại thôi, vẫn nói với nàng: “Ngươi đi đi, ta sẽ phái nha hoàn nói cho ngươi nghe.”
Vân Đại thấy hắn thể hiện một bộ dáng không kiên nhẫn, lúc này mới thẹn thùng mà đi.
Chờ nàng vừa đi, Diệp Xương Vinh với vẻ mặt bất đắt dĩ đem sổ sách trong tay ném xuống.
Hắn đứng dậy đi vào bên trong thư phòng, không đi đến vài bước, lại quay ngược trở lại, đem theo chén nước ô mai cùng vào.
Thư phòng này là Diệp gia gia chủ dùng khi ở lại, bố cục có không lớn lắm
Bên ngoài dùng để tiếp khách, ở giữa kê một cái giá sách, bên trái là lối đi khoản năm thước, đi đến gian nội thất bên trong, vòng qua bình phong thêu tranh thủy mặc liền thấy có người ngồi bên trong lật xem sổ sách.
“Ngài cũng xem sổ sách nửa ngày rồi, không bằng nghỉ ngơi uống tạm chén nước ô mai này.” Diệp Xương Vinh đem chén nước ô mai đặt trên bàn, ngữ khí thập phần cung kính.
Người nọ động tác hơi ngừng một chút, ngước mắt nhìn lướt qua chén nước ô mai bên cạnh, thanh âm ôn nhã lãnh đạm: “Đồ vật đã tặng cho ngươi, ngươi lại đưa cho ta, Diệp tiên sinh, nhân tình không phải làm như vậy…”
Diệp Xương Vinh nghe vậy trong lòng hơi động, vội giải thích: “Là di nương nhận sai người, ngài nghe nô tài giải thích, nô tài không dám nói bậy, nếu cứ như vậy mãi, hiểu lầm sẽ càng sâu, nô tài chịu không nổi, huống hồ tâm ý của di nương thật sự không phải dành cho nô tài.”
Hắn vội vàng giải thích, nam tử mới chậm rãi ngẩn đầu lên.
Nam tử ước chừng khoản hai mươi tuổi, môi hồng răng trắng, ánh mắt tĩnh lặng, sâu như hồ nước không thấy đáy, làn da hắn cực kì trắng, ánh mắt thanh lãnh, khóe môi hơi nhếch.
“Nàng nhận ra ngươi, trong lòng nhớ nhung,trong đầu suy nghĩ cũng là ngươi, nếu là người có duyên với nhau ta đem nàng tặng cho ngươi cũng coi như tác hợp cho một mối lương duyên.”
Ngữ khí tùy ý, không một chút e ngại thϊếp thất của mình dính líu cùng người khác.
Thư phòng không có cách âm, cho nên động tĩnh bên ngoài hắn tự nhiên nghe được rõ ràng.
Sau này cô nương gia bị vạch trần kia, chớp mắt bị hắn tóm lại, làm đủ loại hình dáng dưới tay hắn.
Hắn vương tay thon dài trắng nõn lướt qua chén nước ô mai bình thường kia, duỗi tay cầm lấy chung trà nhấp một ngụm.
Diệp Xương Vinh biết chủ tử thật sự không để bụng.
Diệp Thanh Tuyển xưa nay đối với thϊếp thất rất hào phóng, đối với hắn cũng vậy.
Hào phóng đến mức có thể thưởng mỹ thϊếp cho thuộc hạ trung thành.
Diệp Xương Vinh thầm nghĩ nếu hắn hơn hai mươi tuổi thì có lẽ động tâm một chút, nhưng tuổi hắn nay sắp ôm tôn tử đến nơi, làm sao làm ra loại sự tình không đứng đắn kia được.
Trời sinh vị di nương kia có một đôi mắt xinh đẹp, nhưng ngốc nghếch đem hắn nhận nhầm thành gia chủ.
Gia chủ của bọn họ càng buồn cười, không chỉ không quát lớn làm sáng tỏ, ngược lại hứng thú dâng lên, bộ dáng nghiền ngẫm tựa như xem diễn.
Theo Diệp Xuân Vinh hắn lí giải, đó chính là Diệp Thanh Tuyển lâu quá không biết ngốc tử có dáng vẻ như thế nào, cho nên mới lừa gạt một di nương ngốc đến để tiêu khiển, mệt nhất là hắn bị kẹp giữa hai người kia, rất xấu hổ nha.
Bên kia, “Tiểu ngốc tử” trở về Trĩ Thủy Uyển, Thúy Thúy ngồi trong phòng thêu hà bao, ngước mắt thấy Vân Đại trở về, bĩu môi nói: “Di nương cứ không chịu nghe lời nô tỳ, chủ tử ghét nhất là người khác đưa những món ăn linh tinh này nọ, người lại không tin ta.”
Vân Đại rũ mắt liếc nàng ta một cái, lập tức đi vào phòng.
Thúy Thúy thấy di nương không để ý đến mình, thầm nghĩ chắc là nàng ăn mệt chỗ chủ tử.
Thúy Thúy ở trong phủ không biết đã nhìn thấy bao nhiêu di nương bị đưa đi.
Đừng nhìn Vân Đại có hình có dáng, nhưng nàng ta biết chủ tử nhà mình chẳng để vào mắt một ai.
Theo nàng ta quan sát, chủ tử yêu thích nữ tử có bộ ngực đầy đặn, vòng eo nhỏ nhắn, tốt nhất là mông lớn, giống như mỹ nhân xà tinh yêu diễm.
Dù vậy, đó chỉ là thứ yếu, chủ tử khác với những người ăn chơi trác táng chỉ nhìn bề ngoài, chủ tử càng để ý nữ tử có chiều sâu.
Cái gì là một nữ tử có chiều sâu?
Chính là tinh thông cầm kì thư họa, vũ khúc thơ ca, sinh ra thanh nhã thoát tục, cao nhã như hoa lan, kiêu kỳ như hoa mai, không nhiễm tục khí như hoa sen. Cũng chỉ có nử tử như vậy mới có thể tiến vào Diệp phủ.
Mà di nương lại đến từ Hạnh thôn, là một tiểu thôn cô không có kiến thức gì.
Sợ là một chữ to nàng còn không nhận biết được, càng đừng nói đến việc học đòi văn vẻ.
Đêm đến, Vân Đại lại bắt đầu nằm mơ.
Đầu tiên, trong mộng là một nam nhân nho nhã, thái độ ôn hòa, cử chỉ văn nhã, đối với ai đều có thái độ ôn nhu nhã nhặn.
Hắn động thủ gϊếŧ chết người xông về phía mình tiến về phía tiểu thϊếp, Vân Đại cho rằng mình mơ thấy lang quân như ý.
Cho đến khi hắn bóp nát xương tay của tiểu thϊếp, lộ ra một bộ mặt lạnh lùng tàn nhẫn khác xa với vẻ mặt ôn nhu thường ngày.
Từ đầu đến cuối, vẻ mặt hắn đều thản nhiên như việc này chỉ bẻ gãy một nhành cây, làm cho người đứng sau hắn rung rẩy.
Nếu nói việc này chỉ mới bắt đầu, hình ảnh phía sau lại cực kỳ tàn nhẫn.
Vân Đại là người nhát gan, từ nhỏ đến bây giờ người ta gϊếŧ gà nàng đều không dám nhìn, nhìn thấy, máu trong người như muốn đông lại huống chi nhìn thấy toàn bộ quá trình tàn nhẫn như thế, cả người nàng run rẫy mà tỉnh lại.
Bên ngoài nghe thấy chim tước hót, nàng mới run run mở mắt nhìn thẳng trần nhà.
Cũng là những lần nằm mơ giống nhau, giấc mộng đêm qua như cách một tầng sương mù dày đặc trong đầu nàng dần dần mờ đi, nàng chỉ nhớ mang máng xảy ra chuyện nhưng làm thế nào cũng không nhớ nổi đến cùng là xảy chuyện gì.
Nhưng giấc mộng này làm nàng sợ hãi sâu tận xương tủy, bảo nàng tưởng tượng đến người đó nàng nhịn không được lông tơ dựng ngược hết lên.
Mộng trở nên mơ hồ không rõ, nàng cũng không muốn đi nhớ lại.
Thúy Thúy đi vào hầu hạ nàng mặc y phục, còn cố ý dặn dò nàng: “Nếu Di nương muốn ở trong phủ lâu dài, liền đừng có ve vãn trước mặt chủ tử, người nhìn đi mấy hôm nay không có một di nương nào cố ý đến trước mặt chủ tử ân cần, cẩn thận không lại chọc phải phiền phức….”
Thúy Thúy hảo tâm không ngừng nhắc đi nhắc lại trước mặt nàng.
Đáng tiếc Vân Đại nghe nhưng chỉ để trong lòng, hiệu quả hoàn toàn ngược lại.
Nàng ta hôm qua nhắc nhở Vân Đại, Gia (DTT) không thích người khác xum xoe đưa này nọ như là nước canh cho hắn, ngày hôm qua Vân Đại lại ở sau lưng Gia, thời điểm Gia chuyên tâm bận rộn lại đem nước ô mai chua lè đưa cho hắn.
Thúy Thúy thầm nghĩ, người nhà quê chính là người nhà quê, lớn lên có một vẻ ngoài tốt, nhưng cố tình đem lòng tốt của nàng ta coi như ý xấu.
Y như rằng Thúy Thúy cố ý không cho Vân Đại đi thân cận Gia không bằng.
Trong lòng Thúy Thúy cũng bực bội, nên nàng ta đối với Vân Đại cũng qua loa cho xong.
Nhưng Thúy Thúy lại không biết, đúng lúc Vân Đại tin nàng ta nhưng lại cố tình làm ngược lại lời Thúy Thúy nói.
Nếu như không làm vậy, Vân Đại cũng không biết mình có thể hay không cẩn thận bi thảm chấp nhận vận mệnh trở thành “Sủng thϊếp” kia.
Vân Đại đối với vẻ mặt mờ mịt của người trong gương âm thầm thở dài.
Hôm qua khi nàng đi, nàng tuy rõ ràng đối phương đối với mình không có bao nhiêu kiên nhẫn, nhưng đối phương vẫn ôn hòa mà đối đãi với nàng, làm nàng cảm thấy sợ hãi, nhưng không dám lộ ra.
Nàng cũng lo sợ có một ngày lộ diện trước mặt người ngoài.
Vân Đại là một cô nương thành thật giữ bổn phận, lại không biết nói dối, ở trong phủ không nói được về sau sẽ càng không.
Thúy Thúy là một nha hoàn tốt lại nhiệt tình đối với nàng.
Nàng sợ có một ngày lỡ miệng nói gì đó không đúng, nên với Thúy Thúy luôn lấy trầm mặc mà đối đãi, Thúy Thúy khó tránh khỏi cảm thấy nàng coi thường nha hoàn này.
Vân Đại dùng đồ ăn sáng, Thúy Thúy âm thầm đánh giá bộ dáng an an tĩnh tĩnh của nàng.
Vân Đại sinh ra chính là một dáng vẻ ngoan ngoãn an tĩnh làm người yêu thích, làm cho nử tử như nàng ta cũng không nhịn được mà sinh ra hảo cảm đối với nàng.
Đặc biệt Thúy Thúy chính là có cảm giác nàng ta đang ngầm trộm nuôi một con mèo nhỏ, thấy Vân Đại như Tiểu hoa miêu chạy nhầm vào nhà người khác mà mờ mịt vô thố, nhịn không được mới nhìn nàng một cách trìu mến mà quên mất rằng, người hôm qua không nghe lời nàng ta khuyên bảo là Vân Đại.
“Di nương, lúc này người đừng có nhục chí, ngày hôm qua người đi một chuyến, tuy có chút không ổn, nhưng tốt xấu gì chủ tử cũng đối với người có ấn tượng, thời điểm cần sủng hạnh di nương, tất nhiên cũng sẽ nghĩ đến người…”
Nàng ta đột nhiên ra sức trấn an Vân Đại làm cho nàng có chút nuốt không trôi.
Theo cách nói của Thúy Thúy, Gia chủ là người ai cũng sủng hạnh, là nam tử đối với ai ôn hòa, công bằng, vì bận rộn quá nên không có thời gian sủng hạnh các thϊếp thất của mình, đợi đến khi hắn rảnh rỗi, Vân Đại không phải là người hắn thích nhất, nhưng cũng sẽ ưu tiên tới Trĩ Thủy Uyển ngủ lại, cấp cho nàng chút ít mặt mũi.
Vân Đại nhớ tới “Sủng thϊếp” trong mộng ở tại Trĩ Thủy Uyển kia, trong lòng không khỏi rung rẩy, không dám đặt kết cục thê thảm kia lên người mình, cũng không dám đi lại với ai.
Chờ đến buổi chiều, Thúy Thúy đi ra ngoài một chuyến, trở về liền hùng hùng hổ hổ, đôi mắt có chút phiếm hồng.
Vân Đại thấy nàng khóc ướt cả tay áo, kiền đem khăn của nàng lau nước mắt cho nàng ta, nàng ta mới ủy khuất nói: “Cái kia cẩu nam nhân…, hắn dám cặp kè với tiểu Hồng, hôm ta thấy hắn ôm tiểu Hồng hôn môi, giữa ban ngày ban mặt thật không biết xấu hổ.”
Vân Đại không lý giải được việc làm của nam nữ, tuy không thấy qua nhưng cũng có nghe qua một ít.
Các phu nhân khác ở trước mắt nàng nói chuyện còn có chút ẩn ý, nhưng cũng biết một ít việc hôn môi sờ ngực, Vân Đại đối với việc này cũng có một chút hiểu biết.
Dù sao chuyện này có chút mắc cỡ, là chút…. Nhưng cũng không nên làm chuyện này giữa ban ngày ban mặt nha…