Người đàn ông vươn tay ra rồi trượt dọc xuống theo cái bụng nhỏ đang khẽ run rẩy, ngay lập tức, bé chim nhỏ đáng thương cũng nhanh chóng hiện hình.
"Ư a a a… Đừng mà!" Quỷ hồn xấu hổ kêu to, y muốn đẩy người này ra nhưng có làm thế nào cũng không đẩy được, cơ thể người đàn ông nóng rực y như một cái bếp lò, nóng đến mức khiến cho Từ Kỳ không nhịn được cong lưng co rụt người.
"Ngươi... Ngươi buông ta ra đi... Ta là lệ quỷ! Ta sẽ gϊếŧ ngươi đó!" Từ Kỳ miệng cọp gan thỏ nhỏ giọng nói, người đàn ông nghe vậy thì hơi ngước mắt lên nhìn cậu, bàn tay nóng hổi to lớn bỗng dưng cầm lấy dươиɠ ѵậŧ nhỏ nhắn của y.
"Á! Mau bỏ tay ra…!"
"Em là lệ quỷ? Ta chưa bao giờ thấy một con quỷ nào mà lại dâʍ đãиɠ như em cả."
Người đàn ông bắt đầu tuốt lên tuốt xuống, cây côn ŧᏂịŧ bé xinh xanh xao của cậu nhanh chóng bị xoa nắn đến run rẩy, Từ Kỳ xấu hổ lắc đầu kêu to, nhưng cơ thể lạnh như băng lại vô thức sinh ra phản ứng.
Ngay cả ngón chân, ngón tay cậu đều đã hiện hình lên, da thịt màu xanh lá mờ nhạt trong suốt không hiểu sau lại dần trở nên trắng nõn mịn màng không khác gì người bình thường. Hai mắt Từ Kỳ càng ngày càng đỏ hồng, không phải do oán khí ngút trời mà là bởi vì cậu cảm thấy tủi thân muốn chết.
Rõ ràng là cậu đã chết rồi mà, thế quái nào mà vẫn còn bị bắt nạt nữa chứ…
"Không... Buông ta ra... Đừng chạm vào nơi đó..."
"Nơi này à?" Ngón tay người đàn ông tăng nhanh tốc độ tuốt dươиɠ ѵậŧ, đồng thời, một tay khác cũng chậm rãi lần mò xuống dưới, bỗng nhiên anh sờ trúng một mảnh thịt mập mạp ướt nhẹp lạnh như băng.
"A a a a…!"
Ngay khi vừa chạm đến huyệt thịt non mềm mọng nước, lệ khí của quỷ hồn lập tức tăng lên, sát khí lạnh lẽo như băng cũng lập tức ập đến như muốn đập bay người đàn ông ra ngoài nhưng hắn vẫn cắn răng chịu đựng. Cơ bắp toàn thân căng chặt lại, cơ thể cao lớn cường tráng lại tiếp tục đè u hồn oán khí sâu nặng này dưới thân mình.
"Bé con dâʍ đãиɠ, tính cách đúng là hung dữ thật." Người đàn ông ngước mắt lên nhìn cậu rồi cười nói.
Từ Kỳ trừng mắt hai đỏ tươi nhìn hắn, cái miệng nhỏ bất chợt phát ra giọng nói uy hϊếp rợn người: "Ngươi mau buông ta ra... Nếu không, ta sẽ gϊếŧ chết ngươi! Ưm a…"
Âm thanh đột nhiên cất cao lên, hoá ra là do ngón tay thô to của người đàn ông đã banh hai môi thịt ra, thích thú chọc vào cái lỗ nhỏ hẹp đáng yêu.
"Bên trong khít như vậy, chưa bị ai chơi đúng không?"
Từ Kỳ xấu hổ lớn tiếng mắng người đàn ông nhưng quỷ hồn này rất ngây thơ, chỉ biết mắng mấy câu như khốn nạn, đồ xấu xa, ta muốn gϊếŧ ngươi! Còn lại thì hoàn toàn bất lực mở to hai mắt khóc lóc thút thít.
Người đàn ông ra sức nghịch cái động thịt của Từ Kỳ một lúc lâu thì phát hiện hoa huyệt của cậu bắt đầu trở nên ướŧ áŧ. Cái động thịt tuy nhỏ nhắn nhưng nước bên trong lại rất nhiều, anh chỉ vừa mới chọc ngoáy vài cái vậy mà thịt huyệt non mềm lạnh lẽo lại đói khát mυ'ŧ lấy ngón tay anh như đang hi vọng được ngón tay to dài này yêu thương nhiều hơn.
"Ưm a… Không… Đừng cắm mà…"
Cảm giác ngứa ngáy chưa từng có bất chợt lan ra khắp cơ thể, quỷ hồn thở dốc lắc đầu, thân thể mềm mại khẽ run rẩy. Da thịt trên mặt cậu ngày càng trở nên trắng nõn rõ ràng hơn giống như đã nhiễm phải dương khí của người đàn ông.
Hơi thở lạnh lẽo toàn thân cũng đang yếu dần, lệ khí khiến người ta sợ hãi cũng đã vơi đi mất một nửa nhưng Từ Kỳ vẫn còn cố gắng muốn chống cự.
Người đàn ông cong người, miệng để sát vào cái lỗ da^ʍ sưng múp của Từ Kỳ, bắt đầu thè lưỡi liếʍ láp. Âʍ ɦộ của quỷ đúng là lạnh muốn chết nhưng bù lại nước da^ʍ chảy ra lại rất ngọt ngào.
Hàm răng của người đàn ông cắn nhẹ viên hộŧ ɭε, còn đầu lưỡi thì thọc sâu vào trong khe thịt, không ngừng khuấy đảo trêu đùa xung quanh, cảm giác kí©ɧ ŧɧí©ɧ lớn như vậy càng khiến cho u hồn không nhịn được phát ra từng tiếng rêи ɾỉ khiêu gợi.