Trái tim đang treo của Lữ Hạc Minh cuối cùng cũng thả xuống…
Cố Từ bằng lòng gặp ông ta, đủ để thấy Cố Trạch đối với anh vẫn có sự uy hϊếp nhất định…
Nhưng cho dù là nghĩ như vậy, ông ta cũng không dám hỏi lớn, cũng không có tâm thưởng thức đồ ăn ngon, trực tiếp đứng lên, canh ở cửa Hội trường Tùng Hạc, tha thiết nhìn ra bên ngoài.
Cố Trạch vẫn đang ngồi như cũ, bĩu môi.
Một người vô tâm như Cố Từ, sẵn sàng giúp Lữ Hạc Minh một lần đã là hiếm thấy rồi, ông ta còn muốn trông cậy Cố Từ làm từ thiện lần nữa hay sao?
Mơ mộng hão huyền còn tốt hơn việc này.
Liêu Cầm trong lòng có việc, cũng thỉnh thoảng liếc mắt nhìn về phía cửa bên kia.
Cố Từ vẫn chưa đến, nhưng người phục vụ đã mang hoa quả lại đây.
Những quả dâu tây đỏ tươi, những quả quất vàng kim óng ánh, và những quả cam đỏ thắm mọng nước...
Khoảnh khắc đặt chiếc đĩa xuống, đủ loại hương thơm ngào ngạt ùa tới.
Rõ ràng chỉ cần ngửi thôi cũng đủ làm người ta say mê, nhưng sắc mặt Liêu Cầm lại có chút tái nhợt.
Thế nào cũng cảm thấy có gì đó không ổn.
Nhưng Chu Thành hứng thú, tiếp đón Cố Kiến Dũng:
“Kiến Dũng đúng không, tới đây, đặt mấy loại hoa quả các người mang đến lên đây, chờ lát nữa Cố Từ lại đây, chúng ta cùng nhìn vẻ mặt anh ta…"
Cố Trạch cũng ngồi ngay ngắn —— anh ta chắc chắn Cố Từ sẽ đến, không phải vì Lữ Hạc Minh, mà vì Lữ Hạc Minh nói người Cố gia có loại rau quả so với chất lượng của Duyệt Lâm còn tốt hơn.
Rốt cuộc, trước mắt ngoài việc tìm ra những nguyên liệu tốt hơn để chèn ép Duyệt Lâm, cha con Cố Minh Vũ và Chu Thành thật không thể nghĩ ra cách nào khác để buộc Cố Từ phải đi vào khuôn khổ.
Vị Chu Thành điểm danh như vậy, Cố Kiến Dũng có chút thụ sủng nhược kinh*, vội vàng đứng dậy đi đến tủ bên cạnh ngăn tủ lấy một cái đĩa mới rồi đặt hoa quả nhà mình lên.
*được quan tâm quá mức mà lo sợ
Cũng không biết là ngẫu nhiên hay chuyện gì xảy ra, nhưng trái cây do Liêu Cầm lựa chọn cẩn thận thực sự trùng lặp với các loại trái cây Duyệt Lâm mang lên.
"Haha, Cố thiếu, Chu tổng, mọi người đều thử đi. Không dối dạt các người, những thứ này đều là tâm huyết của em gái tôi, không chỉ ngon, chúng tôi còn đem đi kiểm tra, hàm lượng các loại vitamin cũng rất phong phú..."
Cố Phương Phỉ siết chặt tay một chút, tất cả đều là máu* của chính mình!
Cố Trạch đáp một tiếng, trước lấy một quả dâu tây của Duyệt Lâm cho vào miệng, trên mặt lập tức hiện lên vẻ hài lòng—
Quả nhiên là mỹ vị trong trí nhớ, khiến người ta không nhịn được mà say mê.
Ăn một lần liền không dừng được, ăn liên tiếp hai ba miếng rồi mới lấy quất, ăn vài miếng rồi cuối cùng cũng dừng lại.
Đừng nói một đĩa, ngay cả mười bàn, Cố Trạch cảm thấy anh ta cũng có thể ăn hết.
Hoa quả ngon ngọt như vậy cũng khiến tâm tình Cố Trạch tốt hơn rất nhiều, nhìn Cố Kiến Dũng càng thêm hiền lành:
"Đưa tôi một quả dâu tây mấy người mang đến…."
“Ồ, được.” Cố Kiến Dũng vội vàng đứng dậy, ân cần lấy một quả dâu tây đưa qua.
Rõ ràng là vừa mới hái trên cây về rửa sạch, trên lớp da tươi sáng của quả dâu vẫn còn đọng lại những hạt nước trong suốt như sương sớm lăn tăn, nhìn vô cùng dễ thương.
Vẻ ngoài xinh đẹp như vậy, ngay cả Cố Trạch đối với lời nói tự tin tràn đầy của người nhà họ Cố cũng tin bảy phần.
Nhận lấy quả dâu từ tay Cố Kiến Dũng, nhẹ nhàng cắn một ngụm.
“Thế nào? Tôi không lừa Cố thiếu đi?” Cố Kiến Dũng khoe khoang, bộ dáng chờ khích lệ—
Cố Trạch ăn dâu tây lại không nói chuyện, mà giơ tay chỉ Cố Kiến Dũng cầm sọt rác tới.
Tuy rằng Cố Kiến Dũng không thể hiểu được nhưng anh ta vẫn lấy thùng đưa cho Cố Trạch.
Ngay sau đó liền thấy Cố Trạch há mồm nhả quả dâu tây trong miệng ra.
“Cố thiếu!” Tuy là Cố Kiến Dũng, lúc nào cũng cảm thấy không chịu đựng được—
Cố Trạch đây là có ý gì? Nào có chuyện nhục nhã người khác như vậy?
“Đây chính là thần tiên thánh quả các người nói có thể biến hoa quả Duyệt Lâm thành cặn bã?” Cố Trạch ăn liền hai quả dâu tây trên đĩa hoa quả của Duyệt Lâm mới áp xuống được sự bực bội trong lòng, lạnh lùng nhìn chằm chằm Lữ Hạc Minh vẫn đang toàn tâm toàn ý chú ý đến ngoài cửa, lại thu hồi tầm mắt, đảo qua mấy người nhà họ Cố.
Những người này, chắc chắn thông đồng với nhau để lừa mình lại đây đi. Muốn leo lên Cố gia, cũng phải nhìn xem có cái năng lực kia không?
Không phải vì thế mà hoa quả Cố Phương Phỉ trồng đặc biệt khó ăn, thậm chí so với các loại trái cây được bán hiện nay, nó cũng được coi là mỹ vị.
Nhưng đó là so với các loại trái cây bình thường khác, so với hoa quả của Duyệt Lâm, chính là sự khác biệt giữa ngọc trai và mắt cá.
Cố Trạch vừa ăn hoa quả của Duyệt Lâm, đang lâng lâng trên thiên đường, sau khi nếm một miếng hoa quả nhà họ Cố, liền lập tức từ thiên đường ngã xuống nhân gian. Tâm tình cực kỳ buồn bực.
“Cố thiếu đây là có ý gì?” Liêu Cầm cứ nghĩ rằng những thứ mà con gái trồng có thể tiến vào tầng lớp thượng lưu, làm mọi người kinh diễm, sau đó con gái bà ta sẽ trở thành con cưng thế gia đại tộc tranh nhau theo đuổi, lại chợt xảy ra biến cố này, không thể nhịn được nữa, nhìn thấy chồng và con trai không dám nói chuyện, càng thêm khó chịu, tức giận đứng lên, "Cho dù Duyệt Lâm là sản nghiệp của Cố thị, vậy cũng không thể chèn ép Phương Phỉ của chúng tôi như vậy"
Nghĩ tới nghĩ lui, cũng chỉ có lý do này. Cố Trạch e sợ ảnh hưởng đến danh tiếng Duyệt Lâm, sau sẽ ảnh hưởng đến kinh tế nhà anh ta, nên mới cố ý làm khó người như vậy…
“Tôi cố ý chèn ép?” Cố Trạch cười nhạo, chỉ vào trái cây còn sót lại trên đĩa trên bàn, “Tự mình nếm thử đi.”
Mới vừa rồi khi Cố Trạch thưởng thức, nhìn anh ta ăn đến thích thú, cả nhà họ Cố cũng không dám ăn.
Lúc này nghe Cố Trạch nói như vậy, Liêu Cầm không tin trực tiếp lấy quả dâu tây đưa vào miệng, cắn miếng đầu tiên, vẻ mặt hiện lên vẻ không thể tin được, sự tự tin trước đây cũng tan thành mây khói—
Nhất định có chỗ nào xảy ra lỗi rồi?
Rõ ràng mình và con gái mới là người được thần tiên chiếu cố!
Nếu không, làm sao có thể giải thích được việc bà ta trọng sinh, về phần con gái, lại có thể có linh tuyền kỳ dị như vậy trong cơ thể?
Rõ ràng nhớ đời trước đi theo bên người con gái, bà ta đã thấy rất nhiều người vây quanh con gái với khuôn mặt tươi cười, chỉ vì muốn có một danh sách phân phối trái cây và rau quả…
Đúng rồi, nhất định là do con gái chưa nắm giữ được tỉ lệ điều phối linh tuyền, nhất định là như thế……
Bà ta ở một bên tổng kết nguyên nhân, nhưng đám người Cố Thế Hào đều có chút xấu hổ, chỉ cảm thấy quả nhiên núi cao còn có núi cao hơn, còn tưởng rằng đồ nhà mình đã là mỹ vị, không nghĩ tới còn kém xa Duyệt Lâm.
Cố Phương Phỉ càng thêm xấu hổ, muốn tìm một cái lỗ trên mặt đất để chui vào, cô ta ngơ ngác nhìn Liêu Cầm, nhưng khi chạm vào ánh mắt giận dữ và cuồng nhiệt của người kia, rùng mình sợ hãi.
Chu Thành đột nhiên thất vọng vô cùng—
Nếu là trước đây, chắc chắn ông ta sẽ rất vui mừng khi có thể mua được hoa quả như nhà họ Cố, nhưng có Duyệt Lâm ở phía trước, nếu bán những thứ này, bọn họ hẳn cũng có thể kéo về một bộ phận khách hàng, nhưng muốn ép Duyệt Lâm đóng cửa, đúng là nằm mơ.
Trong phòng im lặng, khóe mắt ông ta thoáng nhìn thấy Lữ Hạc Minh vẫn luôn canh giữ ngoài cửa đột nhiên thẳng tắp thắt lưng, lại rất nhanh cong lại, vẻ mặt tươi cười chạy chậm ra ngoài, biết là Cố Từ đã đến.
Liêu Cầm rõ ràng cũng nhận thấy điều này, vô thức nhìn Cố Trạch đang ngồi ngay ngắn, thấy anh ta ngồi thờ ơ, biết là Cố Từ ở Cố thị sợ là không có địa vị gì, lòng cũng buông xuống chút—
Đã đủ xui xẻo, nếu Cố Từ - kim chủ của con gái nuôi cũng là một nhân vật khó lường của Cố thị, việc này thật sẽ làm mọi người tức chết.
Cánh cửa được đẩy ra, bóng dáng của Cố Từ hiện ra trước mặt mọi người.
Cố Kiến Dũng mở to mắt, trong lòng thầm than đen đủi ——
Thật đúng là sợ cái gì thì tới cái đó, diễn viên Cố Từ này, thật đúng là anh họ của Thái tử gia Cố thị.
Dù không uy phong như Cố thiếu, nhưng người Cố thị, Cố Kiến Dũng vẫn là hoảng sợ...
Mà kích động nhất đương nhiên là Lữ Hạc Minh.
Biểu cảm nhìn Cố Từ như đang nhìn một vị Phật sống vậy:
"Cố Từ, cậu xem như bằng lòng gặp tôi, cậu không biết người anh già trong thời gian này có bao nhiêu khổ sở…”
Nói rồi lau nước mắt—
Khi tuyệt vọng, con người ta mới hiểu người sẵn sàng giúp đỡ khi khó khăn đáng quý biết bao.
Chỉ cần lần này Cố Từ nguyện ý ra tay cứu giúp, Lữ Hạc Minh quyết tâm sẽ không bao giờ giúp Cố Trạch giẫm lên Cố Từ như trước nữa, thậm chí để ông ta đứng về phía Cố Từ cũng không phải không thể…
"Lần trước, chính là anh em tôi có lỗi với cậu, là mắt người anh này bị mù…Cậu muốn thế nào mới tha lỗi cho tôi? Chỉ cần cậu nói một lời, cậu kêu tôi lên núi đao xuống biển lửa cũng không thành vấn đề…"
Một mặt thổ lộ, một mặt lại lịch sự yêu cầu Cố Từ ngồi xuống:
"Ai nha, cậu nhìn xem, mấy món ăn này đều dùng xong rồi, cậu ngồi trước, tôi cho người đổi một bàn đồ ăn mới… Cậu biết không, đồ ăn của Duyệt Lâm thật sự rất ngon, nhân tiện, tôi vừa lúc có thẻ khách VIP của Duyệt Lâm, bằng không tôi đưa cậu?"
Lời này hoàn toàn không có ý khinh thường Cố Từ, thậm chí Lữ Hạc Minh hoàn toàn dùng giọng điệu lấy lòng nói ra—
Duyệt Lâm là sản nghiệp của Cố thị, tất nhiên Lữ Hạc Minh biết điều đó.
Nhưng ông ta hiểu hơn về hoàn cảnh xấu hổ của Cố Từ ở Cố thị.
Bộ dáng của cha con Cố Minh Vũ rõ ràng là muốn Cố Từ chết trong trận hỏa hoạn năm đó.
Dưới tâm thái như vậy, đối xử tử tế với Cố Từ mới là lạ.
Ví dụ, Duyệt Lâm đột nhiên trở nên nổi tiếng, Cố thị sẽ không cho phép Cố Từ can thiệp.
Còn tính tình Cố Từ thì quá kiêu ngạo, chắc chắn sẽ không dễ dàng đặt chân đến đây…
Tất nhiên, không có nghĩa là Cố Từ không có tiền trong tay. Xét cho cùng, lạc đà gầy còn lớn hơn ngựa, Cố Từ năm đó chính là ảnh đế, anh được biết đến như một bảo chứng phòng vé chục tỷ. Ngoài ra tài sản thừa kế của cha mẹ Cố Từ để lại cũng là đáng kể.
Nếu Cố Từ sẵn sàng rót vốn, Lữ Hạc Minh tin rằng Gia Hữu vẫn còn cơ hội lớn.
Cũng chính bởi vậy mà trái tim của Lữ Hạc Minh quả thực bị sự hối hận cắn nát—
Vừa rồi nghe Cố Trạch nói, hôm nay Cố Từ sẽ xuất hiện ở đây chính là bởi vì Cố Thiển, một nghệ sĩ nhỏ của công ty nhà mình.
Nếu ông ta biết điều này sớm hơn, ông ta đã không chấm dứt hợp đồng với Cố Thiển đó.
Làm khó Cố Thiển, một mặt vì Cảnh Thiên yêu cầu mãnh liệt, mặt khác cũng vì nhà họ Cố. Nhà họ Cố không thích cô con gái nuôi này, ngay cả một người bạn cũ như Lữ Hạc Minh cũng không có chút ấn tượng về Cố Thiển…
Nếu Cố Từ coi trọng Cố Thiển như vậy, khi về công ty điện ảnh và truyền hình của ông ta, ông ta sẽ cho Cố Thiển hợp đồng cấp cao nhất, sau đó giữ cô ấy thật tốt.
“Không cần.” Cố Từ lắc đầu, trực tiếp từ chối đề nghị của Lữ Hạc Minh.
“Hì hì, không sao, không sao, chỉ là đổi một bàn ăn mới mà thôi, không có gì phiền toái,” Lữ Hạc Minh lại hiểu sai ý—
Có Cố thiếu ở đây, Duyệt Lâm làm sao dám không đổi?
"Đúng rồi, cậu đã ăn tối với Thiển Thiển trước đó, vừa lúc đều là người quen, Thế Hào bọn họ cũng ở đây, bằng không cũng gọi cô ấy tới, chúng ta cùng nhau ngồi xuống ăn bữa cơm, có phải càng náo nhiệt không?” Lữ Hạc Minh cười gợi ý.
Bị đuổi khỏi hào môn, Cố Thiển khẳng định là không cam lòng, có cơ hội ngồi cùng nhà họ Cố như vậy hẳn cầu mà không được.
(Editor: huhu ngồi edit mà trầm zn vì các nhân vật trong truyện cập nhật thông tin quá chậm :